Chương 4 Hồi ức
Một lúc sau cũng có một cái cô gái cùng với một chàng trai trẻ tới đây.Khác biệt là hai ngươi so với Hạ Trường Thanh phải chật vật hơn khá nhiều.
Cả hai thân thể vẫn còn run run chỉ có cơ thể miễn cưỡng đứng đấy chứ không còn khí lực nói chuyện với nhau.
Không để hai người chờ lâu một tiếng băng lãnh thanh âm vang lên .
"Quá quan Mộng Cơ Huyền thưởng Thất Hồi đan "
"Quá quan Mộng Cơ Huyền thưởng Thất Hồi đan "
Thanh âm vang lên làm hai người khá là giật mình vì họ còn chẳng biết chuyện gì xảy ra cả.Ngay trước mặt hai người lăng không xuất hiện một viên đan dược lập tức một luồng hương khí xuất hiện lan toả ra .
Hai người cổ họng khô khốc đối viên đan dược nhìn chăm chú .Chần chờ chốc lát cuối cùng nam nhân nhịn không được đem Thất Hồi đan nuốt xuống .Thấy vậy nữ tử kia cũng vậy .
Đan dược chưa kịp vào bụng, bỗng nhiên liền đã hòa tan dung nhập vào trong cơ thể họ nhanh chóng .Lập tức một cỗ cảm giác thoải mái làm dịu xua tan đi mỏi mệt của họ.
Tiếp đó hai người bốn mắt nhìn nhau gần như là cùng hỏi .
"Ngươi là ai ?"
"Ngươi là ai ?"
Thấy vậy nam tử tóc vàng khuôn mặt đẹp trai nói .
"Ta là Mạch Dương, còn ngươi ?"
"Ý Hàm ngươi biết chuyện gì đang xảy ra sao ?"
Nghe vậy Mạch Dương lắc đầu khuôn mặt có chút hưng phấn nói.
"Ta không rõ nhưng mà này không phải giống trong tiểu thuyết sao ? Nói không chừng chúng ta lạc vào cái nào bí cảnh chăng haha "
Ý Hàm dùng thằng ngốc ánh mắt xem Mạch Dương khiến hắn không được tự nhiên cho lắm.
"A đúng trong đầu ngươi có hay không cái gì kỳ quái ý nghĩ bỗng nhiên nhô ra ?" Bất chợt Ý Hàm hỏi một câu .
Mạch Dương nghe vậy hơi trầm tư rồi gật đầu.Đang lúc hai người định nói thêm thì không gian trước mắt gợn sóng xuất hiện.
Vẫn là một toà bia đá cùng cánh cổng cũ nát phía trước .Hai người lại nhìn bìa đá rồi lại nhìn cánh cổng nghi hoặc không hiểu.
"Hẳn là nó muốn chúng ta bước vào trong ?"
"Từ từ đã ."
Hai người khe khẽ bàn luận chợt trong đầu lại xuất hiện quen thuộc nhắc nhở .
" Đi vào "
Lúc đầu hai người vẫn đang trao đổi chuyện vừa trải qua nhưng mà dường như không muốn hai người tiến lên kia nhắc nhở tấp lập xuất hiện.Lại càng ngày càng ngày trầm trọng tựa như họ không tiến vào Hoán Mệnh cảnh sẽ ngay lập tức đại hoạ lâm đầu .
Bức bách hai người đành phải vào trong ngay lập tức Ý Hàm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt .Nhưng mà cảm giác này rất nhanh liền trôi qua làm nàng nhìn lại đã không thấy Mạch Dương đâu.
" Đây là hoán mệnh cảnh sao ?" Ý Hàm có chút tò mò nhìn chung .Chỉ thấy quanh thân sương trắng bao phủ tứ phía chỉ có thấy được 5 mét sự vật quanh thân.
Ngoài xa thì hoàn toàn không có khả năng nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.Ý Hàm mang theo tâm tình thấp thỏm tiến lên phía trước dù sao từ lúc đột ngột b·ất t·ỉnh đến những chuyện xảy ra với nàng lúc trước đều rất mộng ảo .
