Chương 14: Chủ động xuất kích
Một người đàn ông hiện lên từ không khí vô hình, ngay trước mắt đám người.
"Tặc tử, biết ngay ngươi vẫn luôn trốn ở đây."
Tôn Thắng lập tức cầm kiếm bên hông thủ thế cùng lão Bạch sánh vai bảo vệ Trần Huỳnh Hải, vẻ mặt lạnh lùng.
"Người của ta, đừng làm gì!'
Trần Huỳnh Hải gấp gáp lên tiếng hoá giải không khí căng thẳng của hai bên, sợ xảy ra chuyện không hay.
Lý Nhân Trung trước đó vẫn không phản ứng, sâu trong ánh mắt chỉ có chút ngạc nhiên, nhìn Trần Huỳnh Hải dường như có chút hiểu ra chuyện nào đó.
Tôn Thắng nghe thấy tộc trưởng nói vậy liền gác v·ũ k·hí lại, lão Hùng ở bên cạnh lặng lẽ liếc Tôn Thắng. Lão là cận vệ của tộc trưởng, nhưng lại thua sự cảnh giác của một tướng sĩ q·uân đ·ội, chẳng trách thua người ta là đúng rồi.
"Hẳn ngài giữ ta lại là có liên quan tới người này."
Lý Nhân Trung quay sang nhìn tộc trưởng hỏi.
Trần Huỳnh Hải gật đầu, nói: "Đúng là như thế, đây là người máy sát thủ của ta, tên là No.1."
Lý Nhân Trung loé sáng mắt, hỏi tiếp một câu với tộc trưởng.
"Là chuyện Xích Lạc? Ngài muốn hắn ta trà trộn vào bộ lạc bọn chúng sao?"
Lão Hùng cùng Tôn Thắng ngạc nhiên, cùng nhìn về tộc trưởng, bọn hắn không đoán được ý của tộc trưởng.
Trần Huỳnh Hải cũng ngạc nhiên, hắn còn chưa nói gì nhưng Lý Nhân Trung đã biết được chút chuyện, nhà chiến lược vĩ đại không tầm thường thật.
"Ông đoán đúng, ta định để No.1 tới Xích Lạc g·iết thủ lĩnh rồi giả dạng thế thân gã ta, tranh thủ ra lệnh bộ lạc bọn hắn tạm thời ngưng chiến. Gọi ông là vì muốn nghe ý kiến của ông, ta không chắc ăn chuyện tính kế."
Ba người Lý Nhân Trung khó hiểu, nhìn tộc trưởng.
"Ám sát may ra còn có thể chứ giả dạng thế thân là như thế nào?"
Biết được ba người không hiểu, Trần Huỳnh Hải nói: "Để ta cho mọi người xem năng lực của hắn đã."
Trần Huỳnh Hải ra lệnh No.1, dưới ánh trăng đêm tối, No.1 thực hiện lại những năng lực của nó, khiến ba người Lý Nhân Trung cũng phải khó tin một phen.
"Tộc trưởng, rốt cuộc hắn ta là cái gì?"
Lý Nhân Trung hiếu kì hỏi, cho dù với bộ não thiên tài mưu lược của ông ta thì vẫn không thể hiểu chuyện lạ trước mắt. Hai người lão Hùng và Tôn Thắng có cùng câu hỏi với tham mưu Trung, đồng thời ném ánh mắt tới tộc trưởng.
Ba người này chắc chắn không phải người của thời hiện đại trước khi hệ thống triệu hồi bọn họ đến, hoặc có thể hệ thống đã trực tiếp sáng tạo bọn họ. Trần Huỳnh Hải suy đoán, tiếp đó cười cao hứng trả lời bọn hắn bằng một câu: "Hắn ta chính là sản phẩm của một nền văn minh tân tiến, sau này chúng ta cũng có thể chế tạo ra được rất nhiều hắn!"
Lý Nhân Trung phục hồi biểu cảm thường lệ, đôi mắt nhìn xa xăm suy tính.
"Theo ý tộc trưởng thì có chút chưa được triệt để, ngược lại vẫn còn tồn tại nhiều rủi ro."
