Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 9: Có nhà để ở.




Chương 9: Có nhà để ở.

Nhà sao? Không biết bố mẹ giờ ra sao? Họ sẽ rất lo lắng với việc m·ất t·ích của mình... Nhân Anh ngẩn người, nghĩ về bố mẹ, một giọt nước mắt tràn ly xuống bờ má, rơi vào ánh mắt Ngọc Linh.



Có vẻ ngôi nhà mình vẽ, khiến cậu ta nhớ về quê hương... Ngọc Linh cảm thấy áy náy, cầm mảnh gạch vẽ tiếp hình ảnh.



Một ngôi nhà có một người phụ nữ ở trong, đằng xa ngôi nhà có một người con trai cùng với mũi tên chĩa vào ngôi nhà.



Vẽ xong Ngọc Linh tỏ ra hơi bối rối, chỉ Nhân Anh hướng hình ảnh người con trai. Trong lòng nàng rất ngại ngùng, tự dưng lại mời người khác đến sống cùng với mình, người đó lại là một người con trai.



Nàng lúc đầu có chút lo lắng, nếu chẳng may quyết định này lại mang tai họa cho mình. Nhưng nghĩ đến cậu thanh niên vừa giúp mình, hơn nữa ngoại hình cậu ấy cũng rất là ưa nhìn, nên cậu ta hẳn sẽ làm điều xấu đâu ha.



Nhân Anh ngẩn người trước lời mời của cô gái, rất muốn đồng ý, nhưng nếu vội vàng như vậy, sẽ làm cô gái trở nên cảnh giác với bản thân.



Hắn lắc đầu, cầm mảnh gạch vẽ lên một dấu X trên mũi tên, vẽ tiếp hai thang đồ. Cái cao tượng cho cô gái, cái thấp nhất cho bản thân, nhắc nhở về thân phận giữa hai người.



Ngọc Linh quan sát hình vẽ, cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ bị từ chối. Nàng không nghĩ sẽ bị từ chối, bởi nàng rất tự tin về nhan sắc của mình, người ta lại còn một kẻ lang thang, cần nơi để ở, chắc chắn sẽ không từ chối. Ai ngờ trái ngược với suy đoán của nàng, cậu thanh niên lại từ chối, bởi cậu ta cảm thấy không đủ tư cách đến nhà nàng ở.



Ngọc Linh nảy sinh hảo cảm với Nhân Anh trước sự từ chối của nàng. Nàng bật cười nhẹ, cầm viên gạch vẽ tiếp lên vài hình ảnh.



Một nam giới mặc bộ quần áo giúp việc, với cây chổi, đang dọn dẹp trong ngôi nhà, chuyển sang hình hai. Người nam giới được người phụ nữ dạy ngôn ngữ cùng với tiền thuê.



Ngọc Linh muốn cho Nhân Anh biết là nàng muốn thuê hắn về giúp việc trong nhà mình và được trả công bằng tiền cùng với việc dạy ngôn ngữ.



Nội tâm Nhân Anh muốn đồng ý ngay và luôn, nhưng vẫn tỏ ra do dự một lúc lâu với sự khuyên nhủ từ cô gái, mới đứng thẳng lên lễ phép hành lễ, cảm ơn, chấp nhận lời mời của Ngọc Linh.



Ngọc Linh nhìn vậy, nở nụ cười xinh đẹp, vươn cánh tay ra, mong muốn được giúp đỡ kéo người đứng dậy.



Giúp mọi việc trở nên tốt hơn... Nhân Anh đành phải cầm bàn tay Ngọc Linh nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy.



“Được rồi, đi thôi, nhà tôi gần ngay đây thôi. À mà quên anh không biết tôi nói gì ha” Ngọc Linh gượng cười, ra cử động bảo Nhân Anh đi theo mình.



Bước thứ hai đã thành công, còn bước thứ ba nữa, chờ đến ngày mai xem như nào... Nhân Anh suy nghĩ một trận, rồi bước theo Ngọc Linh rời khỏi con hẻm, đi ra đường lớn.



...





Nhân Anh và Ngọc Linh đứng trước một căn biệt thự to cao đầy uy nga, lộng lẫy ba tầng, thường thuộc về giới thượng lưu.



Nhân Anh ngơ người, kinh ngạc, thầm nghĩ không ngờ cô gái này là một con nhà giàu có.



Ngọc Linh liếc nhìn Nhân Anh, thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, không khỏi kiêu ngạo và tự hào.



Nàng xuất thân gia đình giàu có, bố mẹ đều là thương nhân nổi tiếng ở Đế quốc Hoàng Minh. Nên nói với tiền bạc thì nhà nàng không thiếu. Do nàng trúng tuyển, học ngôi trường danh giá bậc nhất của thành phố Tin Anh này, mới phải rời xa nhà và được gia đình chu cấp một lượng lớn tiền bạc, sắm sửa cho cuộc sống của nàng khi đến thành phố khác sinh sống. Ngôi biệt thự chính là một trong món quà từ bố mẹ, chúc mừng nàng đỗ đại học.



