Chương 13: Người máy sát thủ
Chương 13: Người máy sát thủ
Buổi chiều, Trần Huỳnh Hải thu thập thêm được ba mươi tư điểm nhiệm vụ, hắn mở bảng giao diện kiểm tra, định mua trước mấy thứ rẻ, còn việc nâng cấp hệ thống đắt quá thì để sau này.
Điểm nhiệm vụ: 97 điểm
Nhiệm vụ: 0
Danh sách trao đổi:
Thăng cấp hệ thống: 1 vạn điểm
Thuốc vạn năng: 50 điểm
Vệ tinh thế kỉ 21: 5 điểm
Máy dự báo thời tiết bình thường: 4 điểm
Người máy sát thủ: 30 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
Hắn dùng ý thức chọn mua vệ tinh thế kỉ hai mươi mốt và máy dự báo thời tiết bình thường, điểm nhiệm vụ rút đi còn năm mươi tám điểm.
Trước cửa nhà tộc trưởng, một bàn máy móc năm mét có các dây điện loạn xạ, nói là bàn cũng không đúng vì đó là cả bộ phận thiết bị của nó. Ở trên có các nút bấm điện tử, các công tắc và màn hình theo dõi mà chỉ người chuyên môn mới có thể hiểu.
Gắn liền với thiết bị này là một cây ăng ten kim loại chỉ hướng lên trời vào một hướng nào đó. Trên cao xa xăm ở quỹ đạo thấp của Trái Đất, một chiếc vệ tinh lớn phản chiếu ánh sáng của mặt trời, nó cứ như thế hiện lên ở ngoài không gian, không một ai phát hiện ra nó.
Ngoài vệ tinh nhân tạo, còn có một chiếc máy dự báo thời tiết chỉ bằng nửa người, trên đó có các thiết bị cảm biến, máy theo dõi áp suất, nhiệt độ, độ ẩm, Trần Huỳnh Hải nhìn cũng không hiểu.
Giữa lãnh địa chợt xuất hiện mấy thứ đồ lớn kì quái như vậy, tất nhiên rất nhiều người ở gần đấy phát hiện ra, bọn họ hiếu kì ngạc nhiên chạy tới, biết là do tộc trưởng làm thì hoan hô hò hét, vui mừng vì nhà của bọn họ ngày càng phát triển.
Trần Huỳnh Hải vui vẻ khách sáo qua loa với mọi người, chờ tới khi họ quay trở về làm việc thì hắn gọi một thanh niên lại. Lão Hùng không ở đây, hắn bảo ông ta đi trợ giúp bên phía Lý Nhân Trung rồi, cho nên đành tùy tiện chọn một người thanh niên gọi Bao Thành Gia tới.
Sau khi Bao Thành Gia đến, hắn bảo ông ta cho các thanh niên khoẻ mạnh khéo léo chuyển hai thiết bị tới khu vực làm việc của phòng nghiên cứu kĩ thuật, cho người dựng riêng một nhà kho làm đài quan sát viễn trinh và trạm dự báo thời tiết.
Hắn dặn thêm ông ta tổ chức buổi họp cao tầng báo cáo các thành viên cán bộ, giao việc theo dõi sử dụng hai thiết bị hiện đại mới cho trưởng phòng nghiên cứu kĩ thuật Vĩ Hào Nhân.
Xong xuôi công việc, Trần Huỳnh Hải nhìn vào bảng hệ thống, vốn định mua thêm thuốc vạn năng nhưng nghĩ nghĩ thôi, bao giờ có bệnh thì thuận tiện mua.
Nhìn vào danh sách vật phẩm, còn hai món nữa, có điều không biết ngày tháng nào mới góp đủ để thăng cấp hệ thống.
Khoan đã, người máy sát thủ đâu?
"Người máy sát thủ, mau ra đây?"
Trần Huỳnh Hải gọi bừa, không biết làm sao để kêu nó xuất hiện.
Vừa nói xong câu đó, một giọng nói từ tính lạnh lẽo vang lên.
"Thưa ngài, ta ở đây."
Không khí trước mặt Trần Huỳnh Hải như biến ảo, một người đàn ông mặt mũi tỉ lệ chuẩn, lộ ra khỏi lớp không khí trong suốt che đậy nó.
Trần Huỳnh Hải trợn mắt nhìn người máy sát thủ, vừa khó tin về năng lực tàng hình vừa bất ngờ về ngoại hình không khác gì một con người của nó.
Không có ai lên tiếng nên không khí có chút lặng lẽ, Trần Huỳnh Hải dần phục hồi biểu cảm, cứ mãi thế cũng không được.
