Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 8: Cứu giúp




Chương 8: Cứu giúp

Tinh Quang cầm tờ chân dung cuộn tròn, khoanh hai tay lại, đứng dựa lưng vào tường bên cạnh một căn phòng với tấm bảng bên trên “TỔNG ĐỐC”.



CÁCH!



Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên đi ra ngoài nửa người, thì quay đầu vào trong căn phòng, nói:



“Được rồi, tôi sẽ xem xét ý kiến của anh, rồi gửi cho ban chỉ huy.”



Người trung niên là Long Tiến. Nói xong, hắn bước hoàn toàn ra ngoài, đóng cánh cửa lại, trông thấy Tinh Quang đã đứng chờ bên ngoài, không nói gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó bước đi.



Tinh Quang cũng gật đầu theo, bước tới sánh ngang với Long Tiến mà đi.



...



Ngoài ban công của tầng thứ ba, hai thân ảnh là Long Tiến và Tinh Quang đứng hóng, ngẩng mắt ngắm trời sao.



“Ngài xem đi” Tinh Quang đưa bức chân cho Long Tiến.



Long Tiến tiếp nhận bức chân dung, mở ra, cúi đầu xem qua một lượt, sau đó cuộn lại, tiếp tục ngẩng mặt, quan sát bầu trời, lạnh nhạt mở miệng:



“Cậu thấy sao?”



“Quá nhỏ, nhưng cũng quá đáng nghi” Tinh Quang đáp lại.



“Theo như lời hướng dẫn của ngài. Từ lúc hồi trụ sở, tôi đã ra lệnh cho các lính canh với nhiệm vụ, tập trung kiểm tra những người nhập thành phố. Tối nay, chúng ta đã thu hoạch được một kẻ tình nghi, đủ dấu hiệu, cho thấy hắn khả năng chính là kẻ theo dõi chúng ta bên trưa.”



“Dấu hiệu như nào?” Long Tiến nhàn nhạt hỏi.



“Ăn mặc không thuộc về đại lục này, ngôn ngữ cũng vậy. Vô tri vô thức khiến cho một tên lính canh hôn mê...” Tinh Quang dừng lại vài giây, rồi nói tiếp:



“Nhưng hành động của kẻ này quá lộ liễu rồi. Nếu phải là hắn, thì thật giống là một kẻ ngu ngốc mà.”



“Giả ngốc qua mắt thợ” Long Tiến nói câu, hạ đầu xuống, nhìn sang Tinh Quang nói:



“Giả ngốc cũng được, không phải tình nghi cũng được. Đều phải diệt sạch hết, không thể để việc chúng ta bị bại lộ ra ngoài. Nếu không đế quốc này sẽ trở nên rất hỗn loạn.”



“Vâng thưa ngài” Tinh Quang gật đầu đáp lại, xoay người rời khỏi ban công, để lại một mình Long Tiến.



Long Tiến nhìn trời sao một lúc, nhắm nhẹ mắt lại hai giây, mở ra, con mắt của hắn bây giờ y hệt mắt rồng, đầy uy nghiêm và hung bạo.



...





Nhân Anh đứng dựa lưng vào một ngôi nhà, ánh mắt chăm chú cửa tiệm bên kia con đường. Một cửa tiệm bánh mì, được trưng bày những chiếc bánh mì còn nóng bỏng, thơm tho bên ngoài gian hàng.



Với chiếc bụng cựa quậy mãnh liệt bây giờ, Nhân Anh khó thể kiềm chế được cơn đói, suýt chút nữa mất kiểm soát lao vào c·ướp một chiếc bánh.



ỌT! ỌT! ẹt!



Nhân Anh nhíu mày, đưa cánh tay nhí chặt phần bụng, cố gắng hạn chế cơn đói lại, ánh mắt vẫn chăm chú lên từng chiếc bánh, vô thức nuốt ngụm nước bọt trong chiếc miệng khô héo.



