Chương 9 Thân Như Tinh Cầu
Một không gian khác Hoàng Vũ vẫn luôn đang chăm chú nhìn lấy toàn bộ mọi thứ .Trước mặt hắn một mặt bảng hiển hiện phía trên ghi chép xếp hạng từng người.
" Đệ nhất : Hạ Trường Thanh Thượng đẳng tư chất vượt 5300 bước Độ Mệnh Cầu
Đệ Nhị : Vân Phi Dương tru·ng t·hượng tư chất vượt 4950 bước Độ Mệnh Cầu
Đệ Tam : Ý Hàm trung đẳng tư chất, vượt 4900 bước Độ Mệnh Cầu
Đệ Tứ : Mạch Dương tru·ng t·hượng đẳng tư chất vượt 4200 bước Độ Mệnh Cầu.
Đệ Ngũ : Tô Lưu trung đẳng tư chất vượt 4000 bước Độ Mệnh Cầu.
Đệ Lục : Thương Phong hạ đẳng tư chất vượt
8700 bước Độ Mệnh Cầu
Đệ Thất : Vũ Giao trung đẳng tư chất vượt 3500 bước Độ Mệnh Cầu
Đệ Bát : Mễ Lạp Hi tru·ng t·hượng tư chất vượt 3000 bước Độ Mệnh Cầu
...
Thứ này chính là bảng xếp hạng của từng người tham gia.Cái nơi mà họ đến là do Hoàng Vũ tạo ra đan xen giữa hiện thực và tinh thần thế giới.
Ải thứ nhất chính là Mộng Cơ Huyền chính là dùng để kiểm tra tư chất ngộ tính từng người.Cả chỗ không gian đó theo thời gian trôi qua sẽ từng bước gia tăng áp lực đè ép tinh thần bọn họ.Như không thể chịu đựng hay là trong thời gian nhất định không tìm được đường ra .
Sẽ bị loại bỏ đồng thời hết thảy trí nhớ đều bị xoá sạch.Mà hắn đã là hạ độ khó xuống thấp nhất chỉ cần có nhất định tư chất tu luyện đều có khả năng vượt ải đương nhiên như ý chí yếu kém không chịu nổi cũng sẽ bị đào thải.
"Không nghĩ tới lại xuất hiện người như vậy.Đây chẳng phải là bug sao ?" Hoàng Vũ bất đắc dĩ nhìn lấy danh tự Thương Phong chen vào giữa một đám trung đẳng tư chất.
"8700 bước à chẳng lẽ ngươi người này cả đời không có vướng bận sợ hãi sai lầm gì hay sao ? Chả lẽ đây là tâm tính của người sắp c·hết ? "
Hoán Mệnh cảnh ải thứ hai liền là dùng để kiểm tra một người tâm tính ý chí có hay không kiên cường thanh minh.
Vốn dựa theo hắn thiết lập càng đi về phía sau càng khó Độ Mệnh cầu sẽ đem bọn hắn trong lòng vướng mắc sai lầm sợ hãi đào bới đồng thời đem trí nhớ họ tạm thời xoá đi bộc lộ ra bản tính chân thật nhất .Như thật sự có thể vượt qua sợ hãi chiến thắng tự thân là đã không sai .
Nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện một vị ý chí kiên cường rồi lại đại công vô tư như Thương Phong xuất hiện.Là người Việt hắn cũng biết ông chỉ là hai bên cách biệt một thế hệ cũng chỉ qua đôi câu vài lời biết được.
"Như hắn không bị trách nhiệm vướng mắc sẽ không thật sự trực tiếp vượt qua à "Nghi ngờ không thôi Hoàng Vũ có chút vui mừng lại buồn cười.
Dù sao hắn mong muốn đem những người này bồi dưỡng càng không tiếc tự thân bổn nguyên tẩy sạch quy tắc vùng vũ trụ trái đất này trên linh hồn họ.Lại là không muốn bồi dưỡng cái bạch nhãn lang vong ơn phụ nghĩa chi đồ tuy là hắn không có sợ .
Nhưng mà hiện tại Hoàng Vũ đối với vị này Thương Phong đã từng là định hải thần châm của Việt Nam hiểu rõ hơn đối với hắn yên tâm không ít.Đương nhiên những người khác hắn cũng đại thể hiểu rõ tính cách .
