Chương 7: Kẻ có ác tâm
Người lính canh Dung Tuấn thấy cậu thanh niên kia không tới chỗ mình, hơi nhíu mày, rồi lại thư giãn ra, cầm theo cây súng đi tới.
Cầm cây súng trường chặn trước người Nhân Anh, Dung Tuấn giọng điệu chững chạc, nghiêm túc hỏi:
“Này nhóc, nhóc tên gì, đến từ đâu. Sao không nghe ta gọi hả?”
Bị súng trường chặn, Nhân Anh biết được việc vào thành phố không dễ dàng rồi, nghe xong lời Dung Tuấn, tuy không hiểu, nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
“Xin chào chú, cháu đến từ thế giới song song chú biết không?”
Hửm?
Dung Tuấn với người lính canh còn lại đang chăm chú đến chỗ này, bị ngôn ngữ của Nhân Anh làm cho ngạc nhiên. Cả hai ngạc nhiên, cùng nghĩ câu trong đầu.
Người đến từ đại lục khác sao?
Dung Tuấn với người lính canh kia nhìn nhau một cái, rồi quay mặt nhìn Nhân Anh một chút, hướng lính canh kia, vừa nói vừa ra hiệu:
“Thế Minh, mày chạy vào tìm đội chấp hành ra đây giải quyết vụ này. Tao nghe nói sĩ quan Long Tiến có tới thành phố, nghe nói ngài sĩ quan đã đi qua rất nhiều châu lục, hẳn ngài biết được ngôn ngữ cậu bé này.”
“Được, mày ở đây trông, tao đi vào tìm sĩ quan Long Tiến” Người lính canh Thế Minh đối Dung Tuấn gật đầu một cái, cùng với súng trường xoay người bước vào thành phố.
“Ừ” Dung Tuấn gật đầu lại, quay hướng về Nhân Anh, vừa nói vừa dùng tay ra kí hiệu:
“Cháu tạm thời chờ ở đây. Đợi bọn chúng kiểm tả hoàn tất thông tin của cháu, rồi sẽ đưa cháu vào thành phố.”
Nhân Anh không để tâm hành đồng và lời nói Dung Tuấn, ánh mắt liếc nhìn Thế Minh bước vào thành phố, sau đó hơi nghiêng đầu ngó đằng sau có ai không.
Theo kế hoạch đã tính trước, hắn sẽ bị một người lính dẫn đường vào tòa nhà cai quản thành phố này hoặc bảo hắn chờ ở đây, bởi họ không nghe hiểu được tiếng việt, mà phải nhờ giúp đỡ từ các lính cấp cao.
Tuy không biết thế giới này rộng bao nhiêu, nhưng Nhân Anh khẳng định nơi này không chỉ có một ngôn ngữ, nhìn về trái đất, số lượng ngôn ngữ cực kỳ nhiều, dạng chữ viết đã lên tới 5-7 dạng rồi.
Hiện tại chỉ một mình hắn với một người lính canh ở đây, là cơ hội thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch, đó là làm người lính canh hôn mê vài chục giây, nhân cơ hội lẻn vào thành phố.
Việc tại sao lại không khống chế hai người, vì sau nhiều lần thử nghiệm, nhận ra được bản thân chỉ khống chế được một sợi chỉ, vượt quá hai sẽ làm đầu óc đau điếng, điên cuồng.
Trong buổi chiều nay, Nhân Anh đã thử một lần, khiến bản thân điên cuồng vật lộn trong cơn đau đầu thấu thịt. Sau lần thử nghiệm, Nhân Anh không dám sử dụng hơn một sợi chỉ, với ngoại lệ có nguy hiểm xảy ra đến bản thân.
Đứng trước Nhân Anh, Dung Tuấn nhíu mày, khó hiểu cậu thanh niên trước mặt mình. Bởi hành động ngó nghiêng trước sau của cậu thanh niên này, làm hắn cảm giác có vấn đề, như một tên t·ội p·hạm chuẩn bị làm điều xấu.
