Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Văn Minh Hoang Dã

Chương 5: Tộc trưởng anh minh




Chương 5: Tộc trưởng anh minh

Trần Huỳnh Hải không ngồi yên một chỗ, sau khi làm tộc trưởng hắn càng có nhiều cơ hội tiếp xúc tất cả mọi người. Hắn nghĩ ra một cách, đi tới chỗ các nông phu đang làm việc mà phụ giúp, trò chuyện nói rằng bản thân muốn trực tiếp bắt tay vào công cuộc xây dựng lãnh địa.

Điều này vừa khiến mọi người bớt nghi ngờ, thêm phần kính nể hắn đồng thời giúp hắn lấy thêm điểm nhiệm vụ của hệ thống.

Buổi trưa nắng nóng, mặc dù có các cây cổ đại to lớn trong lãnh địa che nắng, vẫn không tránh khỏi thời tiết oi nhiệt. Nhất là xong một buổi hoạt động nặng nhọc, Trần Huỳnh Hải cùng các bác nông phu mồ hôi tuôn như suối đổ, có điều giờ không phải thời hiện đại, không có quạt hay nước uống giải khát làm giải lao.

Trong lòng hắn càng quyết tâm nhất định phải khẩn trương dùng hệ thống để mua các vật hiện đại.

Đội mạo hiểm trở về, cả lãnh địa cùng ăn bữa trưa, nghỉ ngơi, tới chiều lại bắt đầu hoạt động.

Tối đến, Trần Huỳnh Hải cùng cố vấn Ngũ Chí Thanh tổ chức ăn tối cho mọi người, tranh thủ khi tất cả quây quần một chỗ, người tộc trưởng trẻ tuổi cố ý tiết lộ một thông tin.

"Các lão nhân, các anh chị em, mọi người trong lãnh địa, tối nay ta sẽ nói với mọi người một chuyện, mong rằng mọi người sẽ bình tĩnh và hiểu ý ta."

Các bô lão, đội trưởng mạo hiểm và đội trưởng canh gác, cùng người dân trong lãnh địa đều hiếu kì, không biết tộc trưởng đại nhân có chuyện gì cần nói. Cho dù cháu gái lão tộc trưởng bình thường hay vô cảm lúc này cũng lộ ra vẻ tò mò nhìn chằm chằm hắn, dường như cả hiện trường chỉ có lão tộc trưởng là biết chuyện của tộc trưởng nên vẫn bình tĩnh im lặng đứng bên Trần Huỳnh Hải.

"Mọi người cũng biết chuyện cuộc diệt vong trái đất đã khiến chúng ta trở nên như thế này, vậy mọi người có tin trên thế giới có những bí mật thật sự liên quan tới thần?"

Trần Huỳnh Hải cùng lão tộc trưởng đứng trước đám củi lửa, những người dân còn lại thì đang ngồi vây ở xung quanh, bữa tối đang trước mặt họ nhưng không định ăn mà chờ nghe tộc trưởng nói.

Nguyễn Thanh Thụy vừa nghe tộc trưởng hỏi liền lập tức lên tiếng cho ý kiến, khiến mọi người quay sang nhìn, lắng nghe.

"Tộc trưởng, trước đó ta cũng có suy nghĩ này, bởi vì cuộc diệt vong này thật sự rất thần bí, mọi người đều không biết nó đến và đi như nào, chỉ biết đây là hậu quả của nó gây ra. . ."



"Ta nghĩ chỉ có lực lượng của thần minh mới có thể làm được điều đó, ngay cả sự tồn tại của văn minh con người mấy nghìn năm cũng không thể lí giải chút hiện tượng này."

Đây là Nguyễn Thanh Thụy ám chỉ ra rằng bản thân tin thế giới có thần.

Đội trưởng đội mạo hiểm đang ngồi bên cạnh âm thầm trêu đùa một cô gái trẻ tuổi, chiếc áo thú cô ta mặc có chút lơi lỏng. Nghe thấy Nguyễn Thanh Thụy nói, hắn ta mở miệng: "Nói vậy cũng chỉ là góc nhìn một phía, còn có rất nhiều giả thuyết mọi người từng đưa ra như người ngoài hành tinh, hiện tượng vũ trụ, sự thần kì của trái đất. . ."

