Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 10: Mười sáu vị Thần Minh




Chương 10: Mười sáu vị Thần Minh

Cổng trường đại học, chật kín xe cộ, rất nhiều sinh viên xếp hàng ra vào cổng trường, dưới sự kiểm tra của nhà trường.



Ngọc Linh xuống khỏi xe taxi gần đó, với tinh thần hỗn loạn, tâm trí luôn trạng thái mất tập trung. Bởi hiện tại nàng không biết làm như nào với Nhân Anh.



“Minh nên báo cho đội chấp pháp hay không đây? Không thể, cậu ta vừa cứu giúp mình tối qua, với lại mình đâu thấy cậu ta là người mang ý xấu đâu. Việc cậu ta đột nhập vào thành phố, theo cậu ta kể là do thú dữ đuổi, phải trốn vào thành phố tránh nạn.



Với thân phận là một người khả năng cao đến từ đại lục khác, thì việc cậu ta bị đội chấp pháp bắt kiểm tra là rất bình thường, nhưng tại sao cậu ta lại phải chạy trốn khỏi họ?”



Ngọc Linh bước đến cổng trường, xếp hàng kiểm tra thông tin trước khi đi vào ngôi trường. Đứng trong dãy hàng, Ngọc Linh vẫn đang tìm câu trả lời “tại sao cậu ta cố gắng trốn khỏi đội chấp pháp” thì nghe được cuộc trò chuyện đằng trước.



“Tao bảo mày nè, cái ông trung đội chấp pháp chỗ tao mới b·ị b·ắt hôm qua đó mày.”



“Sao ông ta lại b·ị b·ắt?”



“Nghe nói ông ta lợi dụng quyền lực của mình, hợp tác với lũ t·ội p·hạm nguy hiểm, làm bao nhiêu việc ác trong bóng tối đó.



Bố tao là nhân viên ở tổng chấp pháp, nên tao nghe được không chỉ ông ta, mà vài người nữa cơ.”



“Thế sao, thế giới càng ngày càng thối nát mà.”



“...”



Cậu ta có nói với mình b·ị b·ắt cóc đến gần đây, chẳng may thoát khỏi và bị thú dữ đuổi g·iết. Thì việc chỗ cậu ta thoát khốn hẳn là khu rừng phía nam thành phố... Mình hiểu rồi, tại sao cậu ta lại cố gắng trốn khỏi tầm nhìn đội chấp pháp. Bởi cậu ta biết được một trong những kẻ b·ắt c·óc cậu ta đến từ đội chấp pháp nên cậu ta mới phải cố gắng trốn... Ngọc Linh từ các manh mối, lập tức suy đoán ra lý do sao cậu thanh niên kia phải trốn khỏi đội chấp pháp.



“Này tiểu thư xinh đẹp, không biết em có định giao nộp thẻ sinh viên để tôi kiểm tra không?” Người trung niên có nhiệm vụ kiểm tra thân phận sinh viên vào trường.



“Hả?” Ngọc Linh bị lời gọi làm cho bừng tỉnh khỏi cơn suy nghĩ, ngại ngùng vội giơ tấm thẻ lên, nói:



“Thật xin lỗi thưa thầy.”



...



Ngồi trong giảng đường, Ngọc Linh đang nói chuyện cùng với một cô gái bên cạnh. Ngọc Linh đối cô gái hỏi:



“Nghe nói hôm nay chương trình dạy có tiết mục đặc biệt. Mày biết không Tịnh Ánh?”





“Tiết mục đặc biệt sao?” Cô gái Tịnh Ánh trầm ngâm vài giây, nhớ ra, nói:



“Nghe nói là có Sĩ quan cấp cao từ bộ chỉ huy đến giảng tiết mục nào đó ở lớp chúng ta.”



“Sĩ quan cấp cao?” Ngọc Linh chờ mong.



...



Nhân Anh trên tay cây chổi, theo công việc được bàn giao, quét dọn sạch sẽ ở tầng hai đầu tiên. Quét tới bực cầu thang hướng lên tầng ba, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thầm nói:



“Cô ấy không cho mình bước vào tầng ba, chắc sợ mình kiến thức hạn hẹp, sẽ làm hư hại đồ đạc trên tầng. Mà cô ta không dặn là không quét bực cầu thang ha.”



“Hơn nữa, việc để cầu thang bị bẩn sẽ không tốt lắm, mạng nhện bu đầy, lúc đó cô ta sẽ nghi ngờ về khả năng làm việc của mình mất” Nhân Anh suy nghĩ xong, cầm theo cây chổi hướng bức thang lên tầng ba, bước lên.



