Tiểu hài tử không quen biết Hạ Thiên Tiếu, hơn nữa hiện tại còn đang ở hoàn cảnh lạ lẫm, nên khi đứng trước mặt Hạ Thiên Tiếu khó tránh khỏi sợ hãi, cho dù biểu hiện hiện tại của Hạ Thiên Tiếu thân thiện thì chúng vẫn lắc đầu và co rúm người lại,
Hạ Thiên Tiếu khi đối mặt với người khác thì thường không có nhiều kiên nhẫn, nhưng khi ở với mấy tiểu hài tử thì lại nhẫn nại đến bất ngờ.
Cậu ngồi xổm xuống. để chiều cao ngang bằng mấy đứa nhỏ: "Là muốn tìm đại ca ca hồi trước đúng không?"
Người cậu nói chính là Thái Tử, quả nhiên hai chị em song sinh nháy mắt hiểu ra, liếc nhìn nhau rồi do dự mà gật đầu.
Yến Quy đứng lên, phải nói là thân hình cao gầy này của hắn quá áp bức với hai đứa nhỏ.
Bọn nhỏ lại co rúm người lại.
Đúng lúc này, bên cạnh có hai thị vệ bưng lương thực, thiếu chút nữa giẫm phải hai đứa nhỏ.
Những thị vệ hầu hạ này đã sớm bận rộn từ lâu, trong giờ phút này, đến cả chủ tử cần phải bận tâm cũng bị phớt lờ huống chi là hai hài tử nho nhỏ này, bọn nhỏ suýt nữa ngã trên mặt đất, lương thực trên tay cũng gần như rơi hết ra ngoài.
Trong chớp nhoáng, Yến Quy nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy thân thể hai đứa nhỏ, ổn định thân hình của hai thị vệ.
Thị vệ vốn cũng đã có nền tảng võ thuật, sau khi được Yến Quy ổn định lại, vội vàng tiếp được lương thực, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Đi xa nhà, lương thực là cực kỳ trân quý, không thể để bị lãng phí.
Điều làm Hạ Thiên Tiếu ngạc nhiên chính là thân thủ của Yến Quy.
Thật sự rất nhanh! Mắt cậu còn chưa kịp nhìn qua, Yến Quy đã phi ra, chờ cậu kịp phản ứng thì mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.
Qua chuyện này, hai đứa nhỏ ở trước mặt Yến Quy đã không còn sợ hãi, thân thể cũng không còn run rẩy nữa, mà dùng ánh mắt trông mong nhìn Yến Quy, Hạ Thiên Tiếu vội vàng đi lên, hỏi: "Có bị làm sao không? Ngoan nào, mau cho ta xem."
Yến Quy cười như không cười: "Lục công tử, người bị thương cũng nên là ta mới đúng, trong mắt người đúng thật là chỉ có hai đứa nhỏ này."
Hạ Thiên Tiếu liếc mắt nhìn hắn, lười phản ứng hắn.
Cậu xem như đã hiểu, dù Yến Quy không phải tam đại đầu sỏ, hắn cũng thích trêu chọc cậu, thấy cậu tức giận, mấy người này liền vui vẻ, thật sự là vô lại.
Hai thị vệ đã quỳ xuống về phía hai người, vội vàng thỉnh phạt, Yến Quy phất phất tay, mấy loại chuyện nhỏ này cũng không đáng để ý lắm.
Nhưng là hắn không để ý thì lại có người muốn để ý.
Hai thị vệ vừa mới đứng lên định chạy, người bên cạnh Thái Tử không biết đến từ khi nào, chậm rãi nói: "Hai người các ngươi làm việc lỗ mãng, chuyện lương thực để người khác lo, trở về đánh xe đi."
Hai người cúi đầu lãnh phạt.
Chỉ là khi hắn vừa tới, bầu không khí liền không còn hài hoà như trước nữa.
Hạ Tử Sâm khom lưng, cùng cặp song sinh bốn mắt nhìn nhau, nhưng lời nói lại hướng về phía Hạ Thiên Tiếu nói: "Lục đệ, ta thật ra không biết, ngươi thân cận với tiểu hài tử như thế từ khi nào."
Không xong, Hạ Thiên Tiếu trước kia không hề thích trẻ con.