Vũ Xuân Trường bình thường hay phong lưu nhưng đầu óc cũng không kém, lập tức đã đưa ra phản biện với lời của Nguyễn Thanh Thụy.

Có được ý kiến của hai người họ, mọi người trong lãnh địa bắt đầu xôn xao nói lên ý kiến bản thân, phần nhiều đều theo phía Vũ Xuân Trường, bởi hắn ta rất có uy vọng trong đám người, ý kiến cũng không phải phiến diện, mọi người đều có đầu óc suy nghĩ của riêng mình.

Một vài người im lặng không nói, như các bô lão vốn có kinh nghiệm sống phong phú, không để ý tới câu trả lời mà suy nghĩ tại sao tộc trưởng lại hỏi như vậy.

Trần Huỳnh Hải liếc nhìn Vũ Xuân Trường, ra hiệu mọi người im lặng rồi mở miệng: "Nếu ta nói với mọi người thần thật sự tồn tại, và ta đã được thần lựa chọn, vậy mọi người có tin ta không?"

Câu nói vừa xong, mọi người bên dưới càng xôn xao dư luận, lòng người bàng hoàng, các bô lão lại càng không hiểu tộc trưởng rốt cuộc có ý gì.

Nguyễn Thanh Thụy ngồi ở phía dưới không ngạc nhiên như mọi người: "Ta tin, ta tin."

Nói xong còn khuyên nhỏ những người bên cạnh là phải tin tộc trưởng, tất cả điều tộc trưởng làm đều muốn tốt cho lãnh địa. Mọi người chú ý về phía Nguyễn Thanh Thụy, Trần Huỳnh Hải giật giật khoé miệng.

Tên này bình thường ít nói sao giờ lại lộ liễu thế, hắn chỉ nhờ kích động mọi người vài câu lúc cần thiết thôi mà. Nhưng Trần Huỳnh Hải đâu biết trong đầu Nguyễn Thanh Thụy lúc này đang nghĩ ta làm rất tốt, cứ nhìn ta đi, tộc trưởng rất coi trọng ta nên mới cho ta biết trước.

Cháu gái Ngũ Chí Thanh là Lưu Tuyết Mai, giờ phút này nàng ta nhìn về phía Trần Huỳnh Hải, vẻ mặt vô cảm bình thường lộ vẻ đăm chiêu. Cô biết một chút phong phanh việc tộc trưởng trẻ nhờ ông của cô việc gì đó, chẳng lẽ liên quan tới chuyện trước mắt.

Trần Huỳnh Hải đứng giữa đám đông, đứng trước ngọn lửa ở đống củi khô, mặc kệ Nguyễn Chí Thanh, hắn biết mọi người sẽ không bởi một câu nói làm lay động, cho nên dứt khoát nở một nụ cười, mở bảng giao diện đã có 13 điểm nhiệm vụ.



"Không tin các vị ở đây hãy nhìn xem ta làm gì."

Trần Huỳnh Hải vừa nói, tay phải giơ ra cho mọi người nhìn, ánh sáng hồng hào bập bùng của ngọn lửa củi đốt phản chiếu vào bàn tay hắn hiện ra một màu lúa mạch vàng của người dân tộc Việt khi xưa.

Khi hiện trường còn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên trong tay Trần Huỳnh Hải xuất hiện một chiếc vật đen nhỏ to hơn bàn tay chút, hắn ấn công tắc bật lên, là đèn pin.

Tất cả mọi người đồng loạt trố mắt nhìn, lộ ra vẻ không thể nào.

Ánh sáng mãnh liệt của điện năng chiếu vào những tán cây trên trời, xuyên qua kẽ lá đâm tiếp lên trên. Rất lâu rồi bọn họ đều chưa được nhìn thấy ánh sáng này, đây là ánh sáng của hy vọng, ánh sáng của nền văn minh hơn bốn nghìn năm, văn minh nhân loại.