Bàn chân đạp lên bậc thứ hai, Nhân Anh đột nhiên khựng lại, nhíu mày, ngửa l·ên đ·ỉnh tầng ba, thầm thì nói:



“Sao mình n·hạy c·ảm được một khí thức u ám truyền xuống từ tầng ba? Chắc do mình nghĩ nhiều về vấn đề hôm qua, làm mình bị ám ảnh dẫn đến lúc nào trong nghĩ tới nó.”



Nhân Anh nhắm nhẹ đôi mắt, ngửa mũi lên, thở dài một hơi, sau đó lắc đầu vài cái, tiếp tục bước lên bậc cầu thang.



Đạp lên bực thứ năm, Nhân Anh cảm nhận được khí tức u ám từ tầng ba truyền xuống càng mạnh, thân thể theo bản năng ngừng lại, bắt đầu trở nên cảnh giác.



Cô ấy cất giấu cái gì trên tầng ba? Cô ta là người của nhóm người áo choàng đen? Hay người của một tổ chức khác? Bên ngoài giả trang một sinh viên bình thường, bên trong thì hoạt động ngầm... Nhân Anh đầu óc r·ối l·oạn, trở nên lo lắng, sợ bản thân không phải vào một vườn hoa, mà đen đủi xâm nhập vào hang cọp.



Không nghĩ nhiều hắn vội vàng bước xuống tầng hai. Đứng dưới tầng hai, gần với cầu thang lên tầng ba, Nhân Anh đưa mắt ngẩng lên, tò mò thứ tỏa ra u ám mà cô gái chủ nhà cất giấu trên kia.



Hắn vốn dĩ muốn sử dụng sợi chỉ, nhưng vội phản đối suy nghĩ đó lập tức. Nhân Anh khẽ run một cái, phảng phất nhớ tới cảnh tượng con rồng chỉ mất vài giây, bị chiếc hộp gỗ tỏa ra khí tức tà ác cắn nuốt sạch toàn bộ, trừ mỗi xương.



Nhân Anh đặt cây chổi vào mép tường, tạm gác việc quét dọn sang một bên, quay người bước xuống tầng một.



...



Ngồi ở bàn ăn cơm, Nhân Anh uống hết hai cốc nước, hai bàn tay đan xen vào nhau, chống khuỷu tay xuống dưới mặt bàn, tâm trí rơi vào trầm tư, tính toán.





“Mình có nên bỏ trốn ngay lập tức không? Nếu Cô ấy thuộc về nhóm áo choàng đen, thì việc mình bị lộ rất là dễ. Nhưng mà không phải thì cũng nguy hiểm không kém. Chẳng biết lúc nào tai họa sẽ ập đến với mình.”



Nhân Anh dựa lưng về sau ghế, đôi mắt chăm chú vào trần nhà, ngược lại tâm trí bắt đầu lựa chọn “Ở lại hay rời khỏi”. Hắn biết sự lựa chọn này, chính là bước ngoặt cho tương lai bản thân.



Sau vài ba phút suy nghĩ, tính toán, lập luận, Nhân Anh cuối cùng chọn ở lại.



“Đồ vật trên đặt trên tầng ba, cũng chỉ tỏa ra khí tức u ám, mình không cảm giác được sự tà ác từ khí tức truyền xuống, nên nghĩ nó cũng không quá nguy hiểm nếu mình chọn ở lại. Với cả mình cần nhờ cô ấy giúp đỡ dạy ngôn ngữ nơi đây, cung cấp thức ăn và chỗ ở nữa. Xét cho cùng thì ít ra lợi ích đem lại không kém ngang ngửa với nguy cơ.”



Quyết định xong xuôi, tinh thần Nhân Anh cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi thật dài, cầm uống nốt cốc nước thứ tư.



...



Giảng đường, Ngọc Linh đưa mắt, hiếu kỳ quan sát vị Sĩ quan cấp cao đến từ bộ chỉ huy, giảng tiết mục gì.



Dưới bục giảng, một người trung niên ăn mặc gọn gàng, với sắc mặt lạnh nhạt không điểm cảm xúc, hướng tất cả sinh viên, mở miệng giới thiệu:



“Xin chào các sinh viên ưu tú của Đại học Nghiên Cứu Sinh Vật của thành phố xa hoa Tin Anh này. Hẳn các bạn đã được nghe về tôi từ các bạn bè hay thầy cô rồi, nhưng cho tôi xin phép một lần nữa giới thiệu lại.



Tôi Sĩ Quan cấp cao đến bộ chỉ huy, Trần Long Tiến. Các bạn có thể xưng hô ngắn gọn là Sĩ quan Long Tiết được rồi.”



“Chào ngài Sĩ quan Long Tiến!”



“Chúc ngài một ngày tốt lãnh thưa Sĩ quan.”



