Vạn Nhân Mê Hắn Không Làm

Chương 21




Thái độ Hứa Quyết Minh thay đổi, Hạ Thiên Tiếu nghĩ như thế nào cũng không ra.

Sau ngày hôm đó, Trai Châu tri phủ bị điều tra ra việc ăn hối lộ trái pháp luật, ở Trai Châu xảy ra nhiều vụ án oan, các bá tánh giận mà không dám nói gì, hiện giờ xem như có thể lôi ra nói.

Mà "Bạch di nương" khiến Hạ Thiên Tiếu bị bắt tới lần nãy đã được điều tra ra là một nữ tử vô tội xuất thân nghèo khổ bị phụ tử Trương gia bị cưỡng bức và ép cưới.

Ban đầu nàng chỉ là thị thiếp trong phòng của Trương Thế Mạc cũng không có thân phận gì, nhưng bởi vì có vẻ đẹp mỹ miều mà được Trương Thế Mạc sủng ái, sau lại bị Trương Thế Tài coi trọng.

Trướng Thế Tài lấy ít lí do đường hoàng làm cớ, thế nhưng không quan tâm ý nguyện của nhi tử mình đã ép cưới Bạch di nương một lần nữa.

Vốn dĩ ban đầu Bạch di nương cũng không có cảm tình với hai cha con gã, gả ai cũng đều là gả.

Trương Thế Mạc lại không vui.

Hơn nữa Trương Thế Tài ép cưới Bạch di nương, lại cho Bạch di nương có thân phận tôn quý hơn so với thị thiếp. Trương Thế Mạc lần này ép cưới Hạ Thiên Tiếu, dù thế nào cũng cho cậu một cái danh phận "Chính thê" phỏng chừng cũng là vì lý do này.

Đương nhiên, trong đó có vài phần là vì tên tuổi thấy sắc nảy lòng tham của Bạch di nương nên cậu cũng không thể nói chắc chắn.

Chuyện phụ tử bọn họ nháo thành thế này sau khi truyền tới miệng các bá tánh đơn nhiên không có lời tốt đẹp nào, Trương Thế Tài vì muốn bù đắp tiếng xấu trong miệng bá tánh mà lúc này nảy ra chủ ý đem người biên soạn một cuốn thoại bản nhằm bóp méo sự thật và truyền bá tư tưởng cho người dân.

Phần lớn bá tánh đều tin tin quỷ thần, thấy từ trong sách Bạch di nương là hồ yêu biến ra, thế mà lại thật sự tin đó là thật.

Nhưng đáng thương cho Bạch di nương là một nữ tử khốn khó, mệnh đồ nhiều chông gai, ông trời cũng chưa từng vì thế mà đối xử tử tế với nàng vài phần, còn chưa qua tuổi hai mươi nàng đã mất vì bệnh trầm cảm.

Khi Hạ Thiên Tiếu từ trong miệng Viên Viên biết được việc này, trong tay cậu vẫn còn cầm cuốn thoại bản kia nghiên cứu.

Sau khi nghe vậy cậu liền ném thoại bản cho Viên Viên và dặn hắn tìm cơ hội thiêu huỷ nó.

Này đã không phải cuốn sách bình thường nữa, này là sách ăn thịt người* rồi.

*Í của Hạ Thiên Tiếu chắc là sách gây hại:v



Bọn họ ở Trai Châu dừng lại ba ngày, sáng sớm ngày thứ ba, sự tình phụ tử Trương gia gần như đã được giải quyết luôn, Trương Thế Tài bãi bỏ chức quan, Trương Thế Mạc bị giam chờ năm sau xử tử.

Khi Hạ Thiên Tiếu biết Trương Thế Mạc sắp chết, còn sửng sốt một chút.

Lập tức muốn xuất phát, Hạ Tử Sâm đứng ở bênh cạnh cậu nhìn cậu, cười cười, "Làm sao? Đau lòng?"

Hạ Thiên Tiếu cảm thấy gần đây Hạ Tử Sâm rất âm dương quái khí.

Lúc trước tốt xấu gì cũng có thể trò chuyện bình thường, từ lúc cậu bị bắt cóc sau đó trở về thì Hạ Tử Sâm còn trầm trọng hơn, so với hồi trước còn ngày càng tệ.

Hạ Thiên Tiếu nói: "Hắn bị trừng phạt đúng tội, ta đau lòng cái gì?"

Phụ tử Trương gia chính là hại chết một cái mạng người sống sờ sờ. Mà có khả năng không ngừng chỉ một người, từ trên tay bọn họ đã điều tra ra oan án, hại chết người chỉ có nhiều hơn.

Hơn nữa bọn họ tự bại lộ hành tung.

Thái Tử cùng cậu đều là người hoàng thất, càng ở địa vị cao, đối mặt nguy hiểm cũng càng nhiều, đây cũng là lí do lần này bọn họ không ngừng thay đổi xưng hô, cũng không bại lộ thân phận.

Hạ Tử Sâm nghe thấy cậu nói như vậy, liền thu ánh mắt.