"Chủ nhân kia lão nhân thật đúng là tâm như gương sáng không nhuốm bụi trần ." Bạch Sam bỗng chốc xuất hiện nói .
"Ồ ngươi thế mà đánh giá hắn như thế cao sao ?" Hoàng Vũ kinh ngạc nhìn nàng thân thể nhỏ bé nói.
"Ừm ừm .Ta đã quan sát hắn từ đầu đến cuối .Tuy là tư chất rất kém nhưng ý chí kiên định bất khuất.Một mảnh tâm tư trong sáng thông suốt ." Bay quanh người Hoàng Vũ Bạch Sam nhí nha nhí nhảnh nói.
"Vậy ngươi đoán hắn có thể chiếm được tầng bảy đồ vật sao ?" Ánh mắt trêu tức Hoàng Vũ liếc mắt nói.
Vừa nói xong liền thấy Bạch Sam hai tay ôm ngực không vui nói.
"Liền hắn nằm mơ đi thôi.Cũng không biết người nghĩ như thế nào lại để bọn hắn một đám phàm phu tục tử tùy ý ra vào Thiên Tàng lâu lựa chọn."
Tầng bảy à ngay cả nàng cái này trông nom Thiên Tàng lâu đều như vậy thèm thuồng không thôi.Hơn nữa nơi đó nói thế nào nàng cũng đã trông côi quá lâu coi nó thành vật của mình.
Cho dù mấy tên khác mong muốn cầm vật gì đều phải cầu cạnh nàng đâu.Chuyện này nàng thực ủy khuất lại chỉ có thể nhìn một đám lạ mặt gia hoả dời đi nhà mình bảo khố.
"Ngươi à ! Những vật này dù sao cũng không phải của chúng ta .Hơn nữa rất nhiều trong đó đều là hắn để lại cũng coi như vật quy nguyên chủ đi !" Than nhẹ một tiếng Hoàng Vũ nhìn xuyên hư không vào sâu thẳm trong Thiên Tàng Lâu .
"Đây coi như ta giúp ngươi hoàn thành một phần tâm niệm đi." Trong lòng bồi thêm một câu ánh mắt hắn sâu thẳm không biết suy nghĩ gì.
....
Mà lúc này Thương Phong đã sớm tách ra với Mạch Dương.Hiện tại hắn đang du đãng tại tầng thứ 5 được một thời gian.
Đến cái tầng này Thương Phong cảm giác quang cầu càng thêm ít ỏi .Dựa theo trước đó cảm giác hẳn là đã sớm bắt gặp quang cầu bây giờ lại là không thấy tung tích.
Mà những thứ tử kim sắc quang cầu lại vẫn là xa xôi khó tới.Chớ càng nói thêm những cái kia độc bá nhất phương mỹ lệ vô cùng thất thải tinh thần.
Đúng lúc này cách đó không xa cũng xuất hiện tử sắc ánh sáng .Lần này cách rất xa Thương Phong liền thấy rất rõ ràng .
"Thứ này hẳn là rất lớn à ." Trong lòng thầm nghĩ Thương Phong tiến lên.
Nhưng mà chưa đi được bao lâu, hắn liền dừng lại đồng tử co vào .Mãnh liệt hàn ý bao phủ toàn thân trực thẳng linh hồn.
Trong lòng rung động kinh hồn nhìn lấy cái kia to lớn quang cầu .Không phải nói là tinh cầu !!
Chiếu tầm mắt nhìn tới liền thấy một viên uyển như tinh cầu chiếm hết tầm mắt vắt ngang trong phiến tinh vực này.Bên trong một cái sinh vật kỳ quái to lớn chưa từng thấy qua xuất hiện.
Khó có thể hình dung nó to lớn, thân hình cuộn lại nhưng vẫn là sánh ngang tinh thần mỗi một cái lân giáp to như từng toà nhà.Cả cái cánh tay như là cả một dãy núi dài rộng.
Cái đầu như tinh tinh phiên bản phóng đại vô số lần lại là có bốn mắt toàn thân trụi lủi không một cọng lông được bao phủ bởi một cái rồi lại một cái to lớn lân giáp.