Dưới ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ từng chiếc cột đèn, dòng người đông đúc, bon tren nhau trên làn đường con phố, tiếng còi “BÍP BÍP” của xe cộ, tạo lên khung cảnh vui tươi nhộn nhịp của thành phố.



Trái ngược dòng cảm xúc đó, Nhân Anh ánh mắt buồn bã, long lanh trên màn nước mắt, ngắm nhìn những cặp đôi yêu nhau, mà sao trong lòng lại lạnh lẽo như vậy? Ngắm nhìn những gia đình nhỏ vui vầy bên nhau, mà tự hỏi bản thân sao cảm thấy u buồn như thế?



Không người thân, không bạn bè, một mình cô đơn giữa chốn đông người trong thế giới xa lạ, không có nhà để về, một mình lang thang trong màn đêm.



Nhân Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt sắp tràn xuống, liếc nhìn đám người được coi là công an thế giới này, đang dán từng tờ giấy lên tường, dò xét người xung quanh.



Nhân Anh kéo úp mũ thấp xuống, rời khỏi chỗ hòa nhập vào đám đông, trốn tránh cho lũ công an bị phát hiện.



...



Thời gian trôi đến gần giữa đêm, Nhân Anh lang thang trên vỉa hè một mình, theo trí nhớ tìm tòi đường trở về chỗ quán bánh mì bên tối.



Nhân Anh đã lập kế hoạch lập ra thực hiện cuộc đột nhập vào quán bánh mì. Đợi chủ quán đi ngủ, lợi dụng sợi chỉ, xâm nhập vào quán, khống chế người ở trong quán, đem bánh mì đến cho mình.



Cảnh sát!



Nhân Anh trông thấy một tên cảnh sát tuần tra khu phố này, vội quay người, tiến đến con hẻm gần đó, núp sâu trong bóng tối, đứng chờ nhìn tên cảnh sát đi qua.



Chờ một hồi, Nhân Anh thấy tên cảnh sát đi về hướng khác, không có đi qua chỗ mình, thở phào một hơi, chuẩn bị rời khỏi hẻm, thì một tiếng kêu vang từ phía sau.



“Ai đó cứu tôi với!”



Tiếng hét của con gái, tuy không hiểu gì, nhưng nghe qua tiếng hét có vẻ giống như kêu cứu... Cũng không chắc như vậy, người ta hét, khi bị thứ gì làm cho giật mình, như: chuột, gián... Nhân Anh tạm gác chuyện đó sang một bên, bước ra con hẻm.



Chưa đi được nửa đường, tiếng van xin người con gái, lần nữa hét lên, cùng một tiếng quát của người đàn ông khác.



“Đừng g·iết tôi! Đừng g·iết tôi...”



“Vậy thì im miệng vào, khà khà, chờ tôi thỏa mãn sẽ thả cô thôi.”





Nhân Anh nhíu mày, biết được không ổn qua tiếng hét của người con gái. Đoán chắc người con gái bị một k·ẻ b·iến t·hái nào đó đang thực hiện điều kinh tởm.



Nên giúp không? Mình với tình trạng này, giúp sao được, nhảy ra khác gì t·ự s·át đâu... Nhân Anh thở dài bất lực, đành mang theo áy náy rời đi, thì bỗng nghĩ ra một cách.



Nhân Anh tiến lại gần mép tường gần tiếng kêu, nhắm đôi mắt lại, truyền ý thức vào sợi chỉ, điều khiển nó bò tới chỗ phát ra tiếng hét.



Sợi chỉ ngoạch vào con hẻm nữa, Nhân Anh thấy được hai thân ảnh được mô phỏng ra. Một người con gái, với đường cong sắc xảo, đang bị một kẻ trung niên cao to, cầm trên tay con dao ép vào tường. Kẻ trung niên một bên tay ghì dao lên yết hầu người con gái, một bên tay khóa chặt hai tay của cô gái lên cao. Đầu hắn thì hành động biến thái, liên tục thơm, liếm từ trên mặt cô gái xuống tới bờ vai.



Đúng là thế giới nào cũng có mấy thể loại như này... Nhân Anh kinh tởm, chán ghét hành động người trung niên.