“...” Vài sinh lễ phép chào hỏi Long Tiến. Hắn gật đầu đáp lại, nhưng sắc mặt như cũ, lạnh nhạt không điểm cảm xúc.



“Được rồi, chúng ta tạm gác việc hỏi thăm sang một bên. Giờ tôi sẽ nói chuyên mục chính trong tiết mục ngày hôm nay.” Long Tiến lấy từ người ra vài bức ảnh chụp vài sinh vật có hình dáng đặc thù, dán lên bục giảng, hướng đánh sinh viên hỏi:



“Các em biết những sinh vật này gọi là gì không?”



“Sinh vật gì thế mày?”



“Ai biết...” Đám sinh viên quay mặt hỏi nhau.



Gần mười sáu, mười bảy giây không ai trả lời, Ngọc Linh đứng lên, đối với Long Tiến trả lời câu hỏi:





“Là Linh Thần thưa Sĩ quan.”

Linh Thần!?

Đám sinh viên ngơ ngẩn đến kh·iếp sợ, không ngờ thế giới còn có mấy sinh vật như vậy. Có chữ "Thần" trong tên thôi, đủ cho người khác phải kính sợ, quỳ bái.



Long Tiến nhìn Ngọc Linh, gật đầu hài lòng, nói:



“Chính xác, không biết tiểu thư đây có biết nhiều về Linh Thần không?”



Ngọc Linh lắc đầu, trả lời:



“Dạ không thư Sĩ quan. Tôi chỉ biết nó qua mấy cuốn sách cổ thôi.”



Ngọc Linh, nàng là một người thích mấy chuyện thần bí, nên với gia cảnh của gia đình. Nàng đã dùng rất nhiều tiền mua tin tức, sách, đồ vật liên quan đến thần bí để thỏa sức đam mê của mình.



“Ừ, Cảm ơn về tiểu thư đây” Long Tiến vươn tay ra hiệu cho Ngọc Linh ngồi xuống, bắt đầu giải thích tỉ mỉ:



“Tôi đoán không sai, trong những sinh viên ở đây, có hơn sáu phần là người thành phố Tin Anh, còn lại đến từ thành phố khác.



Các bạn đã biết, Đế quốc Hoàng Minh chúng ta có tổng cộng mười bảy thành phố khác nhau, tượng trưng cho mười sáu vị Thần, trừ thủ đô của Đế quốc.



Mỗi vị Thần Minh trong mười sáu vị Thần đều sở hữu cho mình những tín đồ. Mỗi tín đồ đều được vị Thần mà họ tôn thờ truyền xuống một cuốn Kinh Thánh. Kinh Thánh của các tôn giáo đều chứa đựng các lời dạy, hiến pháp... riêng biệt nhau.



Cho dù có riêng biệt, nhưng trong mỗi quyển Kinh Thánh đều kể về một truyền thuyết. Truyền thuyết đó lưu truyền về sự xuất hiện của các Thần Minh.”



Long Tiến nói xong, lướt nhìn các sinh viên đang tập trung nghe, lại nói tiếp:



“Thời xa xưa, thời mà con người chúng ta đang chìm trong sự thống trị của Thất Đại Ác Quỷ. Thời mà con người chúng ta không khác gì những sinh vật thấp kém sâu kiến kia. Chúng ta bị lũ Ác Ma dưới trướng Thất Đại Ác Quỷ coi là thức ăn, thú vui chơi, giải trí cho chúng. Sâu tâm trí con người chỉ có ẩn chứa sợ hãi, nhưng không thể làm gì, phản khác lại được.



Cho đến một hôm, con người chúng ta bị dồn vào đường cùng của sự diệt vong, thì trên trời mười sáu đạo sáng xuất hiện. Mỗi đạo sáng được bao phủ tầng lớp ánh sáng.



Mười sáu đạo ánh sáng chính là đại diện cho mười sáu vị Thần Minh. Mười sáu vị Thần Minh từ đâu mà đến không ai biết, con người thời đó chỉ truyền về cho hậu nhân rằng: Mười sáu vị Thần Minh được cầm đầu bởi hai vị Thần với quyền năng tối cao.



Hai vị Thần được xưng gọi lần lượt là: ĐỨC PHẬT, CHÚA CỨU THẾ hoặc xưng hô khác CHÚA JESUS.



Việc xuất hiện của mười sáu vị Thần Minh, chính là niềm hi vọng vực sáng cho nhân loại. Dưới sự cầm đầu giữa CHÚA JESUS và ĐỨC PHẬT. Mười sáu vị Thần Minh đã chiến đấu với Thất Đại Ác Quỷ trong 369 ngày, thì mới trấn áp, thanh trừ được bọn chúng, cùng với đó những Ác Ma dưới trướng Thất Đại Ác Quỷ cũng bị tiêu diệt theo.”