Hạ Thiên Tiếu mặt không đổi sắc, "Đại ca nói đùa, tiểu hài tử ngây thơ đáng yêu, đệ đệ trước kia chỉ là không phát hiện thôi."
"Đúng thật là đáng yêu," Cũng không biết Hạ Tử Sâm tin hay không tin, khảy hai gương mặt nữ hài, "Các ngươi tìm ta, là có chuyện gì vậy?"
Cặp song sinh đã gặp qua hắn, hắn là người đã cứu mạng ông các nàng.
Bởi vậy, liền thành thật đem chuyện ông* tỉnh nói ra.
*Đoạn này bản raw lẫn QT đều dịch là bá (bác, chú) nhưng chương trước mẹ hai đứa nhỏ lại gọi ông trưởng lão là phụ thân nên đoạn này t tạm dịch là ông nhé
Hạ Tử Sâm liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tiếu, giống như vô tình nói: "Lục đệ có muốn cùng ta đi vào xem không?"
Tim Hạ Thiên Tiếu đập thình thịch, biết đây là đang thử cậu.
Bản thân Thái Tử tính tình đa nghi, hơn nữa còn là trữ quân, tính tình đa nghi gần như khắc sâu vào trong xương cốt mỗi vị hoàng đế.
Hạ Thiên Tiếu dù muốn cứu hai tiểu nữ hài, giờ phút này cũng phải lắc đầu, "Không được, đệ đệ trời sinh tính nhát gan, lại không hiểu môn đạo trong đó, đi vào cũng vô ích."
Hạ Tử Sâm khựng lại một chút, cũng không biết suy nghĩ gì.
Một lát sau, hắn lại cười cười: "Nếu như thế, vẫn là nên rèn luyện cho tốt, nếu không lục đệ chẳng lẽ muốn nhát gan mãi sao?"
Hạ Thiên Tiếu: "......" Đã sớm hạ quyết tâm bắt cậu đi vào, còn hỏi cậu làm cái gì.
Yến Quy vừa chắp tay, "Lần này số lượng lưu dân không ít, còn cần an trí, thuộc hạ liền cáo lui."
Hạ Tử Sâm khẽ gật đầu.
Khi Yến Quy xoay người rời đi, Hạ Thiên Tiếu nhìn thấy bóng lưng hắn giống như một mũi giáo thẳng tắp, áo bào hắn tung bay đón gió trong bụi mù, mỗi một bước đều trầm ổn hữu lực, khó trách có thể phản ứng nhanh chóng đỡ lấy cặp song sinh và ổn định hai thuộc hạ.
Có thể để hắn bảo hộ cặp song sinh hay không?
Một lát sau, Hạ Thiên Tiếu cùng Hạ Tử Sâm một tay dắt một tiểu nữ hài, đi về phía xe ngựa của trưởng lão kia, ở trên đường còn gặp Hứa Quyết Minh.
Hạ Tử Sâm không biết vì sao lại cố tình ngăn hắn lại, còn cười hỏi: "Ngươi nhìn thử xem ta cùng lục công tử như vậy, trông có giống một nhà bốn người không?"
Hạ Thiên Tiếu: "......" Điên rồi à.
Biểu tình của Hứa Quyết Minh cũng thập phần vi diệu.
Tầm mắt hắn ở trên ngươi hai bọn họ đánh giá một lượt, đặc biệt dừng lại ở trên người Hạ Thiên Tiếu chốc lát, ngay sau đó liền dời đi, không quá tự tại nói: "Đại công tử nói đùa, ngài cùng lục công tử vốn chính là người một nhà."
Vẻ mặt tươi cười của Hạ Tử Sâm cũng cứng đờ.
Một lát sau, hắn nhướng mày, không thế nào tự tại nói: "Ồ, thế mà ta lại nhất thời không nhớ tới."
Hạ Thiên Tiếu: Được rồi, biết vị này căn bản không coi cậu là đệ đệ, cũng không cần nhấn mạnh lần nữa.
Tầm mắt Hứa Quyết Minh ngừng lại ở trên người Hạ Thiên Tiếu.
Bỗng nhiên, Hạ Tử Sâm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Hứa Quyết Minh nháy mắt lại như thể vừa bị bọng, hơi hơi cúi đầu xuống, Hạ Tử Sâm khẽ thở dài: "Được rồi, ngươi đi tìm đại phu trước đó đến đây, đừng lãng phí thời gian."