Nàng chỉ mới đến thành phố chưa được bao lâu, chưa kịp thuê người giúp việc, nên hiện tại chỉ sống một mình trong căn biệt thự.



“Vào thôi” Ngọc Linh mở cánh cổng, bước vào trong, ra ký hiệu cho Nhân Anh thi theo.



Nhân Anh đi theo Ngọc Linh bước vào ngôi biệt thự, một bên thầm nghĩ “Không ngờ có ngày mình được sinh sống trong căn nhà xa hoa này.”



...



Đứng trong gian chính căn biệt thự, Ngọc Linh với Nhân Anh ngồi ở chiếc bàn tiếp khách, trên bàn có vài tờ giấy. Sau bữa ăn tráng miệng, Ngọc Linh bắt đầu giải thích, hướng dẫn công việc, phòng ngủ cho Nhân Anh.



Căn biệt thự tuy rộng lớn, nhưng chỉ có ba phòng ngủ, đều đa số ở tầng hai. Dưới tầng chính là nhà khách, phòng bếp, nhà kho. Tầng hai ngoài ba phòng ngủ, chính là hai phòng tắm. Tầng ba được Ngọc Linh giới thiệu, tầng này đựng đồ học tập của nàng, nơi nàng làm nghiên cứu về ngành của mình.



Sau khi giới thiệu xong biệt thự, phòng ngủ cho Nhân Anh, thì Ngọc Linh bắt đầu ra những công việc hàng ngày cho hắn, như: Quét nhà mỗi ngày, từ tầng hai xuống tầng một, hai ngày thì lau một lần, giặt quần áo, chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho nàng, còn bữa trưa thì nàng sẽ ăn ở đại học.



Đến việc dạy học với trả lương, Ngọc Linh sẽ dành một buổi tối mỗi ngày dạy ngôn ngữ và trả 100 tờ tiền cho Nhân Anh.





Nhân Anh theo Ngọc Linh lên tầng hai, hướng dẫn đến một căn phòng, chính phòng ngủ bản thân sau này. Căn phòng khá trống trơn, ngoài một chiếc giường, một bàn học và tủ quần áo.



Nhân Anh chẳng để tâm lắm, chỉ có phòng ngủ là được. Hắn bước vào phòng đối với Ngọc Linh lễ phép cảm ơn, nói bằng tiếng mẹ đẻ:



“Cảm ơn nhiều.”



Ngọc Linh không hiểu nghĩa câu nói, nhưng trực giác cho biết đó là câu cảm ơn. Nàng gật đầu đáp lại, quay người rời đi.



Nhân Anh đóng cửa phòng lại, bước đến chiếc giường, cởi chiếc áo vest ra, nằm bụp lên giường, trong đầu bắt đầu tính toán.





“Đợi đến ngày mai, nếu bước thứ ba thành công, thì chính thức có nhà ở, sau đó sẽ học ngôn ngữ nơi đây, thành thạo giao tiếp, rồi mới bắt đầu tìm cách trở về trái đất.”



“Không biết ngoài mình ra, còn có ai ở trái đất bị đưa đến nơi đây không? Mong là có, khi đó tìm đến họ, mình mới có cơ hội lớn để trở về trái đất.”



“Thôi đi ngủ, ngày hôm nay quá mệt mỏi với mình rồi.”



Nhân Anh bò lên giường, đắp chiếc chăn bông trắng lên, nhắm đôi mắt, thư giãn bản thân trong một ngày dài đầy nhọc nhằn, chìm vào giấc ngủ.



...



“Cho thêm tí bột có vị ngọt này vào, tầm nửa thìa là được rồi” Nhân Anh mặc tạp dề, đứng trước lồi bếp ga, đun nấu bữa sáng chuẩn bị cho Ngọc Linh.



Cùng số nguyên liệu có sẵn trong biệt thự, cùng với trí nhớ cách làm món ăn ở trái đất. Nhân Anh chuẩn bị bữa sáng đơn giản là bánh mì chấm sốt sườn ngọt. Hắn cũng thử một chút với vài nguyên liệu lạ của thế giới song song.



Nhân Anh dậy rất sớm, nung xong phần sườn thật bở, giờ chỉ cần thêm gia vị vào nước sốt là xong, cẩn thận không nên cho nó quá ngọt.



Qua nhiều lần nếm thử, Nhân Anh cảm nhận vị vừa hợp để chấm bánh mì khô, cuối cùng bỏ vài sợi lá thơm vào trong.



“Thật là thơm” Ngọc Linh mặc bộ đồng phục trường đại học, từ tầng hai đi xuống, ngửi được mùi thơm từ nhà bếp phát ra, vội bước vào xem.