Lục đệ này của hắn càng ngày càng làm hắn ngạc nhiên hơn.

Khi túng quẫn, nước mắt rơi nhanh hơn bất kì ai khác, nhưng ở thời điểm cần tàn nhẫn, cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Không chỉ có mình hắn ngạc nhiên, chỉ sợ có một số người cũng cảm thấy như vậy.

Nhớ tới ngày ấy, khi hắn muốn giết Viên Viên, Hứa Quyết Minh đứng ra thay Viên Viên nói chuyện, khóe miệng hắn hơi hơi ép xuống, nhìn thoáng qua về phía Hứa Quyết Minh.

Từ trước đến này Hứa Quyết Minh đều không muốn dính vào chuyện liên quan đến Hạ Thiên Tiếu.

Hạ Thiên Tiếu tràn đầy nhiệt huyết dành hết tất cả cho Hứa Quyết Minh, nhưng­­ là Hứa Quyết Minh không chỉ ư không dao động thậm chí còn tìm mọi cách tránh Hạ Thiên Tiếu, mỗi lần vì có Hạ Thiên Tiếu ở đó mà Hứa Quyết Minh vì né tránh cậu, có khi còn sẽ cáo ốm không tới.

Một người như vậy lại nói thay cho Hạ Thiên Tiếu?

Khi Hạ Tử Sâm chuẩn bị thu hồi ánh mắt, lại thấy Hứa Quyết Minh ở hàng phía trước cưỡi ngựa đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhìn thoáng qua về phía bọn họ.

Hạ Tử Sâm nhìn thấy rõ ràng, người Hứa Quyết Minh nhìn chính là Hạ Thiên Tiếu.

Mà Hạ Thiên Tiếu không hề hay biết, xoay người lên xe ngựa.

*

Bởi vì trì hoãn hai ngày, nên bọn họ di chuyển nhanh hơn trước rất nhiều.

Khi lên đường, Hạ Tử Sâm cùng Hứa Quyết Minh và Yến Quy bọn họ ở phía trước cưỡi ngựa, ba người khi thì sóng vai mà đi, khi thì tách ra, ánh mắt Hạ Tử Sâm thường ở trên người Hứa Quyết Minh đánh giá, như suy nghĩ chuyện gì.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, ánh mắt Hứa Quyết Minh đã không chỉ là một lần nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu nữa.

Hạ Tử Sâm ngồi trên lưng ngựa, khi Hứa Quyết Minh lại một lần nữa nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu, bỗng nhiên giương giọng nói: "Quyết Minh, mấy ngày trước đây ngươi thay lục công tử minh oan cho người hầu, ngày hôm nay mới thấy xác thật là nên thả hắn."



Hứa Quyết Minh lập tức thu hồi ánh mắt, "Mong đại công tử chỉ giáo?"

"Nếu không dọc theo đường đi này, ta sợ là lục đệ mảnh mai này không người hầu hạ sẽ phải chịu không ít khổ," Hạ Tử Sâm cười nói, "Vạn nhất lục đệ của ta, chịu không nổi khổ lại giống như Bạch di nương kia, hương tiêu ngọc vẫn*......"

*Ám chỉ chết

"Đại công tử!" Hứa Quyết Minh mở miệng đánh gãy hắn, "Lục công tử cùng đại công tử thân phận tôn quý, lại được long khí phù hộ, sẽ không như búi di nương phúc mỏng."

Nụ cười của Hạ Tử Sâm dần phai nhạt.

Hắn dùng ánh mắt đánh giá nhìn một lượt Hứa Quyết Minh.

Hứa Quyết Minh mặc hắn đánh giá, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Hạ Tử Sâm ý có điều chỉ nói: "Quyết Minh, lúc trước lục đệ không hiểu chuyện, ta liền để hắn tự do hồ nháo, nhưng là hai người các ngươi chung quy không cùng một trời một vực, ngươi như thế với hắn —— Quyết Minh, không nên có tâm tư, tốt nhất cắt đứt đi."

Hứa Quyết Minh sắc mặt cứng đờ, ngay cả tay nắm dây cương ngựa cũng thiếu chút nữa trật phương hướng.

Một lát sau, hắn như là mới phản ứng lại, trầm giọng nói: "Điện hạ, ngài cũng biết là lục điện hạ đang hồ nháo."

Hạ Tử Sâm mặt vô biểu tình mặt hơi hơi động.

"Nếu từ ban đầu là lục điện hạ hồ nháo, ta vì tuyệt âm tư hắn, cũng sẽ kiêng dè một ít," Hứa Quyết Minh hít sâu một hơi, "Hiện giờ, lục điện hạ đã tuyệt tâm tư, như vậy Quyết Minh như thế nào lại động tâm tư? Bất quá là đem hắn đặt tới vị trí nên tôn trọng thôi —— ta đối lục điện hạ, tuyệt đối không thể có tâm tư khác." (dị ó hỏ=)))

Hạ Tử Sâm không tỏ ý kiến.

Hắn thấy ngựa Hứa Quyết Minh không chịu khống chế nữa, giương giọng nói: "Được rồi, xuống ngựa nghỉ ngơi chỉnh đốn."