Rồi sau đó bọn họ cũng không lãng phí thời gian nữa, quay đầu vào trong xe ngựa.
Sau khi đi vào, Hạ Thiên Tiếu cuối cùng cũng nhìn được toàn cảnh vị trưởng lão này.
Tóc và râu bạc trắng, thật sự là một trưởng lão rất gìa, ở trong thôn hẳn cũng là đức cao vọng trọng, chờ hưởng thanh phúc*, lại không ngờ đến lại có sự cố bất ngờ, làm ông phải lang thanh khắp nơi một thời gian dài.
*Chờ đợi để tận hưởng cuộc sống hạnh phúc
Nhìn thấy Hạ Tử Sâm, con gái của ông liền lập tức quỳ xuống nói với hắn: "Ân cứu mạng, tiểu nữ tử nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp."
Hạ Tử Sâm đã quen nhìn thấy người khác quỳ lạy với hắn, cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhàn nhạt nói: "Làm trâu làm ngựa thật ra không cần, ngươi đứng lên, nói cho ta biết đặc điểm của người đã cướp sạch thôn các ngươi."
Nữ tử đứng lên, cặp song sinh tử lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực nàng, nàng lau nước mắt, nhìn về phía trưởng lão.
Trưởng lão chậm rãi nói: "Điện hạ, lão hủ có một yêu cầu quá đáng, có thể để con gái và cháu gái lão hủ ra ngoài trước được không."
Sắc mặt Hạ Tử Sâm vẫn như thường, "Ngươi nhận ra ta?"
Lão giả nói: "Không biết, nhưng thần đoán được."
"Thật thú vị," Hạ Tử Sâm cười, "Ta chỉ mới mới vào có một lúc, mà lúc trước cùng ngươi gặp mặt, cũng là vừa gặp đã ngất vậy mà cũng đoán được?"
Nữ tử nói: "Ân công có lẽ không biết, phụ thân ta chính là trí gỉa nổi danh trong thôn chúng ta, chuyện ma quỷ thần thánh, hay chuyện trong thiên hạ, không có gì là phụ thân ta không biết."
Hạ Tử Sâm nhướng mí mắt lên một chút, "Bổn cung cũng không tin vào mấy chuyện ma quỷ."
Này có nghĩa là hắn đang tức giận.
Nữ tử ôm lấy nữ nhi, cúi đầu không dám nói lấy nửa chữ.
Một lát sau, lão giả túm chặt vạt áo nữ tử, nữ tử cúi đầu, ông dặn dò hai câu với nữ tử, nàng liền ôm lấy cặp song sinh đi ra bên ngoài xe ngựa.
Chỉ còn lại Hạ Tử Sâm cùng Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Tử Sâm nhàn nhạt nói: "Nói đi, ngươi là người phương nào phái tới? Nước nào? Khoảng cách nơi đây với biên quan không tính quá xa, nếu có người dị quốc người trà trộn vào cũng không tính là việc khó, thôn cũng là các ngươi bịa ra?"
"Thái Tử nghi ngờ cũng là chuyện bình thường," lão giả khụ một tiếng, "Chỉ là lão hủ không bao giờ nói suông, từ xa xưa đã có lời đồn ma quỷ, lão hủ không nghĩ rằng Thái Tử điện hạ lần này chỉ muốn đến mỗi biên quan, lão hủ còn nghĩ rằng ta và điện hạ có duyên."
Sự nghi ngờ của Hạ Tử Sâm vẫn chưa được tiêu trừ.
Trưởng lão lại ho, ngay sau đó, nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu.
Đôi mắt hắn sâu thảm, như bao trùm vạn vật, hiền từ mà lại thương xót, khi nhìn thấy Hạ Thiên Tiếu, ánh mắt hắn chuyển động, thở dài một hơi, "Đáng tiếc, vị điện hạ này với duyên phận long khí nông cạn, sợ là chỉ còn được nửa năm nữa thôi."
Lông mày Hạ Thiên Tiếu dựng lên.
Không phải cậu cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi sao.
Sắc mặt Hạ Tử Sâm bỗng trầm xuống.