Mình có nên tỏ ra uy nghiêm làm cho cậu nhóc sợ không? Sao thấy bất an thế nào... Dung Tuấn đang suy, thì tự dưng cảm thấy ý thức mơ hồ.
Mình bị gì vậy?... Dung Tuấn nháy mắt vài cái, đưa tay chống lên đầu, lui về sau hai bước.
Là người lính lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, Dung Tuấn ngay lập tức đưa kết luận tình trạng của mình do đâu. Hắn nhìn Nhân Anh với ánh mắt lạnh nhạt như một con ác quỷ đang chằm chằm vào bản thân.
Hắn sợ hãi, hai tay cầm súng chĩa bắn vào Nhân Anh, nhưng quá muộn, ý thức lập tức rơi vào hôn mê.
Nhân Anh không chậm trễ, nhân cơ người lính b·ất t·ỉnh, lướt nhanh qua, theo cánh cổng thành hướng vào thành phố lao đi.
...
Mình quá sơ suất rồi, để cho đối tượng đánh thuốc mê lúc nào không hay biết... Dung Tuấn thức tỉnh sau cơn mê, cầm cây súng ngồi tại chỗ, tự chửi bản thân.
“Dung Tuấn, mầy ngồi đấy làm gì, cậu nhóc kia đâu rồi!”
Dung Tuấn nghe được, ngẩng mặt lên, trông thấy Thế Minh đang tiến gần mình, bên cạnh còn có ba người khác. Hắn vội cầm cây súng đứng dậy, đối với Thế Minh, lắc đầu trả lời:
“Xin lỗi, chúng ta đã bị thằng nhóc đó lừa.”
Thế Minh tiến gần, nghe vậy cau mày hơi khó hiểu lúc đầu, nhưng qua tình trạng Dung Tuấn với sự biến mất cậu thanh niên kia, đã đoán được sơ sơ chuyện gì xảy ra.
Hắn gật đầu một cái, đập nhẹ vai Dung Tuấn vấn an, quay người hướng ba phía sau giới thiệu:
“Dung Tuấn, đây là Trung sĩ Tinh Quang cùng với hai người Thượng đội chấp pháp, mày hãy kể cho họ chi tiết hết chuyện gì vừa xảy ra đi.”
“Ừ” Dung Tuấn gật đầu đáp lại, nhìn ba người trước mặt, nghiêm người chào cờ hành lễ, trình bày nói:
“Chào Trung sĩ Tinh Quang và hai vị Thượng chấp pháp, tôi là Dung Tuấn của đội Hạ chấp pháp, có nhiệm vụ canh gác cổng phía Nam thành phố Tin Anh, nhưng do quá thiếu cảnh giác, đã để cho kẻ ác tâm hạ thuốc mê, khiến hắn có cơ hội lẻn vào thành phố. Với hành động thiếu trách nhiệm này, tôi xin sẵn sàng nhận án phạt từ tổng bộ chấp pháp. Xin hết!”
Thế Minh nghe xong hết thảy, chuyện xảy ra như mình đoán, hướng người ba vị Trung sĩ Tinh Quang và hai vị Thượng chấp pháp, nghiêm người, chào cờ nói:
“Thưa Trung sĩ Tinh Quang và hai vị Thượng chấp pháp, việc để lọt kẻ có ác tâm vào thành phố cũng có trách nhiệm của tôi. Nên tôi xin sẵn sàng chia sẻ nhận án phạt từ tổng bộ chấp pháp.”
Thế Minh trình bày xong, một người thanh niên với làn da sậm màu bước ra, chính là người thanh niên hóa hình từ con chim lớn của đám áo choàng đen mà Nhân Anh đã gặp bên chiều.
Khác với bên chiều, chỉ khoác trên người trang phục màu đen, giờ đây trang phục của hắn khoác lên chính là trang phục đội chấp pháp với hai ngôi sao năm cánh ở vị trí tim.
