Chương 6: Thoát khỏi khu rừng
Con lợn nào đây?
Nhân Anh ngơ người trước hình dáng kỳ lạ sinh vật xuất hiện. Ba giây ngắm nhìn sinh vật trôi đi, hắn nở nụ cười vui sướng, khi thấy được hi vọng trước mặt mình.
Hắn lập tức điều khiển sợi dây hướng loài sinh vật kỳ lạ trước mặt. Trong thời gian chờ đợi, hắn đã thử nghiệm sợi dây thao túng dài ra được bao nhiêu, thì thu được kết là gần hai mươi mét và vừa hay sinh vật này đúng ngay ở trong phạm vi thích hợp.
Sinh vật quái lạ đang bước chậm đến bờ hồ, bỗng khựng lại, tỏ ra sợ hãi, ngửa đầu lên trời gầm thét “GAO!” đôi cánh ở phần lưng tung ra, đập mạnh đưa thân thể bay lên trời.
Nhân Anh núp trong bụi, trông cảnh tượng vậy, lo lắng kế hoạch đổ vỡ, vội nhảy ra ngoài, hướng sinh vật kỳ lạ, kêu lớn:
“Này con lợn nhựa kia, có giỏi dừng lại, dám đến đánh nhau với tao không nào!”
Hắn biết sinh vật kỳ lạ không biết gì hắn nói, nhưng ít ra giúp được chút thời gian. Qua vài lần thử nghiệm bên chiều, hắn nắm rõ kha khá về năng lực sợi dây.
Sinh vật có ý thức càng cao, càng mất nhiều thời gian để khống chế. Trước lúc chuẩn bị phóng sợi chỉ, đã đoán trước để khống chế sinh vật này, chắc hắn mất hơn mười giây. Nhưng điều ngoài ý muốn, khiến hắn kh·iếp sợ là sinh vật này còn biết được nguy hiểm, trong khi bản thân lúc bị con rối khống chế còn chẳng cảm giác gì.
Nhân Anh đứng im kêu lớn hướng tới sinh vật trước mặt, trong lòng vừa cảm thấy tủi nhục, bản thân không bằng một con sinh vật vô tri, vừa lo lắng con sinh vật thoát mất.
Có vẻ hành động Nhân Anh có hiệu quả, sinh vật nghe được tiếng hét, ngoảnh đầu nhìn, gầm gừ một tiếng, định lao tới, thì bị khí tức tà ác làm cho sợ sệt, run người, bỏ quên đi ý định đó, hướng lên trời bay đi.
Nhân Anh dừng hét, không còn ngăn cản sinh vật thoát khốn, đứng im nhìn sinh vật bay lên trời, sắp rời khỏi phạm vi khống chế, sắc mặt không chút lo lắng, mà nở nụ cười.
“Tám... Chín...” Nhân Anh vừa cười vừa đếm số.
“Mười” Số mười rời khỏi miệng, sinh vật đang bay lên trời trong phạm vi cách Nhân Anh khoảng mười bảy mét, thì cử động ngừng lại, rơi xuống hồ nước.
“Bị ta nhìn trúng, có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu, kể cả thần giáng lâm cũng trở nên vô nghĩa” Nhân Anh cười cười, nhìn sinh vật bị khống chế bơi vào bờ, hướng đến chỗ mình.
Tự tin của Nhân Anh đều có cơ sở, do lúc sinh vật rời mặt đất bay lên trời, hắn chợt cảm thấy liên kết giữa bản thân với sinh vật sắp hoàn tất, chỉ mất vài giây nữa, nên mới tỏ ra bình thản.
“Con này thuộc giống loài nào vậy? Trông khá oai hùng đấy” Nhân Anh tò mò, thích thú lượn vòng quanh sinh vật quan sát, sờ mó.
“Người không có hôi ha, có vẻ ngươi thường đến hồ nước tắm đúng không?” Nhân Anh cười cười đánh giá, vươn tay vỗ nhẹ chiếc cổ, nhẹ giọng trấn an:
“Ngươi yên tâm, với ý thức của ngươi chắc phải mất vài tiếng mới dập tắt, nên ta chỉ cần ngươi chở ta rời khỏi khu rừng, thì ta sẽ thả ngươi thôi.”
Nhân Anh gật đầu một cái, chưa trèo lên người sinh vật vội, đi tới chỗ bụi vừa núp, lấy ra đoạn dây leo dài, buộc quanh bản thân vào người sinh vật. Do hắn sợ bay lên cao, chẳng may trượt người rơi xuống thì c·hết, nên phải buộc dây cầm cho an toàn.
