Chương 3 Mộng Cảnh
Hạ Trường Thanh mở mắt ra thời điểm đang định mở miệng quát lớn thì im bặt mà dừng.
Chỉ thấy quang cảnh chung quanh đã hoàn toàn khác biệt .Hắn hiện tại đang tại đứng trong mảnh không gian kỳ quái đen kịt bốn phía trống rỗng giống như là mảnh tinh không vô ngần chỉ có điều là hoàn toàn rỗng tuếch.
"Ta không phải ngất đi sao ?chẳng lẽ ta đang mơ ?"Hạ Trường Thanh nhìn quanh lẩm bẩm nói.
Làm hắn lúc nghĩ tới mình đang nằm mơ thời điểm.Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ là đây không phải mơ.
Hơn nữa ý nghĩ này giống như đang nhắc nhở lấy hắn kỳ quái nhất là Hạ Trường Thanh lại cảm thấy rất tin tưởng đây là thật không phải giả.
"Đây rốt cuộc là chuyện quái gì !? Làm sao ta lại biết đây không phải mơ !? Rốt cuộc chuyện này là sao ?"
Đây trong đầu nghi vấn không hiểu một cái tiếp nhắc nhở xuất hiện trong đầu .
"Tìm đường !!! "
Không hiểu chuyện gì xảy ra Hạ Trường Thanh cảm giác tư duy có chút hỗn loạn khó mà vận chuyển.Hơn nữa càng ngày càng nặng tựa hồ có người đang thúc dục hắn nhanh chóng tìm đường .
Không suy nghĩ thêm Hạ Trường Thanh bắt đầu mò mẫm như con ruồi không đầu đi tìm trong mảnh tinh không trống rỗng này.
Nhưng mà ánh mắt hắn chỗ chiếu tới hoàn toàn là một mảnh hắc ám trống rỗng .Thân thể càng ngày càng mệt mỏi tư duy gần như đình trệ chỉ biết làm theo bản năng .Nghe theo cái kia nhắc nhở tìm đường .
Thời gian trong mảnh không gian này đã rất khó nhận biết .Có lẽ đã qua rất lâu cũng có thể chỉ là mới qua vài phút .Làm lúc Hạ Trường Thanh cảm giác tinh thần muốn sụp đổ tư duy đã không còn vận chuyển lúc.
Dưới chân hắn xuất hiện một chút điểm sáng duy nhất trong không gian hắc ám này.Dần dần theo hắn tiến lên điểm sáng càng nhiều cũng càng thêm sáng loá.
Cùng lúc Hạ Trường Thanh cảm thấy áp lực vô hình dần dần giảm đi .Tinh thần thoát ra khỏi loại kia thống khổ muốn sụp đổ tư duy bắt đầu vận chuyển bình thường trở lại.
"Hít hà hít hà cái nơi này là nơi quái quỷ gì .Hít hà làm sao ta cảm giác đầu óc như muốn nổ tung ."Hạ Trường Thanh không ngừng thở dốc cả người mệt mỏi cái đầu đau đớn như là đã bị búa gõ qua một dạng.
Đi thêm một đoạn nữa dưới chân hắn điểm sáng đã lát thành một con đường ánh sáng dẫn tới chỗ sâu.Hạ Trường Thanh cũng lập tức cảm giác loại kia mệt mỏi khó chịu đại giảm nhưng vẫn là khá là khó chịu.
Một ý nghĩ nhắc nhở bỗng dưng xuất hiện trong đầu hắn lần nữa.
"Tiến lên phần cuối ."
Lần này Hạ Trường Thanh tư duy đã có thể vận chuyển bình thường cũng đã biết rằng đây không phải mình ý nghĩ.
"Chẳng lẽ có người đang giúp ta hẳn là kẻ đứng sau chuyện này ? Rốt cuộc là ai đang dở trò quỷ gì ." Thầm nghĩ trong lòng Hạ Trường Thanh có chút tò mò nghĩ ai làm chuyện này.
Một điểm nữa là hắn làm sao lại có thể đưa vào trong đầu mình nhắc nhở được.Hơn nữa đối với hắn Hạ Trường Thanh có loại cảm giác rất tin tưởng điều này thật kỳ quái.
Cứ như vậy Hạ Trường Thanh mơ mơ hồ hồ đi tới con đường này phần cuối.Nhấc mắt nhìn lại lập tức hắn trợn mắt há hốc mồm da đầu tê dại cả người mát lạnh.