Rõ ràng mới ban nãy còn bình thường, nghe được trưởng lão đoán được thân phận của hắn, hắn cũng không phản ứng quá lớn, nghe được Hạ Thiên Tiếu phúc mỏng thế mà lại làm hắn tức giận, cúi đầu âm trầm nói: "Bổn cung sẽ coi như ngươi lớn tuổi rồi nên đầu óc hồ đồ, nếu biết thân phận của bọn ta rồi vậy cũng nên biết ở trước mặt bổn cung nói loại lời nói này, chính là ngươi muốn chết!"
Trưởng lão không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm bồi tội, "Điện hạ thứ tội."
Hạ Tử Sâm vung tay áo, muốn rời đi.
Đúng lúc này, Hạ Thiên Tiếu nói: "Bá bá, có thể nói kỹ càng hơn không?"
Hạ Tử Sâm bỗng nhiên vươn bàn tay tới, túm chặt Hạ Thiên Tiếu và kéo cậu lại, trong miệng còn nói: "Ngươi có bị ngốc không? Hắn nói cái gì ngươi liền tin!"
Hạ Thiên Tiếu bị hắn kéo đi, không cam lòng mà dùng tay níu chặt khung cửa xe ngựa.
Hạ Tử Sâm mắt thấy hắn cố chấp, liền duỗi cánh tay dài ra khiêng Hạ Thiên Tiếu lên, Hạ Thiên Tiếu không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên lại khiêng cậu lên, thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Chờ ra xe ngựa, Hạ Thiên Tiếu lập tức bị thả xuống dưới.
Không nghĩ tới Thái Tử nhìn mảnh khảnh thế mà lại mạnh như vậy, dễ dàng nâng cậu lên, nếu so với Yến Quy cũng không yếu hơn một tí nào.
Thái Tử còn chưa kịp làm gì, Hạ Thiên Tiếu đã thở hổn hển như muốn tắt thở.
Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Tử Sâm, suýt chút nửa phun lời mắng chửi người ra: "Ngươi......"
"—— Không ổn rồi!"
"Không ổn! Xe ngựa Cố công tử gặp sự cố, mau tới dập lửa!"
Hạ Thiên Tiếu bỗng nhiên quay đầu lại.
Sau khi Cố Nguyệt Khâm bị Yến Quy mang đi, xe ngựa hắn bốn phía thủ vệ lại nghiêm ngặt hơn, không thể nào lúc này lại có hoả hoạn được.
Hạ Thiên Tiếu nhớ ra ở trong nguyên tác cũng có một đoạn như vậy, viết là Cố Nguyệt Khâm khi ở trên đường tới biên quan có không ít chuyện, hắn cũng từng cố chạy trốn nhưng lại bị bắt trở về.
Người bắt được hắn chính là nhân vật chính Hoa Minh Thành.
Lần này Hoa Minh Thành không tới, chẳng lẽ Cố Nguyệt Khâm liền mượn cơ hội chạy trốn?
Hiển nhiên Hạ Tử Sâm cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt hắn biến đổi, cau mày hướng về phía xe ngựa kia, Hạ Thiên Tiếu sợ hắn cứ như vậy liền nhảy vào, không hề nghĩ ngợi ngăn cản hắn.
Bởi vì cậu biết Cố Nguyệt Khâm sẽ trở về, nhưng Hạ Tử Sâm lại không biết.
Sau khi ngăn Hạ Tử Sâm lại, Hạ Thiên Tiếu lập tức hối hận, cậu sợ Hạ Tử Sâm cứ như vậy ném cậu ra, nhưng ngoài dự kiến đó chính là Hạ Tử Sâm nhìn cậu một cái, thế mà cái gì cũng không làm, giương giọng nói: "Một đám vô dụng! Còn không mau dập lửa!"
"Lo lắng cho bổn cung?" Ngay sau đó, động tác hắn gần như nhẹ nhàng, lôi tay Hạ Thiên Tiếu ra, còn lắm miệng giải thích một câu, "Không sao, ta đi một chút sẽ về."
(Thật sự nếu tác giả không nói t sẽ nghĩ Thái Tử là công chính tại hint lắm zl)
Hạ Thiên Tiếu nhìn hắn đi, lần này lại không cản.