Nhân Anh nghe được giọng nói Ngọc Linh, quay người đối với nàng gật đầu một cái, đem một đĩa đưa bốn mấu bánh mì cắt nhỏ, và bát sốt sườn ngọt, mang ra bàn ăn.



“Nhìn rất ngon mắt a” Ngọc Linh ngồi xuống bàn ăn cơm. Nhân Anh quay trở lại chỗ nấu ăn, rửa sạch xoong nồi, đợi Ngọc Linh ăn xong thì mới ăn sáng.



Ngọc Linh một tay cầm miếng bánh mì, một tay cầm thìa múc thìa sốt tưới lên phần muốn cắn, cùng với miếng thịt sườn. Nàng cắn một miếng nhỏ, nhắm mắt ngấu nghiến thưởng thức miếng bánh.



“Ngon quá, không ngờ cậu ta nấu ăn ngon như vậy” Ngọc Linh mắt sáng lên, liếc nhìn Nhân Anh, rồi rơi trên miếng bánh, tiếp tục cắn miếng thứ hai.



Ăn bữa sáng xong xuôi, Ngọc Linh ra hiệu rằng nàng lên trường tận chiều tối mới tan học về, nhắc nhở Nhân Anh lần nữa đừng lên tầng ba.



Nhân Anh gật đầu nhiều lần, đưa tiễn Ngọc Linh ra khỏi biệt thự, đứng cạnh cánh cửa nhìn nàng đi đến trường bằng xe taxi.



Ảnh truy nã của mình hẳn đã dán toàn thành phố, việc truyền đến tai cô ấy chỉ là thời gian. Giờ mình chỉ cần chờ đợi, tìm đường lui nếu cô ta báo công an về mình... Nhân Anh suy tính một trận, mới vào nhà.





...



Ngồi trên chiếc xe taxi, Ngọc Linh hơi dựa đầu vào cạnh ghế, thư giãn đưa ánh mắt nhìn khung cảnh thành phố ban ngày.



Hả?



Ngọc Linh phát hiện cái gì đó, vội đưa người ra ngoài, ngó lại nhìn bức chân dung được đội chấp pháp dán ở bức tường vừa đi qua.



Mình có nhìn lầm không vậy? Bức chân dung có nét vẽ khá giống với cậu ta... Ngọc Linh nhớ khuôn mặt Nhân Anh so sánh tương đồng với bức chân dung kia. Do chỉ lướt qua làm nàng khó nhìn kỹ được.



Xác thực chân dung có phải Nhân Anh không, Ngọc Linh hướng bác tài xế hỏi:



“Bác ơi, gần đây thành phố có truy nã gì sao vậy bác? Cháu thấy đội chấp pháp dán chân dung nhiều nơi, như đang truy tìm ai đó.”



“À, ý cháu là bức chân dung được đội chấp pháp phát lệnh truy bắt tối hôm qua đó sao? Bác nghe qua, họ đang truy bắt một kẻ ác tâm, không thuộc người thành phố, nghe nói cũng không thuộc lục địa chúng ta cơ. Thấy bảo kẻ này cố gắng đội nhập vào thành phố với mang ý định xấu, nên đội chấp pháp muốn truy tìm để thẩm phấn.”



“Như vậy sao hả bác, cháu cảm ơn” Ngọc Linh từ lời kể bác tài xế, có thể xác nhận bảy phần đến tám phần người đội chấp pháp truy bắt là cậu ta. Nàng thầm nghĩ:



“Nếu chính xác là cậu ta, vậy tại sao cậu ta lại bị đội chấp pháp truy bắt, toàn diện truy tìm ở thành phố. Qua lời bác tài xế, chỉ nói phỏng đoán là người bị truy bắt mang ý định xấu, chứ chưa có làm việc xấu. Hỏi bác tài xế xem bác có bức chân dung nào không, để xem người đó chính xác là cậu ta không? Hay là người có nét mặt giống với cậu ta.”



Ngọc Linh ngừng suy nghĩ, lại hướng tài xế hỏi:



“Bác ơi, bác có chân dung kẻ bị truy bắt không? Cháu muốn xem khuôn mặt hắn như nào.”



“Có, đây bác có một tờ” Người tài xế với lấy một tờ giấy, vươn tay về sau, đưa cho Ngọc Linh.



Ngọc Linh tiếp nhận tờ chân dung, chưa xem vội, lễ phép nói:



“Cháu cảm ơn bác”



“Ừ” Người tài xế đáp lại.



Ngọc Linh bắt đầu nhìn xuống bức chân dung, chính thức quan sát được khuôn mặt được vẽ trên tờ giấy. Cầm tờ giấy trên tay, Ngọc Linh đứng hình, run cánh tay, trong đầu hoảng hốt.



Đúng là cậu ta!