Đến nay nàng đều rất khó tin thậm chí có chút mơ hồ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả .
Nàng cứ như vậy mò mẫm tiến lên may mắn là lần này khá là nhẹ nhàng.Không có kia áp lực vô hình cũng không cần nàng phải tìm đường tại vì từ lúc xuất hiện dưới chân nàng đã có một con đường sẵn chỉ việc đi theo.
Không biết qua bao lâu Ý Hàm chỉ cảm thấy sương mù dần dần mỏng manh hơn không ít tiếng róc rách nước chảy từ xa vang lại .
"Hẳn là sắp thoát khỏi phiến sương mù này ."có chút mừng rỡ Ý Hàm tăng nhanh bước chân nàng chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ này càng nhanh càng tốt.
Quả nhiên rất nhanh nàng liền đã ra khỏi phiến sương mù đó .Trước mặt nàng xuất hiện một bức tượng đá có chút sứt mẻ tay chỉ phía cây cầu phía trước một con sông to lớn đang tại chảy xiết.
Chỉ là sông này màu sắc lại là xám trắng trông lại có chút kì lạ không thôi.
"Độ Mệnh cầu ? Lại thứ gì nữa đây ." Đợi Ý Hàm tới gần phát hiện cầu này tên gọi.
Nhìn lên trên cầu cùng xung quanh nàng lại là lông mày cau chặt .Vì chỉ có quanh cây cầu là không sương mù bờ bên kia vẫn là một mảnh trắng xoá không thấy được gì.
"là phúc thì không phải họa là họa thì khó tránh khỏi ." Tự giễu một tiếng Ý Hàm tiến lên .
Theo tiến vào mảng không gian này kỳ quái cho tới bây giờ .Nàng tuy là có chút thấp thỏm lo lắng rồi lại chưa nói tới quá mức sợ hãi .
Đối với nàng còn có cái gì đáng sợ hơn hồi ức tuổi thơ đâu.Mà nàng hiện tại hoàn cảnh e rằng c·hết đi cũng sẽ không người quan tâm à ?
Một mạch đang tiến lên Ý Hàm bỗng nhiên rùng mình quay đầu nhìn lại tượng đá.Nàng trước đó nghĩ rằng nó chỉ là một toà tượng đá bình thường hiện tại cảm giác là lạ.
"Chẳng lẽ nó đang nhìn ta ? Hay là do ta tinh thần quá căng thẳng xuất hiện ảo giác ?" Lắc lắc đầu Ý Hàm không quan tâm lắm bước tiếp.
Làm nàng bước thứ chân đầu tiên đặt xuống độ mệnh cầu.Một hồi vù vù không biết từ đâu xám trắng con sông đang chảy xiết bỗng từng đoá bọt sóng hiện lên.
Cùng lúc Ý Hàm ý thức trực tiếp trầm luân thân cứng đờ đứng trên cầu hai mắt vô thần .
....
"Ý Hàm con đâu rồi ? trốn cho kĩ vào nha !"
Trong một toà sân chơi trong nhà một vị xinh đẹp nữ nhân đang vẻ mặt vui cười nói .
Một cái vách tường bên trong một cô bé sáu tuổi cố nén cười khúc khích cả người run run .Nhìn lại có mấy phần giống Ý Hàm bất chợt màn che bị vén lên nữ nhân xinh đẹp xuất hiện ôm trầm lấy cô nói.
"Bắt được con rồi nha !"
" Mẹ thật giỏi nha haha "
Hai mẹ con ôm nhau cười khúc khích trông cô bé thật hạnh phúc .Nhưng mà mẹ nàng cố gắng đem tay mình rụt về bên trong tránh đi tầm mắt của nàng .
Rất nhanh sắc trời tối xuống tiếng mở cửa lạch cạch vang lên .Bố cô về nhà Ý Hàm nhí nha nhí nhảnh lao ra mừng rỡ nói.
"Ba về rồi nha !"
"Ừm " Đáp lại cô bé là một tiếng không nóng không lạnh trả lời từ người đàn ông .
