Chương 43: Công Dụng Mới Của Hấp Khí Thôn Linh Quyết
Chỉ thấy khi hắn vừa vận hành công pháp thì viên linh thạch trong tay hắn bắn đầu phát sáng. Một ánh sáng xanh nhạt xuyên qua khẽ tay của Vương làm cho cả người và mặt của hắn khi này cũng có ánh xanh.
Mà không chỉ phát ra ánh sáng, linh thạch này còn tỏa ra một màng sóng khí lớn màu xanh bao lấy hai bàn tay Vương. Tiếp đến lượng khí dần lan rộng rồi từ từ phủ kín cả cơ thể Vương. Lúc này lấy cơ thể hắn làm tâm, đám khí xanh kia từ từ vận chuyển thành vòng tròn nhìn rất đẹp mắt.
Chiến khí nồng đậm tựa như một đầu tiểu linh mạch đổ bộ vào cơ thể, tiến vào từng thớ thịt bắp, mạnh máu, từng sợi lông cũng cảm giác được, nang lông tựa như mở rộng tới cực điểm liên tục đưa chiến khí tiến vào.
Vì việc hấp thụ linh thạch khá suôn sẻ, Vương liền ngồi một mạch hai canh giờ rồi mới dừng lại.
“Mới chỉ là một viên linh thạch hạ phẩm mà đã bằng tu luyện bình thường 3 ngày!” Vương khi này lại đánh giá đan điền của mình.
Nói đến linh thạch thì phải kể từ cách nó hình thành. Linh thạch như khoáng sản vậy, nó cũng được hình thành rất phức tạp và qua nhiều thời gian. Đầu tiên là một vùng linh khí dày đặc đến một mức độ nhất định thì sẽ dần ngấm vào nước mưa rơi xuống đất, trong lòng đất chúng dần tách khỏi nước và ngưng tụ cô đọng lại tạo thành những linh mạch, linh tuyền. Do chiến khí ở dạng lỏng rất dễ bốc hơi khi gặp nhiệt nên linh tuyền, linh mạch chỉ tồn tại được trong lòng đất có nhiệt độ thấp. Nếu chỉ vậy thì chúng cứ thành từng dòng suối nhỏ chảy trong lòng đất đến khi ra ngoài thì lại bay hơi tạo thành chiến khí.
...
Hai con tuấn mã toàn thân lông trắng như tuyết không có pha lẫn một chút hỗn tạp dừng lại trước cửa Phòng đấu giá Hoàng gia. Xung quanh xe ngựa, rèm cửa màu hoàng kim. Xung quanh xe ngựa, có tới mười gã hắc bào nhân. Đi đầu là một đại hán mặc hắc giáp, kiếm đeo bên hông, lộ ra khí tức sát phạt lâu năm.
Một hắc bào nhân cất bước tiến lên, cung kính nhấc vén màn xe. Từ phía trong màn xe, một cánh tay duỗi ra, nắm thành cửa xe, sau đó, một bóng hình từ từ đi ra, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Người xuất hiện là một thanh niên mặc trường bào màu trắng, dung mạo tuấn tú, không hổ là người thuộc hoàng thất, mơ hồ lộ ra một tia khí chất cao quý. Hắn là Tam hoàng tử của Nam Đế Quốc - Triệu Nhật Nam.
Nhưng vào lúc này, một bóng người nhanh như tia chớp dùng bàn tay lạnh lẽo của mình bóp lấy cổ Tam hoàng tử.
Nàng nhẹ nhàng nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
“Ngươi...!” Hắn trợn mắt khó khăn nói.
Bên cạnh Trương tướng quân nhìn thấy tràng cảnh chớp mắt, hắn gấp. Hắn căn bản không phản ứng kịp, cũng không phát hiện nàng ra tay lúc nào.
Mang theo tức giận hắn thét to: “Người muốn c·hết, mau thả hoàng tử ra cho bản tướng!”
Người bên cạnh hắn cũng đằng đằng sát khí kịp phản ứng lại, chiến khí luân chuyển sẵn sàng phóng xuất sát chiêu bất cứ khi nào.
Dù vậy họ cũng không dám manh động.
Tam hoàng tử mà c·hết bọn hắn khó thoát tội.
Trong khi bọn hắn vẫn còn suy nghĩ cùng với mọi người đang nhìn về tràng cảnh này.