Đúng rồi, mình sẽ lợi dụng cứu cô gái. Nếu cô ta có lòng tốt, sẽ giúp mình vài thứ thiết yếu trong thế giới xa lạ... Nhân Anh bắt đầu tính toán.



Sợi chỉ cắm vào đầu não người đàn ông, Nhân Anh đang đứng cạnh mép tường nghõ hẻm, chờ đợi thời cơ.



Hai, ba giây trôi qua, Nhân Anh cảm giác liên kết giữa mình vào người đàn ông sắp hoàn tất. Hắn đi ra ngoạch vào con hẻm, nở nụ cười đối với người đàn ông đang hôn trên cổ cô gái, nói:



“Xin chào, tôi là Nhân Anh đến từ thế giới song song.”



Người trung niên với cô gái, giật mình trước sự xuất hiện của Nhân Anh. Cô gái không dám lên tiếng, quay đầu nhìn Nhân Anh với ánh mắt van xin, cứu giúp. Người trung niên nhíu mày, ngoài ý muốn có người xuất hiện ở đây, phá hỏng cuộc vui của mình.



Hắn đưa con dao khỏi cổ cô gái, đe dọa nói:



“Cô mà dám chạy, tôi sẽ g·iết cô”



Nói xong, cẩn thận hơn, Người trung niên tung cú đấm mạnh vào bụng cô gái, làm cô ấy ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau.



Nhân Anh thấy cảnh vậy, cau mày, càng chán ghét nhìn người trung niên, nhưng không nói gì, lao lên tung một cú đấm.



“Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân mà, đúng là muốn c·hết” Người trung niên, cười gằn, chĩa con dao về phía Nhân Anh, thì đột nhiên hoa mắt, lảo đảo lùi về sau hai bước.



Nhân Anh nhân cơ hội, đấm thẳng vào mặt người trung niên, nhanh tay c·ướp lấy con dao, xoay người đá thẳng vào bụng hắn, khiến người trung niên ngã đập về đằng sau.



Người trung niên rơi vào b·ất t·ỉnh, không phải do bị Nhân Anh đánh quá mạnh, mà do đã bị Nhân Anh khống chế thành công, trạng thái rơi vào hôn mê.



Nhân Anh liếc nhìn người trung niên một cái, lười quan tâm đến, đến gần cô gái, nhẹ nhàng giúp đỡ cô gái ngồi dậy, không hỏi thăm gì, vì nói cô ta cũng chẳng hiểu.



“Cảm ơn ơn anh” Người con gái cảm động, hướng Nhân Anh gật đầu cảm ơn, liếc nhìn người đàn ông nằm b·ất t·ỉnh, mới cảm thấy an toàn.



Không biết câu nói nghĩa là gì, nhưng qua thái độ Nhân Anh đoán sơ sơ là lời cảm ơn. Tránh bị nghi ngờ, Nhân Anh mở miệng nói, mặc kệ cô ấy cho dù chẳng hiểu gì:



“Đi thôi, không kẻ người kia tỉnh dậy, lúc đó sẽ không hay đâu.”





Hả? Cậu ta nói gì vậy?... Cô gái còn đang kinh ngạc trước ngôn ngữ Nhân Anh, thì bị hắn cầm tay, kéo dậy, hướng đằng xa con hẻm chạy đi.



Cô lúc đầu hơi bất ngờ, vài giây sau hiểu được hành động cậu thanh niên trước mặt mình. Nếu cả hai không rời đi, k·ẻ b·iến t·hái kia sẽ tỉnh dậy.



Nhân Anh vừa kéo tay chạy sâu vào trong hẻm, tiện cắt đứt liên hệ người đàn ông. Cả hai người chạy sâu, đến một hẻm thuộc về con đường khác mới dừng lại.



Với cơn đói bụng cồn cào, lại phải điên cuồng chạy trốn, Nhân Anh kiệt sức, sụp đổ, ngồi dựng vào bức tường, thở hồng hộc.