*

Khi xuống ngựa khi, Hạ Thiên Tiếu thấy chất tử Cố Nguyệt Khâm, người cậu vẫn luôn không thấy ló mặt.

Nghe nói hai ngày này, Cố Nguyệt Khâm sống thật sự là dễ chịu, bởi vì hắn bị trói, không cần lên đường, Cố Nguyệt Khâm vẫn luôn ở khách điếm bị trông giữ, có ăn có uống, trừ việc không thể ra cửa, hết thảy quả thực thoải mái.

Đúng là ngày lý tưởng của Hạ Thiên Tiếu.

Trái lại là cậu, bị trói không nói, còn lo lắng đề phòng một đoạn thời gian. Sau khi đi ra, nghe thấy người khác vì cậu nói chuyện, cậu không chỉ không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn pahir suy đi nghĩ lại vấn đề ở chỗ nào.

Cậu là tuyệt đối không muốn Thái Tử cảm thấy cậu là cố ý muốn tranh ngôi vị hoàng đế, càng không muốn để cho người khác ủng hộ cậu.

Hứa Quyết Minh là Trạng Nguyên tương lai, tương lai sẽ là người đúng ở trên triều đình, Thái Tử từ nhỏ đã thân cận cùng hắn, cũng là bởi vì cái duyên cớ này, khi còn nhỏ có thể là Hoàng Hậu bày mưu đặt kế, sau khi lớn lên loại hành vi này là tự phát.

Người của Thái Tử thay người của cậu cầu tình, giúp cậu, lại còn ở trước mặt Thái Tử.

Cậu đã phải vô cùng vất vả mới làm Thái Tử cảm thấy cậu đối ngôi vị hoàng đế không có bất luận ý nghĩ mơ ước gì, kết quả một lần cầu tình này của Hứa Quyết Minh, đem tất cả nỗ lực lúc trước của cậu trở thành vô nghĩa?

Đương nhiên, vào tình huống nguy cơ đó, Hạ Thiên Tiếu vẫn thật sự cảm kích hắn cứu Viên Viên.



Chỉ cần nhìn lại và ngẫm lại, lúc ấy khi Thái Tử tìm được cậu, đầu tiên là bóp cổ cậu, rồi sau đó khi đem cậu cứu ra lại bắt đầu âm dương quái khí mà trào phúng, liền đã có đáp án.

Cậu còn sợ Hứa Quyết Minh đối với cậu thật sự nổi lên ý gì ủng hộ.

Bất quá khi xuống xe ngựa, Hạ Thiên Tiếu vẫn chưa cảm giác được Hứa Quyết Minh đối với cậu có bao nhiêu thân thiện, không chỉ không thân thiện, càng giống cố tình tránh cậu, như sợ cậu bởi vì lần này tương trợ mà bắt đầu quấn lấy, lòng Hạ Thiên Tiếu liền nhẹ nhõm.

Lại nói Hạ Thiên Tiếu gặp được Cố Nguyệt Khâm.

Lần này bọn họ đóng quân ở trong rừng, có rất nhiều thú hoang, Yến Quy cùng thủ hạ đi săn thú, Thái Tử cũng tham gia, chỉ còn lại Hạ Thiên Tiếu cùng Hứa Quyết Minh, Cố Nguyệt Khâm.

Hứa Quyết Minh tránh Hạ Thiên Tiếu, chủ động tiến đến trước mặt Hạ Thiên Tiếu chỉ có Cố Nguyệt Khâm.

Hắn không ngừng tiến lên, biểu tình trên mặt vô tội cực kỳ.

"Ca ca, nghe nói ngươi bị người trói đi làm nương tử sao?"

Hạ Thiên Tiếu: "...... Ngươi cái hay không nói, nói cái dở đúng không? Còn có, ngươi từ khi nào lại bắt đầu gọi ta là ca ca?"

"Ta hỏi người khác, ngươi lớn hơn ta," Cố Nguyệt Khâm muốn tiến về phía trước, lại bị thủ vệ phía sau ép lại, hắn vội vàng nói, "Đau quá, ngươi có thể nhẹ nhàng một chút được không?"

Thị vệ thả lỏng một chút.

Chủ yếu là Cố Nguyệt Khâm muốn giả vờ vô tội, khiến cho mọi người cảm thấy hắn vô hại, tất nhiên sẽ không ai cảm thấy hắn có cái gì uy hiếp, thật giống như một con mèo nhỏ, ngươi biết nó sẽ duỗi móng vuốt cào người, cũng biết nó nguy hiểm, nhưng cũng không cảm thấy nó nguy hiểm đến mức có thể gây tử vong.

Hạ Thiên Tiếu không muốn phản ứng hắn, quay đầu đi.

Cố Nguyệt Khâm lại rưng rưng mà nhìn chằm chằm hắn, "Ca ca, ngươi có thể cùng ta nói chuyện không, đã mấy ngày không có ai cùng ta nói chuyện."

Hạ Thiên Tiếu: "......"