Chương 4: Mục đích
Điểm nhiệm vụ: 0
Nhiệm vụ: 0
Danh sách trao đổi:
Đệm lò xo bền: 1 điểm
Đèn pin năng lượng mặt trời: 5 điểm
Kiếm sắt gỉ: 1 điểm
Vệ binh bảo tiêu: 10 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Trên bảng giao diện đã mất đi chức danh tộc trưởng Bách Việt. Hiện giờ là buổi đêm, Trần Huỳnh Hải không dám đi ra ngoài xem bản thân có phải đã là tộc trưởng rồi hay không, một phần cũng do hắn sợ bản thân mơ tưởng và đây không phải thật, sợ rằng mình kì vọng.
Vì vậy Trần Huỳnh Hải mang theo một bầu tâm trạng mong chờ, hồi hộp đi ngủ.
Trời sáng tinh mơ, sương mờ còn đọng vài giọt trên kẽ lá tán cây sồi, cây bạch đàn. Tại lãnh địa Bách Việt, âm thanh hô thức dậy của người dân vang lên.
Trần Huỳnh Hải tâm trạng phấn chấn, vừa sáng sớm liền không chờ được đi ra ngoài.
Nhìn thấy vài người ở không xa, hắn liền đi tới gần thử xem thế nào.
“Tộc trưởng, ngày mới tốt lành.”
“Ngày mới tốt lành.”
Đám người dân nhìn thấy Trần Huỳnh Hải, tiến lên chào hỏi, rõ ràng giọng điệu không phải giả vờ, trong ánh mắt họ còn toát lên vẻ kính trọng cùng tin tưởng.
Trần Huỳnh Hải vừa kh·iếp sợ vừa mừng rỡ, cả người kích thích, nhưng không biểu lộ quá thất thố vì trước mắt còn có người khác. Hắn không quen thân phận tộc trưởng mới này, chỉ đành gật đầu gượng gạo với bọn họ rồi đi tới ngôi nhà gỗ to nhất trung tâm lãnh địa, nơi tộc trưởng Ngũ Chí Thanh ở, đồng thời là nơi các thành viên cộm cán của lãnh địa hay thảo luận hội họp.
Đi tới đâu, người dân thức dậy đều lễ phép thân thiện với người thanh niên trẻ tuổi. Nếu là trước đó, còn lâu hắn mới được bọn họ chào đón nhiệt tình như bây giờ.
Ở trung tâm lãnh địa, đội mạo hiểm đã chuẩn bị tinh thần cùng hành trang ra ngoài. Cố tộc trưởng Ngũ Chí Thanh đứng ở gần cùng các bô lão và đội trưởng canh gác, tất cả mọi người đều đi tới đó tiễn đoàn người ra ngoài an toàn, nhưng dường như bọn họ còn chờ đợi ai đó cho nên vẫn chưa xuất phát.
Thấy Trần Huỳnh Hải không nhanh không chậm đi tới, mọi người đều nồng nhiệt chúc tộc trưởng ngày mới.
Trần Huỳnh Hải đáp lại mọi người, rồi chúc cả đội mạo hiểm ra ngoài thuận lợi, sau đó đoàn người mới đi.
Nhìn bóng lưng đội mạo hiểm dần đi xa, hắn cảm thấy hơi kì quái. Hình như vừa nãy bản thân phải chào hỏi thì bọn họ mới lên đường, chợt nghĩ tới bản thân đang làm tộc trưởng liền vỗ đầu hiểu ra.
“Tộc trưởng, mời ngài vào trong nhà bắt đầu cuộc họp.”
Ngũ Chí Thanh đến cạnh Trần Huỳnh Hải nói, chờ đợi người thanh niên này phản hồi.
Trần Huỳnh Hải quay sang, các bô lão và những thành viên cao cấp khác của lãnh địa cũng đang nhìn hắn.