Cô gái ngồi trước mặt, một bên nghỉ ngơi một bên hiếu kỳ quan sát cậu thanh niên cứu giúp mình. Là một người có tri thức, cô đoán ra cậu thanh niên không thuộc về đại lục này.



Cô xoa chiếc bụng một cái, giọng điệu nhẹ nhàng nói:



“Chào anh, tôi là Ngọc Linh, anh có nghe hiểu tôi nói không?”



Giờ làm gì, để xin sự giúp đỡ từ cô ta đây... Nhân Anh ánh mắt ủ rũ, ngồi nghe cô gái nói, liếc thấy bên cạnh viên mảnh viên gạch, trong đầu nảy ra cách giải quyết.



Nhân Anh cầm viên gạch vẽ ra đơn giản một hình người bên cạnh vài ký hiệu ngôn ngữ nơi đây, từ trí nhớ nhìn thấy trên các tấm bảng hiệu trong thành phố. Sau đó vẽ dấu “X” giữa hình người và ký hiệu, tiếp tục vẽ một đường mũi tên chỉ về bản thân.



Ngọc Linh quan sát hình vẽ trên mặt đất của Nhân Anh, cuối cùng hiểu ra người này không nghe hiểu mình nói gì. Lại thấy một bức tranh khác.



Một hình người đứng trong hình tròn, tượng trưng cho quê hương người đó, rồi bỗng bị đám người b·ắt c·óc rời quê hương. Trong quá trình áp giải, hắn vô tình trốn được, nhưng trớ trêu thành lại bị thú rừng săn đuổi, rồi may mắn chạy vào thành phố tránh nạn.



Ngọc Linh quan sát hình ảnh hơn chục giây, suy diễn từng đoạn tranh một, mới biết được quá trình người này xuất hiện trong thành phố.



Thật đáng thương... Ngọc Linh thương xót cho hoàn cảnh cậu thanh niên trước mặt mình, thì chợt nhận ra, liếc nhìn trang phục, tóc tai Nhân Anh lại nghi ngờ về tính chân thật của câu chuyện.



Nhân Anh thấy ánh mắt nghi hoặc từ Ngọc Linh, giật mình, trong lòng cười thảm với độ tinh quái, cẩn thận của nàng. Tránh bị nghi ngờ, lại tiếp tục vẽ.



Hình người được một quý bà dưới sự thương tâm, đã tặng cho hắn một bộ quần áo, với tặng một con dao cạo tóc.



Toàn bộ việc là như vậy sao... Ngọc Linh nửa tin, nửa nghi, lại thấy một hình cậu thanh niên vẽ tiếp, dừng suy nghĩ lại.



Bức tranh xuất hiện hai người, một nam một nữ. Người nữ giới, đứng cạnh tấm bảng, chỉ tay những con chữ trên tấm bảng, còn người nam giới ngồi dưới nghe giảng.



Cậu ta muốn mình dạy ngôn ngữ của đại lục này sao?... Ngọc Linh suy đoán, như nàng nghĩ, một ký hiệu mũi tên chỉ vào nàng, một mũi tên chỉ vào Nhân Anh.



Ngọc Linh ngẩng đầu quan sát Nhân Anh vài cái, trong bên trong ánh mắt có sự chờ mong, làm nàng cảm thay, cùng với việc cậu ta vừa cứu mình.



Ngọc Linh gật đầu, với tới một mảnh gạch, vẽ chữ O bên cạnh bức tranh giảng dạy. Nàng chợt nghĩ tới, hẳn cậu thanh niên này không có nhà ở. Nàng bắt đầu vẽ một hình ngôi nhà, vươn tay chỉ vào Nhân Anh, rồi chỉ xuống ngôi nhà.



Nhân Anh đang vui mừng vì được giúp đỡ dạy ngôn ngữ, thấy hành động với ngôi nhà từ cô gái trước mặt vẽ ra. Hắn hiểu ngay được, hỏi mình có nhà để về không.



Sự vui vẻ trên khuôn mặt đã thay vào cảm xúc u buồn.