Người trung niên nhìn Thế Minh gật đầu một cái, rồi quay nhìn Dung Tuấn cũng gật đầu, nói:
“Xin chào hạ chấp pháp Dung Tuấn, tôi Trung sĩ Tinh Quang, đã hiểu được toàn bộ chuyện xảy ra. Cũng không thể trách hai anh được, qua anh kể, kẻ có ác tâm là một người có thủ đoạn xảo quyệt, nên cho dù có cảnh gác thì hắn vấn có cách hạ thủ, để thành công vào thành phố.
Còn việc án phạt thì không cần, nhưng tôi vẫn cần sự giúp đỡ từ hai anh, hạ chấp pháp Dung Tuấn và Thế Minh. Hai anh theo tôi trở về tổng chấp pháp, theo trí nhớ của mình, mô tả hình dung kẻ có ác tâm, từ chân dung, chúng ta sẽ kêu gọi người truy lùng bắt hắn thật nhanh, không cho hắn cơ hội tạo việc ác trong thành phố.”
“Vâng, cảm ơn ngài, thưa Trung sĩ” Dung Tuấn và Thế Minh đồng thành hành lễ.
“Được rồi, hai anh đi theo tôi về tổng bộ...” Trung sĩ Tinh Quang gật đầu một cái, quay người đối với người đằng sau nói:
“Hai anh ở thay lính canh trông giữ cổng vào thành phố. Từ bây giờ luôn phải cảnh giác mời đến từ bên ngoài.”
“Vâng thưa Trung sĩ” Hai người Thượng chấp pháp chào cờ đáp lại.
Trung sĩ Tinh Quang gật đầu, cùng theo Dung Tuấn và Thế Minh đi vào thành phố.
...
Trong con hẻm nhỏ trong thành phố, Nhân Anh thay đổi trang phục, mặc lên bộ vest âu màu đen viền, với chiếc áo sơ mi hồng. Đằng sau, nằm dưới đất một người đàn ông trung niên khuôn mặt còn đỏ chót, say xỉn, ôm trong người một chai rượu.
Nhân Anh vừa chỉnh tru lại quần áo, vừa quan sát bên ngoài con hẻm, tinh thần luôn trong trạng thái cao độ.
Để tránh dễ dàng bị phát hiện bởi quần áo, Nhân Anh đã tìm kiếm một bộ trang phục khác, giống cách ăn mặc người trong thành phố. Vừa hay gặp ngay một tên say xỉn, thế là hắn khống chế đưa tên này vào hẻm, t·rấn l·ột quần áo, may thân hình tên này gầy gò như tên nghiện, nên bộ quần áo khá vừa với thân hình hắn.
Nhân Anh mở nắp thùng rác lên, cầm bộ quần áo cộc của mình thuộc về trái đất ném vào trong, cúi xuống cầm chiếc mũ phớt cùng màu với quần áo lên, đội vào đầu.
Hắn lướt mắt nhìn người đàn ông say xỉn nằm dưới đất, với ngoại hình chỉ còn chiếc quần lót trên người, nội tâm áy náy, nhẹ giọng để lại câu nói:
“Thật xin lỗi, tình thế khiến tôi bắt buộc như vậy.”
Nhân Anh kéo thấp chiếc mũ, che đi phần mắt trở lên, bình tĩnh bước ra con hẻm, trộn hòa vào hướng đám đông qua lại trên con phố.
...
Tổng bộ chấp pháp thành phố Tin Anh, trong căn phòng thẩm vấn, có bốn thân ảnh ngồi quanh chiếc bàn gỗ vuông, với khuôn mặt quen thuộc: Dung Tuấn, Thế Minh và Tinh Quang.
Ngồi trước Dung Tuấn và Thế Minh, một người phụ nữ mặc quần áo chấp pháp với một ngôi sao ở trái tim. Cô ta một bên tay cầm chiếc bút chì, một bên cầm tờ giấy có hình chân dung ai đó, giơ về hướng hai người, hỏi:
“Đây kẻ ác tâm đã lẻn vào thành phố?”
