Chương 12: Chuẩn bị
"Tình hình hiện tại có chút không bình thường, người chúng ta dò xét cũng không thấy động tĩnh gì. Ngưu Chung, cậu hãy quyết định đi, cứ cố thủ ở nhà sẽ chỉ khiến bộ lạc ta xuống dốc."
Ngưu Chung nhìn Vu lão và các trưởng lão khác.
"Ta không có cao kiến gì, chi bằng nghe theo Vu lão và các vị đi."
Chữ Vu lão nói trước có phần ám chỉ ra địa vị của Vu lão hoàn toàn trên các trưởng lão khác. Vu lão trong lòng âm thầm gật đầu, không tiếc đã từng bỏ công ra giúp tên này lên đến chức thủ lĩnh.
Các trưởng lão khác sao không biết ý của Ngưu Chung, chẳng qua đứng ở vị trí bọn họ phải đặt lợi ích bộ lạc làm đầu, huống hồ bọn hắn không bằng người ta thật.
"Hãy cho một tiểu đội binh lính đi trước do thám lãnh địa Bách Việt, chúng ta sẽ dồn toàn lực t·ấn c·ông đám nhãi này, sau đó nhanh chóng trở về lãnh địa phòng thủ."
Các trưởng lão nghe xong mở to mắt bất ngờ, nhưng lại không phản đối. Vị thủ lĩnh Ngưu Chung không hiểu chuyện tính toán, chẳng để ý tới biểu cảm của mọi người.
Trong lòng Vu lão âm trầm, ông ta ngửi được mùi vị âm mưu từ cái đêm tuần trước khi bộ lạc ông ta bị t·ấn c·ông, ngay sau khi Ngưu Chung tuyên bố xâm chiếm lãnh địa Bách Việt.
Chỉ có một điều khiến ông ta không nghĩ ra, toán quân thần bí hùng mạnh kia được trang bị đầy đủ giáp và đao kiếm bằng sắt, hơn nữa không phải loại sắt thường mà đã qua tinh luyện siêu cao, chưa kể nhóm binh lực nọ đều rất giỏi chiến đấu. Ông ta không thể liên hệ nổi bọn chúng với đám nhãi tép Bách Việt.
Ông ta nghĩ không ra nếu không liên quan tới Bách Việt, làm sao thế lực đằng sau toán quân thần bí phải để ý tới một bộ lạc nghèo nàn nhỏ bé như Xích Lạc mà bỏ qua miếng bánh to Cung Vương.
Có rất nhiều điểm đáng nghi ở trong đây, hơn nữa khi bộ lạc ông ta không còn manh nha ý định chiếm đánh Bách Việt mà cố thủ tại nhà, đám người thần bí cũng không còn bất kì động tĩnh nào.
Càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc Vu lão quyết tâm thăm dò Bách Việt một trận, nếu thấy không có gì không ổn, bọn họ sẽ thôn tính luôn cái lãnh địa Bách Việt, tiến tới một bước phát triển cho Xích Lạc, còn về phía thế lực thần bí ở trong tối, nước đến đất ngăn.
Lãnh địa Bách Việt.
Trần Huỳnh Hải vẻ mặt đầy đủ kinh hãi, nhìn xem trước mặt đang diễn ra trận giao hữu giữa trưởng phòng quân sự Tôn Thắng và cận vệ lão Hùng của hắn.
Một người đã từng phô diễn thực lực một đòn đánh ngã Đỗ Chấn Phong, một người đắt gấp năm lần giá tiền người kia và còn mệnh danh mãnh tướng truyền thuyết. Nhưng Trần Huỳnh Hải không ngờ chênh lệch có thể lớn tới vậy.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, lão Hùng vừa lao lên với tốc độ khó tin, Tôn Thắng không tránh không né uy vũ đối đầu thẳng với đối thủ. Lão Hùng thuận thế tung nắm đấm, Trần Huỳnh Hải còn xuất hiện ảo giác một nháy mắt sau Tôn Thắng sẽ gục.
Nhưng tình thế lật ngược tới mức quá nhanh, hai tay Tôn Thắng làm thế thủ kì lạ chắn thành công đòn t·ấn c·ông của lão Hùng, rồi lấy thế sét đánh đẩy vào bụng lão, đòn đẩy này khiến lão Hùng bay ngược ra ba mét, khiến lão ngã xuống đau bụng ho "khặc khặc".
Cả trận đấu diễn ra chưa tới bảy giây, còn ngắn hơn trận giữa lão Hùng với Đỗ Chấn Phong.