Trần Huỳnh Hải âm thầm khẩn trương, cùng đám cao tầng đi vào trong nhà. Bốn góc phòng có bốn chiếc đuốc được lồng gỗ ôm vào bảo vệ, giữ sáng phòng. Ở gian bên cạnh có một chiếc giường gỗ thô sơ, đại sảnh rộng tám mét được làm bằng nền đất sét chắc mịn.
Giữa đại sảnh có một bàn gỗ dài đơn giản, bao quanh là bảy chiếc ghế thô sơ.
Người tộc trưởng trẻ tuổi đi đầu than thở trong lòng, quả nhiên phòng tộc trưởng hoàn toàn khác biệt với các phòng thường dân như hắn.
Mọi người ngồi vào ghế đầy đủ, Trần Huỳnh Hải ngồi chủ vị, Ngũ Chí Thanh tự động đứng một bên, người con gái xinh đẹp vô cảm đứng sau lưng lão, nghe Nguyễn Thanh Thụy bảo đó là cháu gái của lão tộc trưởng.
Trần Huỳnh Hải ít nhiều cũng từng họp văn phòng công ty, lúc này hiểu chuyện mở miệng đầu tiên: "Mọi người bắt đầu họp thôi."
"Vậy để ta bắt đầu trước, báo cáo tộc trưởng, dạo gần đây số người tỉnh dậy đang gia tăng đột biến, chúng ta cần xem xét vấn đề mở rộng tường rào để đủ đất xây thêm nhà ở cho họ."
Ông lão ngồi gần vị trí Trần Huỳnh Hải lên tiếng, nhìn mọi người xem ý kiến. Nguyễn Thanh Thụy đã giới thiệu hết những nhân vật cao tầng cho hắn ta biết, lão già này là Trần Đình Trung, nhìn qua có vẻ đê tiện nhưng ngược lại không phải loại người đó.
"Đình Trung, việc này cần rất nhiều nhân thủ, mà còn chưa chắc chắn nhiều người sẽ tỉnh dậy. Lãnh địa chúng ta có rất nhiều cái thiếu thốn, nhất là trước mắt cần chuẩn bị cho mùa đông."
"Ngoài ra còn một số thí nghiệm đang thử nghiệm sắp có thành quả như chăn nuôi dã thú, trồng trọt cây lạ, thuốc dược thực vật."
Bô lão Nguyễn Hữu Phước nói rồi quay ra nhìn tộc trưởng ngồi đầu bàn. Trần Huỳnh Hải không biết trả lời làm sao, chỉ gật đầu tỏ vẻ lắng nghe, thực ra trong lòng không hiểu mọi người nói gì.
"Tộc trưởng, đội canh gác vẫn có chút ý kiến, nói cần có chút v·ũ k·hí phòng thân."
Trần Huỳnh Hải cảm thấy đầu óc hơi loạn, làm tộc trưởng như này hơi khó thở, hắn không quen.
Điểm nhiệm vụ: 0
Nhiệm vụ:
1.Nghe ý kiến lão tộc trưởng. Nhận thưởng 3 điểm.
2.Dựa vào bản lĩnh bản thân giải quyết cuộc họp. Nhận thưởng 15 điểm.
3.Tùy ý mọi người họp, không quản. Nhận thưởng 20 điểm.
Danh sách trao đổi:
Đệm lò xo bền: 1 điểm
Đèn pin năng lượng mặt trời: 5 điểm
Kiếm sắt gỉ: 1 điểm
Vệ binh bảo tiêu: 10 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Trần Huỳnh Hải nhìn cố tộc trưởng đứng ở bên cạnh mình, hắn liền nhanh chóng suy nghĩ, lên tiếng.
"Theo ông thì chúng ta nên làm gì."
Ngũ Chí Thanh không có vẻ nghi ngờ tộc trưởng trẻ lại hỏi ý kiến mình, dường như đó là nghĩa vụ cố vấn của ông ta cho tộc trưởng.