Trần Huỳnh Hải tung đồ cho mọi người kiểm tra, bọn họ mau chóng cầm vào đèn pin xem xét, người này giành người kia. Lưu Tuyết Mai vốn vô cảm ít nói từ nhỏ, bây giờ lại không kìm được cảm xúc của mình, cực kì khó tin nhìn tộc trưởng, rồi cũng đi tới đám người thử xem đèn pin.

Lão tộc trưởng cùng Nguyễn Chí Thanh mặc dù được Trần Huỳnh Hải nhờ nên cũng biết chút, nhưng không biết có đoạn này trong kế hoạch. Cả hai bọn họ lúc này đều không biểu lộ như người khác, mà cực kì kính nể cùng tôn sùng nhìn về tộc trưởng trẻ tuổi. Hai người họ không quên nhiệm vụ của mình, biết thời cơ tới Nguyễn Thanh Thụy bèn lên tiếng: "Tộc trưởng đích thị là người được chọn của thần, tộc trưởng anh minh!"

Tiếp theo lão tộc trưởng đứng sau lưng Trần Huỳnh Hải cũng cất to giọng.

"Tộc trưởng anh minh!"

Mọi người hiện giờ không còn kì quái nhìn Nguyễn Thanh Thụy hay kích động mọi người, mà đều hiểu điều này có nghĩa gì, cùng sáng mắt nhìn về tộc trưởng mà tôn sùng, đồng thanh hô to: "Tộc trưởng anh minh!"

Trần Huỳnh Hải biết được coi như đã ổn chuyện, định nói thì bảng giao diện hệ thống hiện lên.



Điểm nhiệm vụ: 8

Nhiệm vụ:

1.Trở thành một tộc trưởng anh minh. Nhận thưởng 10 điểm.

2.Từ bỏ vị trí tộc trưởng Bách Việt. Nhận thưởng 50 điểm.

3.Khiến lãnh địa Bách Việt hướng đi tới sự diệt vong. Nhận thưởng 200 điểm.

Danh sách trao đổi:

Kiếm sắt gỉ: 1 điểm

Vệ binh bảo tiêu: 10 điểm

Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)

Trần Huỳnh Hải trợn tròn mắt, may mắn mọi người đều cúi đầu tôn sùng kính với hắn, nếu không sợ rằng sẽ nghĩ xấu về hình tượng của hắn.

Nhưng dù sao hắn không đánh mất lí trí, sâu trong nội tâm vẫn suy nghĩ lựa chọn một mới an toàn, dù trong lòng có ít nhiều nuối tiếc nhưng không thể không buông.

"Ta sẽ không phụ sự kì vọng của mọi người, sứ mệnh của người được chọn là đưa văn minh chúng ta l·ên đ·ỉnh cao lần nữa. Trên chặng đường này, mong rằng mọi người lãnh địa chúng ta cùng nhau hỗ trợ."

Như vậy từ nay mọi thứ đồ xuất phẩm từ hệ thống có thể danh chính ngôn thuận mà cho lộ diện trước mặt mọi người, kể cả chiếc đệm Trần Huỳnh Hải đã mua trước đó.

Trước khi tàn cuộc, Trần Huỳnh Hải dùng mười tám điểm nhiệm vụ mua nốt vệ sĩ bảo tiêu và thanh kiếm gỉ sét, đưa thanh kiếm cho vệ sĩ rồi giới thiệu với mọi người đây là người bảo vệ sự lựa chọn của thần, khiến bọn họ càng tôn sùng tộc trưởng Trần Huỳnh Hải.

Trong thế đạo nguyên thủy này, cuộc diệt vong đầy thần bí và nỗi sợ hãi đã khiến mọi người dần lấy niềm tin để vào chuyện tâm linh làm xoa dịu nỗi đau, những hành động và lời nói thực tế của Trần Huỳnh Hải không hề nghi ngờ đã trở thành chỗ dựa tinh thần của mọi người, khiến bọn họ tin tưởng vào thần minh. Cho dù các bô lão già đầy kinh nghiệm sống cùng sự từng trải cũng không thể vượt qua được ải này.

Bảng hệ thống trước mắt Trần Huỳnh Hải thay đổi số liệu.