Chỉ có thể quy cho hai từ cao thủ, Trần Huỳnh Hải định đỡ lão Hùng thì Tôn Thắng tới trước đỡ rồi thứ lỗi: "Mạo phạm ngài rồi."
Khuôn mặt người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tràn đầy cương nghị và khẳng khái, thắng không kiêu, không tự phụ.
Trần Huỳnh Hải nhìn hai người, âm thầm vui vẻ vì mãnh tướng truyền thuyết mua được từ hệ thống không những danh bất hư truyền mà còn rất khí phách.
Trần Huỳnh Hải thấy trong bảng giao diện hệ thống có thêm ba mươi điểm nhiệm vụ, lẩm bẩm "tốt".
Lúc này, một người thanh niên chợt đi tới bên cạnh Trần Huỳnh Hải.
"Bẩm tộc trưởng, phòng nội chính có chuyện muốn mời ngài và trưởng phòng quân sự tới toà nhà hội nghị."
Có chuyện gì đây?
Trần Huỳnh Hải gật đầu với người thanh niên, chờ lão Hùng phủi quần áo sạch sẽ thì đi cùng Tôn Thắng.
Lão Hùng trông vừa rồi khổ sở vậy nhưng dù sao cũng là cao thủ, nhìn qua chỉ có chút chật vật mà thôi, không đáng lo lắng.
Ở toà nhà hội nghị.
"Báo cáo tộc trưởng, bên phía bộ lạc Xích Lạc đã có động tĩnh, người theo dõi của ta phát hiện bọn chúng dẫn một nhóm quân thân thủ nhanh nhẹn ra ngoài, nhìn hướng dường như đi về lãnh địa ta."
"Theo phán đoán của đại tham mưu Trung, có thể bọn hắn đang nghi ngờ kế hoạch đánh lừa của ta và phái người thăm dò."
"Vì vậy ta kiến nghị một cuộc họp và xin ý kiến của ngài cùng mọi người để ứng đối chuyện này."
Trong sảnh chính rộng có một ghế chủ vị bên trên, ở dưới hai hàng ghế ngồi dành cho các nhân vật cao tầng của lãnh địa. Lúc này trong sảnh chỉ có các thành viên phòng quân sự và phòng nội chính, hiển nhiên chuyện bàn bạc c·hiến t·ranh không cần kéo tới phòng y tế và kỹ thuật vào.
Trưởng phòng nội chính Bao Thành Gia đứng dậy nói, nhìn về Trần Huỳnh Hải.
Trần Huỳnh Hải ngồi trên ghế cao, sau lưng lão Hùng yên lặng đứng thủ vệ, Ngũ Chí Thanh bình thường vốn cũng đứng cạnh hắn nhưng nay trở thành phó phòng trưởng nội chính nên ngồi ngang hàng cùng các vị ở dưới.
"Ta nghe ý kiến của mọi người trước."
Đã có các thiên tài, nhân tài làm cấp dưới của mình, bản thân cũng chẳng nhận là người thông minh trong chuyện quân sự, Trần Huỳnh Hải dứt khoát để thủ hạ xử lí.
"Lãnh địa ta đã cầm cố được chút ít thời gian, nhưng vẫn quá ngắn để phát triển mạnh hơn Xích Lạc, thứ chúng ta thiếu nhất chính là nhân lực."
"Số binh sĩ có thể dùng được của ta là hơn một trăm người, tuy nhiên có một nửa là chưa trải qua c·hiến t·ranh thực thụ nên còn non kinh nghiệm. Cho dù trang bị thêm giáp sắt và kiếm sắt, vẫn khó cản trở được hơn tám trăm binh của Xích Lạc."
Ngũ Chí Thanh trình bày tình hình cụ thể để mọi người hiểu rõ tình hình.
"Nếu được lựa chọn thì tất nhiên không nên mở ra cuộc chiến này, nhưng bây giờ không có con đường khác ngoài chiến sự, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn. Bọn chúng sẽ không bỏ qua, hoà giải càng sẽ không vì nhân lực của ta mới là thứ bọn chúng muốn."
Mọi người nghe vậy hơi xì xào bàn tán, nhưng không có một ai có câu trả lời rõ ràng.
Trần Huỳnh Hải chợt cảm thấy có chút lo lắng, kéo dài được hơn tuần rồi mà bọn Xích Lạc bây giờ lại nghi ngờ, hắn cảm thấy lãnh địa Bách Việt đang trên đà phát triển mạnh, chỉ cần chút thời gian thôi sẽ không cần sợ số lượng địch đông, có điều người tính không bằng trời tính.