Họ cũng đang chuẩn bị lên tiếng mở miệng uy h·iếp nói nhưng.
“Rắc!!!”
Một âm thanh gãy xương truyền đến tai bọn họ làm họ giật mình kinh sợ. Tiếng đó quá đáng sợ. Tất cả mọi người nhìn nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy nó, mọi người hít một hơi khí lạnh, sống lưng lạnh toát.
Ở đó, Phi Tuyết vẫn nhấc Tam hoàng tử lên không, chỉ là cổ của hắn đã vẹo sang một bên.
Đôi mắt thể hiện rõ sự hối hận cùng không cam lòng.
Hắn còn chưa thực hiên ước mộng của mình mà cứ thế c·hết đi.
C·hết rồi!!!
Mọi người không cảm nhận được sinh cơ trong người Tam hoàng tử liền nghĩ.
Trương tướng quân phản ứng nhanh nhất.
Chiến khí trong người bạo phát.
Thấy Tam hoàng tử c·hết hắn tức giận phi thân thật nhanh như cuồng phong bạo vũ nhằm g·iết h·ung t·hủ trả thù. Hắn đã đầu quân cho Tam hoàng tử, thấy Tam hoàng tử bị người ta đ·ánh c·hết ngay trước mặt làm hắn cảm thấy mất hết mặt mũi, tổn thất thật lớn.
Quan trọng người đời sẽ nhìn gì về hắn đây? Hắn sửng sốt suy nghĩ rất nhanh, khuôn mặt cũng biến thành dữ tợn.
Phi Tuyết thấy vậy không vội vàng.
Nàng bình tĩnh ném cái xác trên tay mình qua một bên như chưa có gì xảy ra, ánh mắt lộ ra cũng chưa hề thay đổi.
Người xem mí mắt trực nhảy, khoé miệng giật giật vài cái. Đó thế nhưng là Tam hoàng tử của Nam Đế Quốc a. Mọi người thầm nghĩ cũng nuốt một ngụm nước bọt. Quá đáng sợ.
Nàng liếc nhìn Trương tướng quân đang bạo phát khuôn mặt dữ tợn đang điên dại phi thân đến đây. Chiến khí vận chuyển dưới chân, Phi Tuyết nhảy người ra sau.
Trương tướng quân thấy vậy hét lớn một tiếng: “Muốn trốn? Không dễ vậy!”
Trương tướng quân nhanh như chớp lao lên, lưỡi kiếm rạch phá hư không chém vào lưng nàng. Lưỡi kiếm xé dòng khí hùng hổ lao tới, uy lực không thể khinh thường. Phi Tuyết nhanh như chớp né tránh, chiến khí tuôn ra, vỗ một chưởng. Chưởng ấn đập vào lưỡi kiếm của Trương tướng quân.
Răng rắc!
Chưởng ấn v·a c·hạm vào lưỡi kiếm, khí lưu trong không gian bị đè ép, vang t·iếng n·ổ trầm đục. Phi Tuyết lảo đảo thụt lùi. Phun ra một ngụm máu. Nàng vội vã xoay người chạy trốn.
Trương tướng quân liền hét lớn: “Nàng đã trọng thương, mau truy đuổi nàng cho ta!”
Mọi người đều thở dài.
Bóp gãy cổ hoàng tử sẽ gây ra oanh động to lớn.
Hoàng đế nhất định sẽ truy nã nàng!
...
Trải qua 1 đêm tu luyện, giờ đây tu vi của Vương cũng đã đạt đến nhị tinh Chiến Giả đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá đến tam tinh Chiến Giả.
Vương hồi tưởng lại lúc hấp thụ tàn hồn Thao Thiết, sau khi tỉnh dậy hắn phát hiện Hấp Khí Thôn Linh Quyết có những công dụng mới:
- Có thể hấp thu luôn tạp chất của đan dược, linh thảo,...
- (Quyền Năng Tham Ăn cấp 2) Có thể hấp thụ chiến khí của võ giả trong phạm vi 5 mét mà không cần trực tiếp phải chạm vào võ giả đó.
- Cho phép hập thụ chiến khí của đối thủ dưới một đại cảnh giới khi đối phương còn sống.