"Ta có một kế, để người của ngài lặng lẽ á·m s·át toàn bộ đầu não của Xích Lạc, khiến cho Xích Lạc như rắn mất đầu mà tự loạn, khi ấy chúng ta t·ấn c·ông thì chúng sẽ loạn trong giặc ngoài mà tự tan đội hình, chỉ cần g·iết thêm mấy tên hung mãnh đi đầu ra uy, bọn hắn sẽ nhanh chóng đầu hàng."
Trần Huỳnh Hải từ trước tới giờ chưa từng chủ đạo chuyện g·iết người, bây giờ có dũng khí nói ra kế với Lý Nhân Trung đã là một điều đáng kể, không nghĩ ông ta còn muốn g·iết hết tất cả cao tầng của Xích Lạc, họ đều là con người đấy.
Cảm thấy khó chịu, nhưng hắn ta tự hiểu bây giờ là thời chiến, không còn như trước cuộc diệt thế đầy văn minh và an toàn. Tốt nhất là hắn phải phát triển thật mạnh lãnh địa Bách Việt, để cho bản thân không rơi vào tình cảnh bị tính kế như Xích Lạc.
"Vậy nghe hết theo ông đi."
Thực ra kế sách của Lý Nhân Trung vẫn còn lỗ hổng lớn. Trong lãnh địa Bách Việt có một hoạ sĩ rất giỏi mới tỉnh dậy sau cuộc diệt thế, người này có thể dựa vào đặc điểm truyền qua miệng mà vẽ ra được gần như y hệt. Có điều bọn họ vẫn chưa nhìn thấy hết nhân vật cao tầng của Xích Lạc, hầu như chỉ từng gặp qua mấy tên cầm đầu trong đám quân Xích Lạc.
Lý Nhân Trung đã suy xét vấn đề này, cuối cùng thì thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót, mặc dù hơi tàn nhẫn nhưng đó là cách hiệu quả nhất để giảm thiểu tổn hại cho Bách Việt. Thường thì người già sẽ là những người có thể chỉ dẫn đường lối cho tổ chức, nên ông ta định để No.1 g·iết hết người già và thủ lĩnh Xích Lạc.
Trần Huỳnh Hải không muốn nghe kế hoạch cụ thể của Lý Nhân Trung, bảo ông ta bàn giao chuyện với No.1, tùy quyền quyết định. Hắn ta cho lão Hùng cùng Tôn Thắng trở về nghỉ ngơi, rồi về phòng mình. Trước khi đi, hắn còn nhắc nhở cả ba người Lý Nhân Trung đều không được tiết lộ về thông tin của No.1, hắn có ý định riêng.
Lý Nhân Trung âm thầm suy đoán, đây là một người có năng lực thần kì, hiển nhiên tộc trưởng muốn để hắn làm thủ vệ trong tối, có thể làm được cả những chuyện âm thầm cho tộc trưởng.
. . .
Sáng sớm hôm sau, tại toà nhà hội nghị, Trần Huỳnh Hải được Bao Thành Gia mời tới có chuyện bàn qua.
Một hồi họp lâu mới biết liên quan tới chuyện bên phía phòng nghiên cứu kĩ thuật, họ có lời muốn cảm tạ tộc trưởng về hai thiết bị hiện đại mới, đồng thời nhắc nhở tộc trưởng đang thiếu trầm trọng nhân lực, thêm hai việc phải theo dõi thường trực này còn đòi hỏi cả năng lực nhất định, quả thật làm khó bọn hắn, đó là chưa kể hai thiết bị kia có thể hấp thu năng lượng mặt trời mà hoạt động, không thì chỉ có thể vứt cho Vĩ Hào Nhân mổ xẻ lấy nguyên liệu chi tiết bên trong nghiên cứu.
Trần Huỳnh Hải hiểu sự khó xử của phía Vĩ Hào Nhân, nhưng hắn tầm nhìn hạn hẹp, rốt cuộc là do bản thân chưa có nhiều kinh nghiệm, đành hỏi Bao Thành Gia có ý kiến gợi ý nào hay không.