Ngoài ra đã không thể thấy rõ hơn do quanh thân vụ khí nó che khuất.
Khó có thể tin không lời có thể diễn tả được tâm tình lúc này của Thương Phong.
"Này trên thế giới làm sao có thể có sinh vật đáng sợ như vậy ." Trong lòng lật lên kinh đào hải lãng kinh sợ không thôi.
Cũng không trách hắn hiện tại cho dù là ai nhìn thấy vật này e rằng càng thêm sợ hãi kinh hồn táng đảm.
Hô hấp dồn dập tâm tình rung động Thương Phong ngơ ngác nhìn chằm chằm nó .Một cảm giác nhỏ bé bất lực hiện ra như thứ này thật sự xuất hiện nhân loại trước mặt nó khác gì hạt bụi trần .
Một lúc sau cưỡng ép trấn áp xúc động Thương Phong cố gắng bình tĩnh trở lại.Rốt cuộc dù sao cũng là người chinh chiến sa trường mấy chục năm ý chí kiên cường khó có thể là thường nhân so sánh .
"Như vậy rốt cuộc sâu bên trong này lại ẩn giấu thứ gì ? Rốt cuộc người làm ra chuyện này mục đích ra sao ?" Hàng loạt câu hỏi cấp tốc xuất hiện trong đầu hắn.
Như nơi đây hết thảy đều là thật người tạo ra nơi đây thật chẳng lẽ là thần thánh sao? Ý muốn của hắn rốt cuộc như thế nào ?
Nhưng mà sẽ không ai trả lời hắn ít nhất hiện tại không có .Quay đầu nhìn thoáng qua tinh cầu tử sắc ánh sáng hít sâu một hơi Thương Phong tiếp tục tiến lên.
Còn như vì sao hắn bỏ qua cái quái vật này đơn giản liền là sợ.Hắn không rõ nó sống hay c·hết hơn nữa như hắn thật mang nó rời khỏi nơi này nói không chừng sẽ tạo thành tai hoạ với cả trái đất.
Hơn nữa Thương Phong cũng muốn biết tầng thứ bảy kia lại ẩn chứa thứ kinh người gì.Tiếp tục tiến lên phía trước không bắt gặp bất cứ cái quang cầu nào nữa .
Cái tầng này lại càng thêm nhỏ hơn tầng trước .Vì Thương Phong đã cảm thấy một bức tường vô hình quen thuộc đó xuất hiện .
Nhưng hiện tại một màn lại càng thêm làm hắn chú ý là một thanh niên đầu tóc cuồng vũ vẻ mặt đau đớn cánh tay đang cố gắng đột phá tử sắc quang cầu bắt lại quyển sách bên trong .
Chính là Hạ Trường Thanh hắn là người sớm nhất tiến nhập nơi này .Lại là vẫn chưa thể hoàn toàn đem vật phẩm mình muốn bắt được.
"Ngươi cũng nhìn thấy nó à ?" Thương Phong nhìn chăm chú hắn nói.
"Cái kia quái vật to xác sao ? " Nhẫn lại đau đớn Hạ Trường Thanh đáp.
Hơi gật đầu Thương Phong tiếp tục hỏi.
"Ngươi hẳn sớm tiến vào nơi này à ? Ngoài ra còn ai không ?"
" Không có ta liền là người đầu tiến vào ngươi là người thứ nhất ta thấy ."
Hơi gật đầu Thương Phong rời khỏi nơi đây Sở dĩ hỏi như vậy là hắn lo lắng có người khác vào tầng này .Sợ nhất là cái kẻ ngu nào đó mang đi quái vật đáng sợ kia.
Dù là không biết nơi này chuyện gì xảy ra nhưng hắn cảm thấy có chút bất an .Trực giác mách bảo hắn nơi này không phải giả những vật này có rất lớn khả năng mang đi.
Mà Hạ Trường Thanh bây giờ không có tâm tình đi quản những thứ đó vẫn luôn đang cố gắng đột phá tử sắc quang cầu .
Trong đầu thanh âm vang lên mang thêm một cỗ ma lực thúc dục hắn .Đây cũng là việc mà từ lúc xuất hiện tại nơi này cái này thanh âm cứ như vậy đột ngột xuất hiện .
...