Vương nhớ lại lúc đang hấp thụ tàn hồn thao thiết vì quấ tự phụ chính mình bị thua thiệt thảm hại, mém bị cái tàn hồn hấp thụ ngược lại. Đột nhiên có một giọng nói như có như không vang lên đằng sau rồi chiến khí của Vương hồi phục nhanh chóng còn có xu hướng tăng lên Chiến Sư. Còn thao thiết vì một lí do nào đó mà bị khựng lại. Nhân cơ hội Vương tung hết sức hấp thụ và kết cục đã rõ Thao Thiết bị Vương thu phục.
Nhưng hắn cũng không liên lạc được với Hồn Tháp giống như lúc trải qua lôi kiếp.
“Cần phải ra ngoài thử xem mới được!” Lắc đầu xua tan suy nghĩ đi. Vương tự nhủ.
...
Bốn người đồng loạt bay đến bốn phía ngăn cản Vương chạy trốn, Thành Hoằng nhảy đến đầu tiên, tay trái hóa thành trảo đánh thẳng vào ngực đối phương.
Vương vội vàng lách người sang phải né tránh, liền sau đó một trảo khác của Dương Kỳ lại đánh đến sau lưng hắn.
Cảm nhận được kinh phong phía sau, Vương vội vàng cúi người cho trảo sượt qua đầu mình rồi nhảy lộn một vòng trên không trung thoát khỏi vòng vây. Cao Dương liền bay lên một cước quét ngang vào chân của hắn.
Nhìn thấy một cước kia, Vương vội vàng đưa tay ngăn trở liền b·ị đ·ánh rơi xuống đất.
Nơi đó, Kiếm Phong đưa tay vận nguyên lực một chưởng cực kì kinh người đánh ra. Nhìn thấy một chưởng kia, Vương không kinh hãi mà ngược lại nở một nụ cười lạnh.
Ngay khi một chưởng kia sắp đụng người, hắn liền sử dụng Vô Ảnh Bộ tránh thoát, một chưởng kia liền đụng thẳng vào người Dương Kỳ sau lưng hắn. Sự việc xảy ra vô cùng bất ngờ, Kiếm Phong không kịp thu tay còn Dương Kỳ chỉ kịp nghiêng mình cho chưởng kia đánh vài vai của mình làm hắn hộc máu. Nhìn thấy thân pháp của Vương, bốn người không khỏi kinh hãi.
Chúng không hẹn mà cùng nhau sử dụng chiến kỹ, đôi mắt Vương không khỏi xuất hiện một tia ngưng trọng.
Hắn hơi lùi lại phía sau tiếp tục chạy trốn. Bốn người kia thấy thế liền cười lạnh đuổi theo. Tốc độ bọn chúng rất nhanh, một cái chớp mắt đã đuổi kịp được Vương. Vương biết với tốc độ của hắn khó có thể chạy thoát được nên đành phải vừa đánh vừa lui.
“C·hết tiệt, sao trên nhiệm vụ chỉ ghi 2 tên mà giờ tận 4 tên!” Vương mắng thầm một tiếng.
Hắn nhận nhiệm vụ g·iết c·hết hoặc bắt sống hai tên thổ phỉ có tu vi lục tinh Chiến Hiả nhưng bây giờ lại lòi ra thêm hai tên nên Vương đang co giò bỏ chạy trờ thời cơ phản công.
Hắn sử dụng Vô Ảnh Bộ né đi một trảo đánh tới đằng sau rồi lại lách người né tránh một cước. Thoáng chốc hắn đã giao thủ hơn hai mươi chiêu.
Vương bề ngoài thì né tránh đòn t·ấn c·ông của bốn tên trong gang tấc nhìn rất chật vật nhưng không hề có đòn nào trúng hắn cả, cứ như hắn biết được đối phương đánh từ hướng nào. Hắn không ngừng chật vật né tránh nhưng thực chất như đang dạo chơi mà thôi. Bốn người điên cuồng t·ấn c·ông, một quyền của Dương Kỳ cùng Kiếm Phong phát ra đánh vào trước sau Vương. Những tưởng đã đánh trúng, không ngờ Vương đột ngột biến mất.