Nói đến cùng, Thái Tử cùng cậu cũng không có thâm cừu đại hận gì, nếu như bị lửa thiêu, lương tâm cậu cũng không an yên được.
Đương nhiên, sau khi ngăn cản hắn, giờ cho dù Thái Tử có mệnh hệ gì cũng không có liên quan tới cậu.
Ở trong màn khói dày đặc, trên con ngựa đột nhiên xuất hiện một giọng nói, người tới giá mã thuần thục, biểu tình kiên nghị bình tĩnh, kéo dây cương, liền mang theo xe ngựa xông ra ngoài.
Trong tiếng kinh hô, vang lên hai chữ "Tướng quân", Yến Quy cưỡi ngựa biến mất.
Hạ Thiên Tiếu đứng tại chỗ, Viên Viên tiến lên, hoảng loạn nói: "Điện hạ...... Điện hạ, nô tài mới vừa rồi nhìn thấy Cố công tử ném đồ vào xe ngựa!"
Hắn nói nhỏ giọng ai cũng không nghe thấy, Hạ Thiên Tiếu nhíu mày.
Cố Nguyệt Khâm đúng là một tên điên.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Yến Quy giá mã chậm rãi trở về, trên xe chỉ có chất tử hơi nhiễm mồ hôi, tư thái hắn nhãn nhã khó tả.
Hạ Tử Sâm làm sao có thể nhìn không ra chuyện xảy ra?
Hắn cắn chặt răng, ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nhẹ giọng nói: "Đưa người tới đây."
"Lôi cái loại này...... mời người xuống cho bổn cung!"
Trong miệng hắn hẳn có lời khó nghe hơn, nhưng là cố nén lại không nói ra.
Khi càng tức giận, biểu hiện của Thái Tử càng bình tĩnh, khi Cố Nguyệt Khâm lẳng lặng nhìn hắn, khi bốn mắt nhìn nhau hắn cũng không lộ ra cảm xúc quá kịch liệt.
Thị vệ liền "mời" chất tử xuống dưới.
Sau khi Cố Nguyệt Khâm xuống, hắn trầm mặc một hồi.
Ngay sau đó, trước thần sắc ám sóng mãnh liệt của Hạ Tử Sâm, hắn cúi đầu xuống, bỗng nhiên bật khóc.
"Vừa rồi Nguyệt Khâm còn tưởng mình sắp chết rồi cơ chứ," Cố Nguyệt Khâm nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên khóe mắt, "Không nghĩ tới có thể được Yến tướng quân cứu trở về một mạng, Nguyệt Khâm thật sự là không có cách nào để báo đáp."
Hạ Thiên Tiếu nghẹn họng nhìn trân trối.
"Cái này đơn giản," Hạ Tử Sâm nói, "Chỉ cần đi cùng chúng ta đến biên quan, ngươi nhiều điểm tốt lời hay, giúp hai nước khỏi tai hoạ thì là báo ân rồi."
Cố Nguyệt Khâm lau nước mắt không nói gì.
Đúng lúc này, hắn thấy Hạ Thiên Tiếu, lại ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "A Tiếu, Nguyệt Khâm không còn xe ngựa nữa rồi."
Hạ Thiên Tiếu quả thực muốn lùi về sau vài bước.
Mà Hạ Tử Sâm nghe thấy cái xưng hô này của hắn, hắn nhếch khoé môi, chặt chẽ nhìn thẳng Cố Nguyệt Khâm.
"Ta có thể đợi ở trên xe ngựa của ngươi không? A Tiếu."
Hạ Tử Sâm cười lạnh một tiếng, "Tốt xấu cũng là hoàng tử một quốc gia, sẽ không đến mức đến ngựa cũng không dám cưỡi đi? Ta không thấy việc ngồi cùng xe với lục hoàng tử là điều cần thiết đâu."
Hạ Thiên Tiếu: "......" Cảm ơn, ta đã cân nhắc rồi.
(Đoạn này là ẻm cũng nhột vì ẻm cũng hem biết cưỡi ngựa=))))
Cố Nguyệt Khâm lại cúi đầu xuống, "Nhưng, điện hạ, Nguyệt Khâm không biết thì phải làm sao."
"A Tiếu, ta có thể lên xe ngựa ngươi ngồi không? Ta sẽ không làm ngươi cảm thấy phiền đâu."