"Ta gọi ngươi là No.1 nhé, hãy giới thiệu và báo cáo các tính năng cụ thể của mình đi No.1!"
"Báo cáo chủ nhân, No.1 được làm từ khung xương siêu hợp kim và lớp da nanobot, được tích hợp tính năng học máy cơ bản, có thể tư duy độc lập."
Tên: No.1
Loại: Người máy sát thủ
Chiều cao: 1m80
Cân nặng: 108 kg
Lực đạo: 312 kg
Vũ khí: Vũ khí lạnh tự động hoá
Khả năng: Tàng hình, phản lực vô thanh, phân tích, điệp viên, tự lành
Tốc độ tối đa: 520 km/h
Vật liệu: Siêu vật chất tàng hình, siêu hợp kim, kim loại lỏng, nanobot, carbon
Động cơ: Động cơ phản lực từ, động cơ điện từ, động cơ khí học
Năng lượng: Lò phản ứng nhiệt hạch siêu mini
Một bảng màn hình xanh dài dòng được người máy sát thủ No.1 chiếu ra không trung, vừa đủ tầm nhìn của Trần Huỳnh Hải. Thật ra còn nhiều dữ liệu nhưng hắn ta không phải chuyên ngành, cũng lười đọc.
Hắn ta chỉ để ý thông tin cơ bản và tính năng của No.1, biết được chút tin tức chính thì hắn nói tiếp: "No.1, ngươi hãy thể hiện năng lực của mình cho ta xem, đừng làm gì nguy hiểm ảnh hưởng tới nhà cửa và người dân ở đây."
Trần Huỳnh Hải lo sợ No.1 vì nghe lệnh mình một cách máy móc mà có thể sẽ làm chuyện gì đó hại tới lãnh địa Bách Việt, nhưng hiển nhiên hắn lo thừa, vì No.1 đã có chức năng học máy cơ bản nên ít nhiều sẽ hiểu ý hắn, cho dù không thì với v·ũ k·hí lạnh của nó trong nhất thời khó mà uy h·iếp tới lãnh địa được.
Người máy sát thủ nghe được mệnh lệnh chủ nhân liền chấp hành. Bắt đầu từ bàn chân lên dần tới trên đầu, nó giống như bị không khí che đậy, biến mất ngay trước mặt Trần Huỳnh Hải.
Ở trên không trung vài mét ngay vị trí nó biến mất, một người đàn ông dần lộ ra, đó là No.1. Người máy sát thủ có khác, tàng hình một cách lặng lẽ, lại có thể biết bay mà không kêu chút động tĩnh nào.
Chưa hết, sau khi đáp đất thì nó liền biến đổi khuôn mặt, cơ thể của bản thân. Làn da trên mặt của nó như hoá lỏng, cả người cũng dần thấp đi tới khi bằng chiều cao Trần Huỳnh Hải, trong chốc lát khuôn mặt của nó đã đổi thành khuôn mặt của Trần Huỳnh Hải, nó phát ra giọng nói y hệt cả hắn ta. Ngay cả quần áo da thú trên người hắn, No.1 cũng có thể biến đổi ra không khác một chút nào.
Đây chính là chức năng điệp viên, thật nguy hiểm, nếu người máy sát thủ không phải hắn có được, sợ rằng dù g·iết hắn rồi thay thế hắn làm tộc trưởng cũng không ai phát hiện.
Vừa xem xét No.1, Trần Huỳnh Hải ngẫm nghĩ cảm thán.
Ấy, nếu vậy cho No.1 tới g·iết thủ lĩnh bộ lạc Xích Lạc rồi giả dạng làm gã ta liệu có được không?
Một suy nghĩ bất ngờ loé lên trong tâm trí Trần Huỳnh Hải, hắn suy nghĩ ra rồi nhưng không thể dừng lại được những toan tính cụ thể cho câu hỏi này.
Người máy sát thủ vẫn biểu diễn năng lực, cánh tay của nó biến hoá thành một con dao mác sắc bén phản chiếu được cả ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá rừng cây. Thì ra v·ũ k·hí lạnh tự động hoá là như thế này.
Cánh tay dao của No.1 tự chém một phát vào ngực mình, máu không chảy ra, nhưng da thì bị rách toạc, để lộ chút kim loại ánh bóng sâu bên trong v·ết t·hương.