Chỉ thấy nơi này đã không còn như vậy hắc ám trống rỗng.Trước mặt hắn vô số giống như tinh thần quang mang lấp lánh từ không biết bao xa chiếu rọi mảnh này không gian.
Nhưng Hạ Trường Thanh có cảm giác kia không phải cái gì ánh sáng hay quang mang mà là vô số ánh mắt đang tại nhìn chằm chằm vào hắn .Làm cho hắn không còn để ý được gì khác đúng lúc này một cái giọng nói không phân nam nữ băng lãnh vang lên.
"Quá quan Mộng Cơ Huyền thưởng Tịnh Thần khí một luồng "
Bất chợt giọng nói vang lên đem Hạ Trường Thanh hồi thần lại chưa kịp hắn nghĩ gì thêm giọng nói kia vẫn tại nói tiếp.
"Đúc Thành Thiên kiều thưởng Quan Tinh Đồ lệnh một viên ."
Lập tức trước mặt Hạ Trường Thanh xuất hiện một luồng khí đủ loại sắc thải cùng với một tấm lệnh bài hình thù hoa văn kỳ quái phía trên khắc lấy một loại ký tự mà hắn không rõ nhưng vẫn có thể hiểu được là Quan Tinh Đồ .
"Ban thưởng đây đây rốt chuyện là thế này ?" Hạ Trường Thanh sững sờ nhìn hai dạng vật phẩm trước mắt.Chỉ cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ quái .
Không đợi hắn phản ứng kia lấp lánh bảy loại màu sắc vụ khí đã nhào tới trực tiếp dung nhập trong cơ thể hắn.Lập tức mọi loại cảm giác khó chịu mệt mỏi còn sót lại bị quét sạch .Tiếp đó một loại sảng khoái thoải mái vô cùng trải rộng toàn thân tinh thần thanh minh tư duy rộng mở vốn đang sợ hãi thấp thỏm tâm tình cũng bị quét sạch.
Hạ Trường Thanh hai mắt sáng ngời lập tức bắt lấy viên kia đang lơ lửng lập bài giống như sợ mất một dạng. Lệnh bài vào tay Hạ Trường Thanh cảm giác lạnh buốt vô cùng .
"Tuy không biết chuyện này như thế nào nhưng trước hết đồ tốt như vậy ta cứ chiếm trước đã ." Cười cười cầm lệnh bài lên nhìn Hạ Trường nói một mình.
Kia gọi là Tịnh Thần khí hắn thấy hẳn là đồ tốt hắn có thể cảm giảm rõ ràng mình tinh thần bây giờ vẫn còn đang tại thoải mái vô cùng mà Tịnh Thần khí vẫn còn đang tại chậm rãi dung nhập bên trong.
Điều này làm cho hắn cảm giác hết sức thần kỳ rõ ràng chỉ là một luồng vụ khí mà thôi lại có thần hiệu như thế hơn nữa Hạ Trường Thanh lại có thể cảm giác được nó tồn tại trong một nơi bí ẩn nào đó mà hắn không rõ ràng lắm.
"Chả lẽ này là do thượng đế hay tiên thần gì đó hay sao?"
Trong đầu nảy ra ý nghĩ như vậy Hạ Trường Thanh lại cảm thấy khá là vô lý .Từ nhỏ tới lớn hắn đều là không tin quỷ thần gì đó chỉ tin sự do người làm mà thôi.
"Mặc kệ nó dù là ai đi nữa thì ta bây giờ cũng không phản kháng được ." Lắc đầu Hạ Trường Thanh lẩm bẩm rồi nghĩ lại đối phương có thể để cho nhiều người như vậy ngất đi cũng không phải hắn có thế phản kháng.
Trước đó hắn còn cho rằng là ai hạ độc thủ với hắn đâu .Lăn lộn nhiều năm như vậy giữa hắc bạch hai giới Hạ Trường Thanh thấy đến rất nhiều thủ đoạn kỳ quái như thôi miên tẩy não có thể để n·ạn n·hân khó mà phát giác.
Nhưng mà nghĩ lại hắn thấy như thật là đối phương có thể để cho nhiều người như vậy ngất đi chắc là không phải hơn nữa kết hợp với chuyện hắn đã trải qua trong không gian kỳ quái này làm hắn càng thêm không rõ chuyện gì xảy ra.