Dung Tuấn và Thế Minh, nhìn chân dung trên tấm giấy, có điểm tương đồng với Nhân Anh lên tới tám phần. Cả hai nhìn được toàn diện chân dung, cùng nhau gật đầu, trả lời:
“Đúng vậy, chính là người này.”
“Được rồi.” Người phụ nữ gật đầu, quay người hướng Tinh Quang, đưa bức chân dung vẽ bằng tay, nói:
“Đây là chân dung toàn diện kẻ ác tâm, thưa Trung sĩ Tinh Quang”
Tinh Quang nhận lấy bức tranh, nhìn qua một cái, sau đó đối với người phụ nữ gật đầu nói:
“Thật vất vả cho cô, Hạ sĩ Tuyết Linh.”
“Đây là công việc của tôi, thưa ngài” Hạ sĩ Tuyết Linh đáp lại.
Tinh Quang không nhiều lời, mỉm cười quay mắt nhìn Dung Tuấn và Thế Minh, gật đầu nói:
“Cảm ơn giúp đỡ của hai anh. Giờ tôi mang chân dung đến phòng nhân sự, in ra nhiều bản, rồi phát toàn thành phố truy lùng kẻ ác tâm, với cảnh báo nhắc nhở người dân.”
“Vâng thưa Trung sĩ” Ba người đứng lên chào cờ, đồng thanh nói.
Tinh Quang gật đầu, cầm chân dung hướng cửa phòng bước đến. Mở cánh cửa, hắn dừng lại một lúc, quay người, đối với Dung Tuấn nói:
“Đúng rồi, Hạ chấp pháp Dung Tuấn, tôi nghĩ anh nên đến phòng bác sĩ khám qua xem thế nào. Tôi sợ bên trong thuốc mê, còn có loại thuốc khác đấy. An toàn vẫn trên hết đúng không?”
“Cảm ơn thưa ngài, Trung sĩ Tinh Quang!” Dung Tuấn cảm động đáp lại.
“Ừ” Tinh Quang ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại, theo hàng lang, bước hướng tới căn phòng có bảng hiệu treo cánh cửa “PHÒNG NHÂN SỰ” mở cửa bước vào trong.
Bên trong phòng, xuất hiện trong mắt Tinh Quang là hàng núi tài liệu xếp trồng lên nhau, với ba người, hai nam một nữ đang bận rộn công việc.
Tinh Quang nở nụ cười, bước đến cạnh gần bàn người phụ nữ, ngữ điệu êm ái nói:
“Chúc buổi tối tốt lành! Đêm nay công việc có vẻ bận rộn ha.”
Phụ nữ đang xem xét vài tài liệu, nghe được lời nói, ngẩng mặt lên, phát hiện Tinh Quang đứng cạnh bàn mình, lễ phép chào lại:
“Chào Trung sĩ Tinh Quang! Ngài vẫn đẹp như lần đầu tôi gặp ngài.”
“Buổi tối tốt lành, Trung sĩ Tinh Quang.” Hai người còn lại để ý tới sự xuất hiện Tinh Quang.
Tinh Quang gật đầu đáp lại lời chào, hướng người phụ nữ, đưa bức chân dung vẽ khuôn mặt Nhân Anh, nói:
“Hãy in thật nhiều bức chân dung này, rồi phát cho từng đội chấp pháp, in dán, tìm kiếm người trong chân dung ở thành phố trong buổi tối hôm nay.”
“Ồ!” Ba người nghe được tò mò, không biết kẻ nào đen đủi, bị truy lùng toàn cấp thế này. Nhưng với công việc của ba người, chưa đủ quyền cấp để hỏi sâu vào chuyện này.
“Vâng thưa Trung sĩ” Người phụ nữ tiếp nhận chân dung, đặt vào máy in mực thời xưa của trái đất.
Tinh Quang đứng im, chờ đợi bức chân dung được in bằng mực đầu tiên, cầm lấy một tờ, chào tạm ba người, đi ra khỏi căn phòng.