Cao Dương lập tức phi tới rút ra một thanh đại đao chém thẳng vào người của Vương. Vương nhìn thấy Cao Dương xông một mình, trong mắt thoáng lóe lên một đạo mỉa mai, hắn nhảy sang bên phải né tránh một đao kia chém xuống, một đao kia chém xuống làm để lộ khuyết điểm phòng thủ bên phải của Cao Dương, lợi dụng điểm này, Vương liền nhanh chóng lấy Ngân Lang Thương ra, chém vào cổ hắn. Cao Dương không kịp né tránh đành đưa tay trái bắt qua che lấp vùng cổ.
Có một điều hắn không ngờ đến chính ta lực lượng của một chiêu kia của Vương quá lớn lập tức làm gãy tay hắn sau đó không ngừng lại mà đánh thẳng vào cổ của mình. Ba người còn lại ở đăng xa chỉ nghe “Rắc” một tiếng đã thấy Cao Dương nghiêng đầu sang một bên từ từ ngã xuống m·ất m·ạng.
Lúc này xung quanh người Vương tỏa ra một đoàn hắc vụ ánh mắt Vương hiện lên vẻ điên cuồng, đoàn hắc vụ kia nhẹ nhàng bay tới t·hi t·hể Cao Dương.
“Quyền Năng Tham Ăn!!!”
Ngay lập tức đoàn hắc vụ bao lấy t·hi t·hể Cao Dương.
“Siuuu” khói đỏ bốc lên một mùi tanh máu xộc vào mũi khiến người khác khó chịu.
Chưa đầy 5 hơi thở đoàn hắc vụ thu về người Vương để lại trên mặt đất bộ bạch cốt ghê rợn và một chiếc nhẫn trữ vật. Ba tên còn lại thấy một màn này liền bị dọa cho xanh mặt. Họ nhìn Vương như nhìn một tên ma đầu giáng thế. Mùi khai thoang thoảng bốc lên. Chẳng ai muốn mình c·hết giống như Cao Dương cả.
...
Nửa canh giờ sau Vương thu nhẫn trữ vật của ba người còn lại.
Áo trên người Vương sớm đã bị máu tươi của bốn người vấy lên, cả người tỏa ra một luồng mùi máu tanh nồng đậm.
“Vẫn chưa đủ để đột phá Chiến Sư sao?”
Nếu để người khác mà nghe thấy được câu này của Vương thì Vương dễ bị dìm c·hết bằng nước bọt. Người khác mất cả mấy năm mới lên chiến sư. Còn Vương mới 6 tháng đã cửu tinh Chiến Giả mà hắn còn phàn nàn lời này mà lọt ra ngoài thì hắn bị chửi c·hết.
Một lúc sau, hắn tìm được một cái đầm nước, nhảy vào trong một cái đầm nước lạnh lẽo.
“Nước này tại sao càng ngày càng lạnh?”
Nhưng vào lúc này, dòng nước lạnh giá không khỏi để Vương rùng mình một cái, hơn nữa nước trong đầm đã bắt đầu kết băng, tốc độ đóng băng cực nhanh.
Băng càng kết càng nhanh, có một đồ vật từ thượng du nhẹ nhàng trôi xuống.
“Đó là một người, hơn nữa còn là một người phụ nữ!”
Vương chăm chú trợn mắt lên, nhìn thấy một người phụ nữ trôi xuống.
Nữ nhân theo dòng nước cực tốc t·ấn c·ông tới, nguyên bản Vương muốn tránh ra, nhưng băng lại trở ngại tốc độ của hắn, nhất thời một thân thể lạnh lẽo đánh vào trên người hắn, suýt chút nữa bị va bay ra ngoài.
“Thân thể nữ nhân này lạnh quá!”
Thân thể mềm mại dán thật chặt ở trên người Vương, mà hàn ý toả ra chính là từ trên người nữ nhân này, nhất thời trên người Vương xuất hiện một tầng băng sương, lạnh giá thấu xương để hắn run rẩy.
Vương không kịp nghĩ nhiều, lập tức vận chuyển công pháp, hóa giải hàn khí xâm nhập trong cơ thể, ôm nữ nhân vội vã nhảy lên trên bờ.
Đến lúc này, hắn mới có thể hảo hảo đánh giá dung mạo nữ nhân này.
Nữ nhân này rất đẹp, nhìn qua cũng tầm mười bảy mười tám tuổi, dung nhan tinh xảo, giống như là tiên nữ trên trời, càng trí mạng chính là lụa mỏng trên người nữ tử này bị ướt đẫm, chăm chú bao bọc trên vóc người đẹp đẽ.