Mẹ cô đi từ trong bếp ra bưng lấy bàn đồ ăn ra ngoài .Cả nhà ba người ngồi ăn với nhau, chỉ có điều người ba luôn vẻ mặt lạnh nhạt trông như người dưng .
Dần dần theo cô lớn lên cô phát hiện ba mình dường như không được thích mình cho lắm .Hơn nữa mẹ cô cứ lâu lâu lại b·ị t·hương nhưng mà do cô còn bé lên mỗi lần hỏi mẹ cô đều lừa dối cho qua.
"Mẹ người nói thật rốt cuộc là sao hay b·ị t·hương như vậy .Bầm tím hết rồi lần sau không làm được thì bảo con nha !"
"Mẹ không sao .Chỉ là không cẩn thận chút thôi." Người mẹ ôn như vuốt ve đầu cô tràn đầy yêu thương nhìn cô con gái đang băng v·ết t·hương cho mình.
Đợi đến cô trưởng thành hơn đến mười ba mười bốn tuổi .Ý Hàm tâm trí đã khá thành thục nàng cũng đã nhận ra điều không đúng.Cái ánh mắt mà mẹ nàng nhìn lấy ba thỉnh thoảng có chút sợ hãi mà từ nhỏ đến lớn ba nàng liền chưa từng có cười với nàng quá ba lần.
Tâm tình bất an giãy dụa của nàng càng ngày càng mãnh liệt .Dường như nàng có dự cảm gì đó rất xấu sắp xảy ra .
Vào một ngày mưa rơi lã tã Ý Hàm đi học về như vào ngày khác .Chưa đi vào nhà thì đã nghe thấy từng tiếng mắng chửi đ·ánh đ·ập .
Đi vào nhà một khắc này Ý Hàm nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo mà nàng chưa từng nhìn thấy của ba mình đang đ·ánh đ·ập lấy mẹ mình.
"Con đàn bà khốn nạn !!! Ai bảo ngươi làm như thế hả ?"
" Đồ vô dụng như mẹ con mày thì nuôi làm gì !!! Ngươi không phải không kêu làm sao vậy hả !!?"
Ý Hàm im bặt tiếng nhìn lấy cả người mẹ nàng bầm tím tay chân .Bị cái kia đàn ông khốn nạn túm tóc đánh .
Nàng khóc không thành tiếng cứ như vậy c·hết đứng tại chỗ.Mà lúc này ba nàng nhìn thấy lập tức nhe răng cười.
"Về đúng lúc lắm đỡ công ta phải giấu dếm khỉ gì "
Mẹ cô thấy hắn tiến lên định đánh cả Ý Hàm liều mạng túm chân hắn cầu xin.
"Đừng đánh nàng nàng còn nhỏ không hiểu chuyện .Có chuyện gì ngươi liền hướng ta à ."
"Nhỏ hay không cũng không phải con ta.Cũng không biết là ngươi cùng ai kết hợp sinh ra tạp chủng ."
Ý Hàm cảm giác trước mắt một màn thật vô cùng quen thuộc quen thuộc đến mức cô phát sợ hàn ý bao phủ toàn thân.Kia người cô gọi là ba suốt mười mấy năm trở nên xa lạ và thật đáng sợ.
Hắn vẻ mặt vặn vẹo hung thần ác sát hướng hai mẹ con cô đi tới.Kể từ ngày đó mỗi ngày nhìn thấy hắn cô đều sợ hãi vô cùng .Mẹ cô thì chỉ có thể lê lết thân thể bầm tím dỗ dành cô.
Xung quanh mọi người nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Họ nói cô là tạp chủng bạn bè thì xa lánh nhiều lần xỉ nhục cô.Ba cô không lâu sau đó còn dắt theo nữ nhân khác vào nhà đối với hai mẹ con cô ánh mắt như không.
Ngày ngày qua ngày Ý Hàm sống trong đau khổ .Cái nơi gọi là nhà này không khác gì địa ngục trần gian đối với cô.Đến một ngày tên năm nhân kia đối hai mẹ con cô đuổi đi.