"Theo ta thì ngài nên cho người tập trung chế tạo cung tên, giáo mác, áo thú chống lạnh, đồng thời chuẩn bị tàng trữ bảo quản lương thực phòng khi mùa đông tới."
"Các nghiên cứu vẫn tiếp tục thực hiện, việc mở rộng lãnh địa cần bàn bạc lâu dài, người đội canh gác tạm thời sẽ chưa cần v·ũ k·hí."
Mọi người nghe vậy đều không phản bác, tóm lại có một câu trả lời hài lòng tạm thời.
Trần Huỳnh Hải nhanh chóng nói: "Được rồi, cứ tạm thời như vậy."
Cuộc họp diễn ra một hồi rồi kết thúc, Trần Huỳnh Hải không có quá nhiều lưu luyến với việc này, mọi người rời đi, chỉ còn hắn và ông cháu lão tộc trưởng.
Tất nhiên hiện tại Trần Huỳnh Hải là tộc trưởng, nhà hắn sẽ chuyển ra đây, còn lão tộc trưởng thì hắn giữ lại để hỏi cụ thể một vài thứ.
"Ngũ Chí Thanh, lão bây giờ đang làm gì."
Lão tộc trưởng kì quái nhìn người thanh niên: "Ta đang nói chuyện với ngài."
Trần Huỳnh Hải co rúm khoé miệng, biết mình hỏi sai đành đổi cách hỏi khác: "Lão có thân phận gì ở đây."
"Ta là cố vấn của ngài."
Quả nhiên là như thế.
"Trước kia ta làm cái gì và ông làm cái gì, ý ta là về thân phận?"
"Dạ, ngài vẫn luôn làm tộc trưởng, còn ta vẫn là cố vấn của ngài."
Trần Huỳnh Hải nghi ngờ, nhưng vắt óc dùng mọi cách hỏi ông lão cũng không moi được thông tin gì. Dù hắn đi tới cười gần gũi hỏi người cháu gái xinh đẹp kia cũng chỉ nhận được câu trả lời vô cảm y như ông cô ta, khiến hắn có chút nuối tiếc.
Hệ thống thật là thần kì, không biết do ai làm ra và lại nhận ta làm chủ.
Bỏ qua vấn đề này, Trần Huỳnh Hải cho hai người họ lui ra, trước đó còn dặn ông ta bảo người cho xây một nhà gỗ không nhỏ không lớn để hắn có việc.
Trần Huỳnh Hải có suy nghĩ của bản thân. Hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, chỉ cần hoàn thành nhiều nhiệm vụ, bây giờ hắn là tộc trưởng có thể làm được rất nhiều chuyện khó giải thích, đó là mua những thứ đồ trong danh sách trao đổi hệ thống.
Đi tới giường ngủ tộc trưởng, tuy chỉ là chiếc giường thô cứng được đắp cỏ khô đất sét, nhưng tốt hơn nhiều so với phòng gỗ tạm bợ của người khác.
Mở ra bảng giao diện, vừa rồi làm một nhiệm vụ trong cuộc họp được thưởng ba điểm. Hắn dùng ý niệm ấn mua giường lò xo chỉ có một điểm.
Theo đó trước mắt đột nhiên xuất hiện chiếc đệm lò xo vừa khuôn tỉ lệ giường. Trần Huỳnh Hải trợn mắt cười to, may là hai thủ vệ ngoài cửa không quay vào xem.
Nâng chiếc đệm lên giường, Trần Huỳnh Hải thả người lên nằm xuống đệm, cảm giác đau nhức người trước đó ngủ ở đất đều biến mất.
Xây dựng khôi phục một nền văn minh hiện đại ở một thế giới nguyên thủy cũng không tệ. Đoán chừng những nơi khác bây giờ đều đang khổ sở sinh sống như người cổ đại.
Có ý nghĩ này tuôn ra, trong đầu liền không ngừng được suy nghĩ về nó, Trần Huỳnh Hải chỉ cảm thấy thú vị, hắn cảm thấy bản thân đã có mục đích cần phải thực hiện.