Bao Thành Gia là một nhà nội chính tài ba, không giống ba người Lý Nhân Trung, lão Hùng hay Tôn Thắng, ngược lại hình như có hiểu biết tới công nghệ hiện đại, ông ta góp ý Trần Huỳnh Hải từ nay hẳn là nên mua những thứ nền tảng hoặc cần thiết cho lãnh địa hiện tại, chỉ cần không quá tiêu hao nhiều thứ của lãnh địa như vấn đề nhân lực là ổn.
Dù sao lãnh địa bọn họ bây giờ thiếu nhiều nhân lực hơn, công nghệ có thể phát triển dần, có vài thứ cách biệt khoảng cách quá dường như ở thời hiện tại không có cũng không ảnh hưởng.
Trần Huỳnh Hải đồng ý các ý kiến mà Bao Thành Gia hay một và bô lão nêu ra.
Nội dung cuộc họp tiếp đó là về tình hình quân sự, Lý Nhân Trung đột nhiên thay đổi kế hoạch khiến mọi người bất ngờ, bọn hắn sẽ chủ động xuất kích, t·ấn c·ông khẩn cấp vào chiều nay, lí do đưa ra y như kế hoạch ông ta đã bàn với Trần Huỳnh Hải, có điều ẩn giấu đi thân phận và năng lực cụ thể của No.1, mọi người không thể biết được sự tồn tại của No.1 là vô hình.
Kết thúc buổi họp, Trần Huỳnh Hải trở về phòng, quả nhiên từ sau lưng lộ ra một người đàn ông cao lớn, hắn ta phải ngẩng đầu lên mới mắt đối mắt được.
"Đã hoàn thành nhiệm vụ được giao!"
Âm thanh máy móc vang lên, Trần Huỳnh Hải nghĩ tới cảnh tượng thê lương của bộ lạc Xích Lạc, cảm giác cực kì khó nói. Chuyện này hơi tàn nhẫn. . .
Cùng lúc đó, ở bộ lạc Xích Lạc ngoài rìa bản khu rừng cư trú, xác c·hết của đám lão nhân chồng chất lên thành một đám, cổ của họ đều có vết cắt sắc bén, máu đã khô trên cổ, nổi bật nhất là t·hi t·hể của Ngưu Chung và Vu lão, một người là thủ lĩnh một bộ lạc, đang trên đỉnh vinh quang, một người tham vọng khôn cùng và lòng dạ thâm sâu, rốt cuộc chưa kịp thể hiện năng lực ra ngoài đã bị c·hết bất đắc kỳ tử.
Toàn bộ lạc Xích Lạc, thậm chí gần như toàn bộ cái châu lục to lớn này, bọn họ vĩnh viễn không ngờ rằng thủ phạm vụ thảm án trước mắt chính là do một người máy tân tiến của một thời đại công nghệ điện từ huy hoàng, đi trước cả thời đại thế kỉ hai mươi mốt trước cuộc diệt thế.
Những gã đàn ông, phụ nữ hay trẻ con đều vô cùng sợ hãi và hoang mang, ngược lại không có ai khóc lóc buồn rầu thay cho c·ái c·hết của những t·hi t·hể, ở đây không có người thân của họ.
Cả bộ lạc đông hơn một ngàn người trong vòng một đêm đã mất hết tất cả nhân vật cầm quyền, nhất thời trở nên r·ối l·oạn, lòng người bàng hoàng. May mắn có người tỉnh táo, nhanh chóng đề ra một vị có uy vọng cao trong bộ lạc, tạm thời giải quyết vấn đề.
Tới chiều, bọn hắn chôn hết t·hi t·hể của thủ lĩnh và các lão nhân, vài tên cầm đầu trong đám lính Xích Lạc tập trung tại một toà nhà mà bàn bạc, trên mặt đều không giấu được sự lo lắng.
Lúc này, chợt một người thanh niên chạy vào gấp gáp, hoảng hốt.
"Bẩm, có một đám người xa lạ cầm v·ũ k·hí đang đi về phía bộ lạc chúng ta. . .!"