"Từ nay trở đi hai mẹ con nhà ngươi cút đâu thì cút đi .Ta sẽ không nuôi cái này tạp chủng .Hừ ." Hắn thần sắc khinh miệt tay ôm nữ nhân khác đuổi hai mẹ con cô ra ngoài cứ như là đuổi hai kẻ người dưng nước lã chứ không phải vợ con của hắn .
"Đừng mà Dương ca đừng đuổi Ý Hàm .Nàng thật là ngươi thân sinh cốt nhục à !!!" Mẹ nàng khóc lóc van xin nhưng chỉ cầu hắn đừng đuổi Ý Hàm đi.
Trong mắt mẹ nàng Ý Hàm còn quá nhỏ nàng mới mười mấy tuổi như bị đuổi đi thật khó sinh tồn được.
"Đến giở còn ngụy biện, ngươi xem kia tạp chủng có điểm nào giống ta .Mau cút đi !!!" Nói xong hắn đạp mạnh mẹ cô ra xa miệng mũi phun máu.
Một cỗ tức giận vô cùng trong lồng ngực Ý Hàm sôi trào .Từ nơi sâu xa như có cái gì muốn nhắc nhở cô mau ngăn hắn lại.Hai mắt cô phun như là rực lửa cùng ngập trời hận ý vượt lên trên sợ hãi.
Dũng khí chưa từng có làm Ý Hàm chạy tới đẩy mạnh hắn ra ngoài .
" Tránh xa mẹ ta ra !!!"
Nàng dùng tràn đầy cừu hận ánh mắt nhìn cái kia vặn vẹo gương mặt.Nhìn trương kia cho dù đốt thành tro bụi cũng vẫn nhớ kỹ gương mặt gạo thét nói.
"Không cần ngươi đuổi .Từ nay về sau hai mẹ con ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với ngươi ."
"Ngươi ngươi cái này tạp chủng !!!"Hắn sợ hãi nhìn lấy Ý Hàm nhìn lấy cái kia gương mặt dữ tợn ánh mắt tràn đầy hận ý như muốn nhắm người mà phệ thật sâu đem hắn doạ sợ không nhẹ.
"Ngươi không phải gọi ta tạp chủng sao.Từ nay về sau ta tên Ý Hàm .Ta cần ngươi họ ta không cần bất cứ thứ gì của ngươi."
"Mẹ chúng ta đi !" Ý Hàm nâng dỡ mẹ dậy .Mẹ nàng ngơ ngác nhìn con gái mình cái này là nàng đã từng ngây thơ vui cười nhút nhát con gái sao .
Hai bóng người thấp thoáng đi ra khỏi cái nhà địa ngục này.Ý Hàm cảm thấy uất ức mười mấy năm qua những bất hạnh đau khổ mà nàng phải chịu đều đã được xả đi ra.
Chỉ là nàng nhìn về phía mẹ mình ánh mắt tràn đầy áy náy thống khổ.So với mẹ nàng nàng cái này được bảo bọc che chở lớn lên hài tử.Thì ai tới bảo hộ mẹ à nàng không cách nảo tưởng tượng lúc mình còn bé mẹ bị đ·ánh đ·ập tàn nhẫn như vậy chịu đến thống khổ suốt thời gian lâu mười mấy năm như thậm chí lâu hơn.Nàng là cách nào vượt qua được chuyện này lại làm sao có thể nhịn được lâu như vậy.
Vốn đang tâm tình có chút thoải mải bây giờ lại càng khó chịu.Ý Hàm cảm thấy mình hô hấp càng thêm khó khăn lòng ngực chỗ như bị trọng chùy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bỗng lúc này một bàn tay có chút thô ráp vuốt ve đầu nàng giọng nói ôn như vang lên.
"Nha đầu không như vậy hận hết thảy đều sẽ qua.Sống thật tốt là được ."
Nghe vậy Ý Hàm càng thêm khó chịu, hô hấp càng thêm dồn dập.Chợt trước mắt hết thảy tan biến nàng mong muốn đem mẹ tay nắm thật chặt rồi lại thất bại.