Sinh vật quái lạ sở hữu thân hình cao to, nên Nhân Anh phải cho nó quỳ xuống mới trèo, ngồi lên phần lưng được. Ngồi trên lưng sinh vật, Nhân Anh củng cố một chút dây leo, rồi nhẹ giọng, điều khiển sinh vật bay thẳng lên trời:
“Đi thôi.”
Sinh vật xòe đôi cánh ra, đập nhanh dần đều, hướng người lên trời bay đi, trên lưng Nhân Anh kỳ người vào cổ sinh vật, hai tay nắm chặt dây leo.
Bay vượt qua ngọn cây, Nhân Anh bắt đầu đưa mắt quan sát phương hướng khu rừng, tìm điểm sáng nơi có người sinh sống, xác định hướng rời khỏi.
Với sự xuất hiện lũ đám áo choàng đen gần đây, hắn suy đoán được trong phạm vi gần hai mươi cây số, sẽ có người sinh sống, cùng lắm thì ba mươi, chỉ là không biết nơi đó hướng nào khu rừng. Vì thế hắn mới cho sinh vật bay lên càng cao càng tốt, giúp quan sát phạm vi xa hơn.
Nhân Anh cùng sinh vật kỳ lạ bay cao cách mặt đất ít nhất ngoài năm mươi mét. Ở khoảng cách cao như vậy, mới thấy khu rừng rộng lớn như nào, thật là bao la, hùng vĩ.
“Thật là cao mà” Nhân Anh liếc nhìn xuống mặt đất, tý thì choáng váng bởi độ cao, trong lòng tự nhủ may bản thân mình là người không sợ độ cao, không thì với độ cao như vậy chắc ngất luôn rồi.
“Kia rồi!” Nhân Anh kích động, trông thấy đằng xa phía khu rừng thấy một đường sáng lớn, đoán được đó là khu vực sinh sống của người ở đây.
Tìm được hy vọng, Nhân Anh điều khiển sinh vật kỳ lạ hướng đường sáng lớn, bay nhanh tới. Trên đường bay, hắn cho sinh vật bay thấp cách ngọn cây vài mét.
Khoảng cách đến gần điểm sáng thu hẹp lại rất nhiều, Nhân Anh bay đến rìa khu rừng, trong ánh mắt thấy một thành phố với nhiều tòa nhà cao tầng, giống kiểu châu âu thời thế kỷ 19-20.
Nhân Anh điều khiển sinh vật hạ xuống khu vực gần thành phố. Rời khỏi lưng sinh vật, Nhân Anh bước đến phạm vi cách sinh vật gần hai mươi mét, quay mắt lại nhìn nó.
Hắn chuẩn bị thả tự do sinh vật kỳ quái này, vì nó không xứng đáng phải c·hết, nhưng lại sợ nếu ở gần quá, nó tức giận hóa điên, bỏ qua khí tức từ người mình, mà lao vào cắn thì c·hết. Nên phải chạy thật xa, mới dám cắt đứt liên kết, bởi muốn cắt đứt liên kết cũng giống như khống chế, phải ở trong phạm vi nhất định, rời khỏi phạm vi, thì không được và khiến kẻ bị khống chế rơi vào ngủ say vĩnh hằng.
Nhân Anh hơi chút lo lắng, nhìn sinh vật một hồi, rồi thở dài một hơi, dùng ý thức thu hồi sợi dây, bản thân rơi vào thế phòng vệ. Chỉ cần sinh vật muốn lao vào cắn, hắn sẽ khống chế trở lại.
Sinh vật kỳ quái được thoát khốn, lắc đầu vài cái, ngẩng đầu nhìn Nhân Anh. Hai đôi mắt chằm chằm vào nhau, sinh vật không cử động gì, Nhân Anh thì lo lắng, trái tim đập nhanh hơn.
“GAO!” Sinh vật kỳ lạ ngửa mặt lên trời, gầm một cái.
Nhân Anh giật nảy người, thấy không ổn, chuẩn bị khống chế lần nữa, thì thấy hành động của sinh vật là cho ngừng lại.
Sinh vật kỳ lạ sau tiếng gầm, hướng kẻ thao túng trước mặt mình, cúi đầu với quỳ hai chân trước trong ba giây mới đứng lên, đập cánh bay lên trời.
Nhân Anh bị hành động của nó làm cho ngẩn người, đứng im tại chỗ nhìn nó rời đi. Trông sinh vật bay khỏi tầm mắt mình.
Hắn lắc đầu, mỉm cười thầm nói:
“Còn hành lễ cảm ơn với người thao túng tự do mình sao, đúng là sinh vật kỳ lạ.”
Nói hết câu, Nhân Anh quay người hướng thành phố bước đến, trên đường đi cẩn thận chỉnh lại bộ quần áo và tóc tai.
...