Lúc này trước mắt hắn không gian một hồi gợi sóng lăn tăn .Một toà bia đá cũ nát bỗng chốc đột nhiên nhô ra từ sau đó làm hắn giật mình.Tiếp đó một cánh cổng xuất hiện thấy không rõ bên trong có thứ gì .
Nhìn qua bia đá cũ nát mọc đầy rêu xanh phía trên khắc lấy cổ tự xã lạ nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại có thể hiểu rõ .
"Hoán Mệnh cảnh lại là thứ gì đây ?" Hạ Trường Thanh mắt to nghi hoặc nhìn lấy cánh cổng lẩm nói.
"Hoán Vận chỗ Đổi Mệnh nơi đi thôi ." Một tiếng linh lung kỳ ảo tiếng bỗng chốc vang lên khác biệt hoàn toàn với băng lãnh lúc nãy .
"Là ai !? " Hạ Trường Thanh hai mắt trợn trừng quét mắt xung quanh bỗng bị một cỗ lực đẩy vào trong cánh cổng phía trong.
Đúng lúc này trong một mảnh khác không gian nơi đây non xanh nước biếc hoàn cảnh ưu nhã.Vô số vụ khí bao bọc quanh năm như là tiên cảnh một chỗ hồ nước đang phản chiếu lấy hình ảnh vừa rồi chỗ Hạ Trường Thanh.
Bờ hồ một nữ tử mặc lấy mặc lấy một bộ thải hà da thịt trắng nõn mắt phượng cong cong khuôn mặt xinh đẹp vô cùng đang tại lẩm bẩm .
"Hai giờ quá quan thượng đẳng tư chất .Đáng tiếc là hắn không biết vận dụng thiên kiều à ! "
Có thể nghe rõ được trong giọng nói tiếc nuối nhưng mà đột ngột thiên khung đen kịt áp tới một gióng băng lãnh vô tình vang lên.
"Tinh Nguyệt ngươi đây là vi phạm quy tắc ! "
Nghe vậy Tinh Nguyệt bĩu môi không thèm để ý nói :"Ta lúc nào phạm quy .Hơn nữa thứ này chỉ là chủ nhân thiết lập mà thôi ."
Kia thanh âm càng thêm tức giận thiên khung phía trên một tấm to lớn mặt người trực tiếp hiển hiện bao trùm cả phiến không gian này bầu trời thiểm điện lôi mình vang vọng khắp nơi một bộ tận thế giáng lâm.
"Ngươi đã biết vậy còn làm !! Ngươi đây là tại giúp hắn g·ian l·ận !"
"Gian lận ? Ta lúc nào giúp hắn g·ian l·ận rồi chỉ là cho chút gợi ý mà thôi .Bằng không ngươi liền đem Mộng Cơ Huyền nhắc nhở trực tiếp xoá bỏ ?" Tinh Nguyệt cùng mặt người đáp trả một bộ dửng dưng như không.
"Hừ chỉ lần này mà thôi .Như có lần sau ta liền đem ngươi cái này ổ nhỏ U Nguyệt cốc dỡ bỏ ! "
Mặt người tan biến mây đen tiêu tan nhưng mà Tinh Nguyệt tuy bị gì nhưng thấy tên này vẫn luôn vô cùng khó chịu làm sao có thể dễ dàng buông bỏ.
"Ta U Nguyệt cốc vân vụ thiên sinh quý báu ngươi làm ba thành sơn nhạc bị hủy năm toà Thủy Linh cây gãy một gốc ... Được rồi tính ngươi ta quen biết lâu năm tính ngươi rẻ chút tâm châu hai viên dưỡng tính một lần trăm triệu thần nguyên ."
Không có bất kỳ cái thanh âm đáp lại dường như đối phương đã dời đi.Tinh Nguyệt thấy thể ra đòn sát thủ.
"Ngươi không cho coi như xong .Lần sau hội nguyên ta "
Chưa kịp nàng nói xong cái kia băng lãnh thanh âm lần nữa vang lên
"Tâm châu không có chỉ có thứ này mà thôi.Ngươi không lấy thì thôi hừ "
Nghe vậy Tinh Nguyệt hai mắt phát sáng trong tay xuất hiện một túi vải .Nàng hài lòng vô cùng chợt trong mắt loé lên vẻ gian xảo.
"Ai muốn cùng các ngươi như vậy một đám c·hết giảng quy tắc người cùng một chỗ haha "