Nghĩ tới tình huống hiện tại chắc chỉ có nhà mưu lược Lý Nhân Trung giúp được hắn, nhìn ông ta đang ngồi lặng yên suy nghĩ mà chưa lên tiếng nãy giờ, Trần Huỳnh Hải liền nói.
"Tham mưu Trung, hãy nói ý của ông."
Lý Nhân Trung nghe vậy, nghĩ nghĩ rồi nói.
"Tình hình lãnh địa ta nếu bắt buộc phải chiến đấu, ta không có nhiều nhân lực điều động, không có ngựa chiến hay thú cưỡi, không có v·ũ k·hí hiện đại để t·ấn c·ông, cũng không có điều kiện tự nhiên thích hợp mà dựa vào phòng thủ, quả thực rất bất lợi."
"Nhưng đừng quên chúng ta có năm mươi binh lính tinh nhuệ của ngài, nghe nói có thể một địch năm, còn có trưởng phòng quân sự Thắng có thể một địch trăm, làm sĩ khí ta tăng mạnh. Đối phương người đông thế mạnh, nhưng không có giáp bảo vệ cho nên không thể được như ta."
"Quan trọng là đối phương nhất định sẽ không thể điều động toàn bộ binh lực mà phải để lại ít nhất một hai trăm quân ở nhà để thủ vệ, điều đó sẽ cân bằng hơn sức mạnh hai bên."
"Ta biết bên phòng nghiên cứu kỹ thuật đã tạo ra một lượng thuốc nổ, bọn họ đã làm rất tốt, cho nên ý của ta là hãy chôn xuống lòng đất thuốc nổ và đặt dây dẫn nổ ở địa điểm có thể khai chiến."
"Khi ấy bọn chúng sẽ bị hoảng sợ, sĩ khí tan hết và không còn giữ vững đội hình. Chúng ta phải thật nhanh xông lên mạnh mẽ g·iết khiến chúng tưởng rằng ta thật sự mạnh hơn chúng nghĩ, sau đó khả năng lớn chúng sẽ giẫm lên nhau mà bỏ chạy, tâm lí của bọn chúng chắc không thể nào mạnh đâu nhỉ?"
Tất cả mọi người không nói để tập trung lắng nghe Lý Nhân Trung phân tích, biểu cảm của bọn họ sau khi nghe xong chính là không thể không nể phục. Ở đây chỉ có ông ta phản ứng tình hình rất nhanh rồi tìm được đường ra cho lãnh địa, đúng là một người cực kì thông minh, có thể hình dung như một người máy, chỉ trong vài phút đã cho ra giải pháp tối ưu.
"Bọn chúng chạy trốn chúng ta sẽ thừa cơ bắt sống được tên nào hay tên ấy, lấy chúng làm tù binh phục vụ ta, đồng thời ra điều kiện để hoà hoãn với địch, chỉ như vậy lãnh địa ta mới có thời gian phát triển để không phải sợ ai nữa."
"Không biết tộc trưởng và các vị có thể đồng ý kế hoạch này của ta hay không?"
Trần Huỳnh Hải là người đầu tiên trả lời: "Được, kế này có vẻ ổn, còn ai có kế gì khác tham mưu Trung mà tìm được biện pháp hay không? Nếu không thì chúng ta sẽ nghe theo tham mưu Trung."
Ở đây ngoài Lý Nhân Trung hiển nhiên không có ai chuyên về chuyện chiến trận, chưa kể ông ta còn là người giỏi nhất trong ngành, không còn gì bàn cãi, mọi người đều giơ hai tay đồng ý với tộc trưởng, nghe theo kế hoạch của tham mưu Trung.
Đã có kế hoạch, mọi người nhanh chóng bắt tay vào hành động, đầu tiên bọn họ cử một nhóm người trang bị v·ũ k·hí đầy đủ để thám thính xung quanh lãnh địa, đề phòng người Xích Lạc phát hiện hành động của lãnh địa Bách Việt, nếu bắt được đám trinh sát đó thì càng tốt, mang về làm tù binh trước, thuận tiện cũng giảm quân số của chúng.
Toàn cao tầng lãnh địa đều khẩn cấp hoạt động hết hiệu suất, tất cả người dân lãnh địa đều đi lại chuẩn bị cho một cuộc chiến sắp tới, Trần Huỳnh Hải tới bên cạnh Lý Nhân Trung đang điều hành một nhóm quân sĩ chuẩn bị thuốc nổ đặt vào dưới lòng đất, hắn đang nghĩ tranh thủ làm nhiệm vụ từ hệ thống.