Nhìn No.1 tự chém vào cơ thể nó, Trần Huỳnh Hải kinh sợ và khó chịu thay, dù sao nó cũng đang ở hình dạng cơ thể hắn ta. May thay làn da rách toạc ở ngực của người máy sát thủ sau một hồi tự dưng lối liền với nhau, đó là khả năng tự lành.
Người máy sát thủ thể hiện xong năng lực của mình liền trở về hình dạng ban đầu, quần áo da thú, thân cao một mét tám, khuôn mặt đúng tỉ lệ vàng của con trai, không lệch một li. Trần Huỳnh Hải ra lệnh No.1 tàng hình rồi đi kề bên hắn.
Bên ngoài lãnh địa, khu vực phía trước Bách Việt, đi thẳng theo lối đó sẽ gặp được Xích Lạc.
Vùng khu vực này địa thế chẳng có gì gọi là hiểm trở, cây cối dù to lớn rậm rạp nhưng lại hơi lưa thưa, thảm thực vật toàn cây cỏ hoang dại mọc cao tới thân người, một phần chắc cũng do vẫn thuộc ngoại vi khu rừng.
Theo sự phán đoán của Lý Nhân Trung, một nhà chiến lược vĩ đại có tầm nhìn vĩ mô, nếu xảy ra chiến đấu thì đây sẽ là nơi hai bên Bách Việt và Xích Lạc v·a c·hạm nhau.
Hoàng hôn sắp hết, mặt trời gần như biến mất, khu rừng càng lộ vẻ âm u, về đêm có càng nhiều dã thú ra ngoài săn mồi, nhưng đám người Lý Nhân Trung vẫn tập trung ở chỗ này để lấp thuốc nổ và chuẩn bị cho chiến sự có thể diễn ra chỉ trong nay mai.
Sau khi hoàn thành nốt công tác chuẩn bị, đội săn thú và bảo vệ hộ tống đoàn cao tầng trở về lãnh địa, đội binh tinh nhuệ của Trần Huỳnh Hải không ở cùng đám người tránh xảy ra dị biến.
Ngoại trừ thành viên đội bảo vệ đã ăn trước để canh gác, cả lãnh địa tập trung tại trung tâm Bách Việt ăn tối, hiện giờ đó vẫn là tập tục truyền thống, chủ yếu là do bọn hắn chưa phát triển tới trình độ đủ để lập nên chế độ mua bán hay tiền tệ, chung quy là cần thời gian.
Tôn Thắng đi tới bên cạnh Trần Huỳnh Hải, ghé vào tai hắn thì thầm: "Tộc trưởng, ta phát giác được khí tức nguy hiểm ở ngay sau lưng ngài, tin tưởng ta, cho dù ta không tin chuyện lạ nhưng sẽ không chủ quan, trực giác của ta luôn đúng, ngài hãy cẩn thận."
Nói xong gã tiện ngồi luôn bên cạnh lão Hùng, gần vị trí hắn nhất có thể, dường như đã nhận trọng trách bảo đảm an toàn của người tộc trưởng này, những người khác vẫn trò chuyện ăn tối mà không để ý hành động của Tôn Thắng, chỉ coi như gã báo cáo chuyện gì đó với tộc trưởng, không cần quá lưu tâm.
Trần Huỳnh Hải ngạc nhiên nhìn về phía Tôn Thắng, từ nãy tới giờ chưa một ai có thể nhận ra sự tồn tại của No.1, ngoại trừ gã.
Mãnh tướng truyền thuyết, chẳng lẽ người này thật sự là nhân vật truyền thuyết, cũng đúng, không phải truyền thuyết sao có thể một địch trăm, không phải truyền thuyết sao có thể phát hiện sự tồn tại của người máy sát thủ với giác quan của con người.
Chỉ có thể âm thầm cảm thán, sâu trong lòng Trần Huỳnh Hải có chút vui mừng vì bản thân và lãnh địa thêm một phần an toàn. Súng vô hạn đạn, lão Hùng, năm mươi quân tinh nhuệ, Tôn Thắng, chỉ cần lực lượng như thế cho dù toàn bộ Xích Lạc tới cũng đừng hòng toàn thây trở về.
Xong bữa tối, mọi người trở về nhà lều của mình nghỉ ngơi, ngoại trừ lão Hùng và Lý Nhân Trung bị Trần Huỳnh Hải giữ lại, còn có Tôn Thắng vẫn đứng gần hắn bảo vệ.
Thôi cứ cho Tôn Thắng biết để hắn an tâm, vốn định để càng ít người biết càng tốt, lấy No.1 làm con bài ẩn giấu trong tối để bảo vệ hoặc chấp hành nhiệm vụ bất kì của hắn.