Cố Nguyệt Khâm nghe vậy lại gần hỏi: "A Tiếu là đang nói đam mê gì?"
Hạ Thiên Tiếu biết hắn đang cố ý giả ngu, liền nói thẳng: "Đoạn tụ chi phích.*"
*Thành ngữ cổ "Đoạn tụ chi phích" (mối tình cắt áo): cái này dài kể về cuộc tình của Ai Đế với Đồng Hiển, kể rằng có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế có chính sự gấp trong triều cần giải quyết nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Thế nên người đời sau mới gọi mối tình của Ai Đế và Đổng Hiền là mối tình "cắt áo".
Cố Nguyệt Khâm cuối cùng cũng trầm mặc mottj lúc.
Một lát sau, hắn không những không buông tay Hạ Thiên Tiếu ra, còn dí sát mặt lên người Hạ Thiên Tiếu, ôn nhu nói: "Đối với mỹ nhân như A Tiếu đây, mặc ngắn tay cũng đâu có sao đâu?"
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Ai tới lôi đi hắn đi, cầu xin đó.
Có lẽ là trời cao cuối cùng cũng nghe thấy được tiếng lòng cậu, mà Yến Quy bộn bề trăm vội cũng nhìn thoáng qua hướng bọn họ, Cố Nguyệt Khâm cũng không sợ hãi lắm, cả người đều dính lên trên người Hạ Thiên Tiếu.
"A Tiếu, nếu Yến tướng quân lại đây bắt ta, ngươi sẽ bảo hộ ta sao?"
Hạ Thiên Tiếu mặt vô biểu tình nói: "Sẽ không."
Sau đó khi Yến Quy đi tới, cậu liền đẩy Cố Nguyệt Khâm ra ngoài.
Cố Nguyệt Khâm:??
Yến Quy đi tới, chắp tay với Cố Nguyệt Khâm, "Cố công tử, sao ngài lại ra ngoài đây?"
Cố Nguyệt Khâm giả vờ ủy khuất, "Trong xe buồn chán, ta liền lại đây tìm A Tiếu chơi cùng, Yến tướng quân, không được sao?"
Có lẽ là nghe thấy được cái xưng hô không giống bình thường này, biểu tình trên mặt Yến Quy cứng đờ đi một chút.
Hắn dùng ánh mắt đánh giá lên người Cố Nguyệt Khâm cùng Hạ Thiên Tiếu, không biết suy nghĩ cái gì.
Hạ Thiên Tiếu không chút lưu tình nào đem Cố Nguyệt Khâm bán: "Chính hắn muốn gọi như vậy, cũng chính hắn tự chạy ra, không liên quan gì đến ta, cáo từ."
Dứt lời, hắn cũng không màng biểu tình hai người này ra sao, nhanh chóng chạy lấy người.
Chờ khi cậu quay đầu lại, Yến Quy đã gọi mấy tên thuộc hạ, một lần nữa đem Cố Nguyệt Khâm hộ tống vào xe ngựa, sắc mặt Cố Nguyệt Khâm âm trầm trong chốc lát, ngay sau đó lại khôi phục như thường, nhìn chằm chằm về phía Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu tránh đi tầm mắt hắn.
Đi dạo một vòng, Hạ Thiên Tiếu cuối cùng cũng tình được cặp tỷ muội song sinh kia.
Chẳng qua hai tỷ muội hết sức cảnh giác, cho dù cậu không có ác ý thì vẫn không thể đến gần, hai tỷ muội song sinh được mẫu thân kiên quyết che chở, xung quanh có rất nhiều người đều đang lo lắng cho tình trạng của trưởng lão, mà trưởng lão trước sau không thanh tỉnh.
Viên Viên thấp giọng nói: "Các nàng nói là bởi vì người Mẫn quốc gây sự, vốn định đi Trai Châu tị nạn, đáng tiếc Trai Châu hiện giờ cũng hỏng bét, đại công tử bây giờ đang cùng người khác thương nghị."
"Chưa chắc đã là Mẫn quốc," Hạ Thiên Tiếu nói, "Sợ là có người đục nước béo cò, lấy cớ Mẫn quốc mà xuống tay với các thôn trang không có người quản......"
Nói còn chưa dứt lời, cậu đã chậm rãi ngậm lại miệng.
Khi Hạ Thiên Tiếu đứng ở bên cạnh hắn (Viên Viên), Yến Quy đứng ở bên cạnh cậu.
Yến Quy nói: "Lục công tử tâm tình tốt như vậy."
Hạ Thiên Tiếu nói: "Yến tướng quân thấy ta tâm tình tốt ở chỗ nào vậy?"
"Lần này đi tới biên quan, trời cao đường xa, lục công tử còn có thể nhàn nhã cùng Cố công tử nói chuyện yêu đương, không phải tâm tình tốt thì là gì?" Hạ Thiên Tiếu đột nhiên nhìn về phía Yến Quy, lại thấy Yến Quy dù bận vẫn ung dung mà dựa vào bên cạnh xe ngựa.
Cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cố Nguyệt Khâm đã nói gì rồi?"
"Cái gì cũng chưa nói, chỉ là thuộc hạ có thính giác hơn người, không cẩn thận nghe được thôi." Mắt Yến Quy mang ý cười, "Xưng hô A Tiếu này cũng khá mới lạ."
Nếu có thể, Hạ Thiên Tiếu nhất định sẽ chặn miệng Yến Quy lại.
Hắn nói thính giác của hắn tốt hơn người, hẳn cũng nghe thấy được cậu nói Cố Nguyệt Khâm đoạn tụ?
Hạ Thiên Tiếu đang nghĩ xem nên nói gì để đáp lại, bên kia bỗng nhiên nghe thấy được mẫu thân cặp song sinh vui mừng khóc lóc thét lên: "Phụ thân! Cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"
Cặp song sinh từ trên xe ngựa nhảy xuống, vừa lúc cùng Hạ Thiên Tiếu bốn mắt nhìn nhau.
Biểu tình trên mặt Hạ Thiên Tiếu bởi vì bị Yến Quy khơi dậy tức giận cũng nháy mắt liền nhu hoà đi một chút, ngồi xổm xuống nói với hai tỷ muội: "Không cần sợ, các ngươi là muốn đi làm gì?"
Nhìn thấy cảm xúc trên mặt cậu chuyển biến, Yến Quy nhướng mày.
Càng ngày càng có nhiều điều ngạc nhiên về tiểu hoàng tử này.
Không ngờ rằng không chỉ thông tuệ, mà cậu cũng có một mặt ôn nhu như vậy.