Nhân Anh dưới một cái cây, cách thành phố chỉ vài trăm mét, đứng im quan sát tình hình. Hắn chưa dám bước vào thành phố vội, bởi xác nhận được mình không phải người thế giới này.
Nhân Anh quan sát thành phố được vài phút, nhìn những xe cộ ra vào thành phố, với cả cách ăn mặc của người dân trong đây, xác định rằng mình bị chiếc hộp dịch chuyển đến thế giới khác, theo suy đoán của hắn là thế giới song song.
Trước mắt hắn, một thành phố được xây dựng theo khuôn mẫu thời châu âu trước thế kỷ 21, cùng với đó là những chiếc xe ô tô máy móc thời đầu.
Chính vì cảnh tượng này, trả lời câu hỏi lúc gặp đám áo choàng đen, mang đến một manh mối suy đoán đây là thế giới song song với thế giới mình sinh ra.
Bởi làm sao có hai thế giới lại giống nhau như vậy. Từ con người, nhà cửa, xe cộ, mà đến cả lực hấp dẫn thế giới này cũng giống với trái đất. Chỉ có thể xác nhận trước thế giới này thuộc về trái đất thế kỷ 19-20 ở châu Âu, được hơn là thế giới sinh ra được cái có mấy thứ huyền bí và sinh vật truyền thuyết.
Cách nào để đi vào thành phố đây?... Nhân Anh cau mày, tự hỏi bản thân, biết được với cách ăn mặc thế kỷ 21, sợ sẽ làm hai tên lính canh ở ngoài cổng dẫn đến nghi ngờ.
Mỗi nghi ngờ thì không sao, điều hắn lo lắng, khó chịu nếu bị tra hỏi. Do hắn không biết ngôn ngữ thế giới này, sao giao tiếp được người ở đây.
Bản thân hắn ngoài thành thạo tiếng mẹ đẻ ra, thì biết được kha khá tiếng anh và đôi chút từ vựng cảm xúc của ngôn ngữ Nhật. Không ngờ thứ thiết yếu nhất hiện tại không phải nhà ở hoặc thức ăn mà lại là ngôn ngữ.
Sau một trận đắn đo, Nhân Anh mạnh dạng bước tới cổng ra vào thành phố, chỉ cần có rắc rối, sẽ lập tức sử dụng năng lực khống chế.
...
Thành phố được bao quanh bức tường đá dày, cao lên tới ba mét, có lẽ dùng để tránh mấy con thú hoang dã chạy vào thành phố làm loạn.
Chỗ cánh cổng ra vào thành phố, được canh gác hai người lính, mỗi người trên cầm một khẩu súng trường. Cả hai nghiêm người đứng hai bên cánh cổng, quan sát, kiểm tra những kẻ đi vào thành phố.
Một trong hai người phát hiện thấy một thân ảnh đang bước đến cánh cổng. Lúc đầu hắn không có để tâm đến, cho đến khi thân ảnh hiện rõ hình dáng thân ảnh bước đến.
Nhìn thấy chủ nhân thân ảnh là một thanh niên tầm mười tám tới mười chín gì đó, nhưng điều làm hắn hiếu kỳ chính là trang phục ăn mặc của người thanh niên.
Hắn chăm chú người thanh niên bước đến, ngoảnh đầu đối với người lính canh bên kia, gọi:
“Ê Dung Tuấn! Mày biết trang phục kia đến từ đâu không?”
Người lính canh Dung Tuấn nghe được câu hỏi, theo ánh mắt đồng đội, trông thấy một người thanh niên ăn mặc kỳ lạ đang bước đến. Cũng giống như người linh canh bên kia, hắn rất hiếu kỳ trang phục người thanh niên ăn mặc.
Người thanh niên là Nhân Anh, mang thần sắc bình tĩnh, không điểm lo lắng đi tới cánh cổng. Trông thấy hai người lính canh nhìn tới mình, trong lòng hắn sinh ra điểm lo âu.
Hắn hít một hơi sâu, thở ra, giữ nguyên thần thái, như không có chuyện gì xảy ra, đi đến chỗ hai người lính canh.
Bước đến cách cánh cổng hơn một mét, đúng như Nhân Anh theo suy đoán, bị một trong hai người lính canh gọi lại.
“Ê cậu nhóc! Sao lại đi một mình vào thành phố, lại đây tôi kiểm tra thông tin của cậu” Người lính canh Dung Tuấn hướng Nhân Anh gọi lại.
Hắn đang gọi mình sao? Hay gọi người lính canh kia? Ngôn ngữ khỉ gió gì đây, nghe chả hiểu gì hết... Nhân Anh bước chân chậm lại, đang phân vân có nên tới chỗ lính canh, hay là tiếp tục bước vào thành phố.