Chương 5: Năng lực sợ chỉ
Thiên mã! Sinh vật tưởng tượng trong truyện cổ tích! Sao nó lại tồn tại? Như mình suy đoán, đây khả năng không thuộc về trái đất sao?
Nhân Anh nhấp nhô khuôn mặt, tò mò, thích thú quan sát ba con ngựa bạch có đôi cánh trên lưng.
Hắn đang phân vân, xác định nơi đây có phải trái đất không. Rồng, người sói, lại còn thiên mã nữa, toàn con sinh vật trong truyền thuyết.
Thế giới song song?! Chỉ có đáp án này mới trả lời được như vậy. Nơi đây có quá nhiều điểm tương đồng với trái đất. Chiếc hộp gỗ ở cửa tiệm đồ gia dụng, chính là cánh cổng thông giữa hai thế giới... Nhân Anh một bên suy luận, một bên ngắm nhìn thiên mã.
Hắn lặn xuống mặt nước, theo hướng chỗ phơi chiếc áo, bơi chậm đến, tránh phát ra tiếng động lớn, làm sợ hãi ba con thiên mã.
Nhẹ nhàng bước lên bờ, Nhân Anh hơi ngoảnh mặt về sau, trông thấy một con trong ba con thiên mã đang nhìn mình, làm hắn ngừng lại vài giây.
Một con thiên mã nhận ra tồn tại Nhân Anh, vài giây sau, hai con còn lại ngẩng đầu chăm chú lên người hắn. Không hiểu chuyện gì xảy ra, ba con thiên mã tỏ ra sợ hãi, kêu lên một câu “HÍIIII HỰUU” rồi cả ba xoay người đập cánh bay lên.
Nhân Anh đứng tại chỗ, ngơ ngác, nhìn ba con thiên mã bay lên trời, trong đầu tự hỏi chuyện này là sao? Hơn năm giây trầm tư, hắn mới phát giác được vấn đề.
Nhớ đến lúc tới gần hồ nước, những chú chim nhỏ đang uống nước, không hiểu tại sao bay đi, hay mấy con cá trong hồ, cũng tránh xa khỏi người mình.
Hắn vốn dĩ không để tâm lắm mấy vấn đề như vậy, cứ cho rằng mấy chú chim, con cá là do bản năng. Nhưng bây giờ, ba con thiên mã thấy bản thân, cũng tỏ ra sợ sệt, bay nhanh v·út đi.
Nghĩ mới nhớ, từ lúc đến đây, mình còn chưa gặp con vật nào gần mình. Dạo chơi khu rừng cũng không có, tựa như khu rừng không có thú dữ nào... Nhân Anh trầm ngâm, suy tư một trận.
Không lẽ mấy con vật nó cảm giác được nguy hiểm từ mình sao? Mình có gì đâu mà mang đến nguy hiểm cho chúng?
Con rối!
Nhân Anh đập tay lên trán, nhớ tới cảnh mình ăn con rối. Con rối là đồ vật mang năng lực thần bí, ẩn chứa mười sợi dây khống chế người khác.
Hắn nghĩ bởi ăn con rối, hấp thụ mười sợi chỉ, đã khiến bản thân tỏa khí tức tà ác, ma quái, cùng với sự n·hạy c·ảm của động vật, làm bọn chúng sợ hãi, không dám đến gần mình.
Nhân Anh vô thức rùng mình một cái, nhìn xuống bàn tay, đưa lên sờ mò khuôn mặt. Hắn thì thầm nói:
“Vậy mình có sở hữu năng lực của hai thứ đó không?”
Trừ năng lực khống chế của mười sợi chỉ, vậy năng lực của con rối là gì?... Nhân Anh nằm xuống mặt cỏ, vươn tay phải lên trời, nhìn qua bốn lỗ khe, chìm vào trầm tư.
Cánh tay phải chuẩn bị hạ xuống, Nhân Anh bỗng phát hiện tia sáng lấp loáng trên đầu vài ngón tay mình. Hắn vội bật người, ngồi dậy, giơ năm đầu ngón tay lên trước mặt.
Sợi chỉ!
Nhân Anh trông thấy năm đầu ngón tay mình, nhô ra tầm nửa milimet sợi chỉ nhỏ giữa từng đầu ngón tay. Sợi chỉ đó y hệt với mười sợi chỉ rút ra từ con rối.
Hắn dò xét qua năm đầu ngón tay phải, rồi vươn tay trái lên dò xét trên đầu ngón tay, giống y hệt tay phải, mỗi đầu đều nhô ra nửa milimet sợi chỉ.
Giờ mình chẳng khác nào con rối hết.
Ăn nuốt con rối, khiến cơ thể mình thành một con rối thứ hai, vì thế mới trở thành chủ nhân tiếp theo mười sợi chỉ.
Không biết nên vui hay buồn... Nhân Anh gượng cười.
Làm cách nào để sử dụng năng lực khống chế của sợi chỉ?
Nhân Anh lục lọi ký ức những bộ phim và cuốn truyện đã đọc, thử các hành động các nhân vật có năng lực gần giống sợi tay ở tay.
Qua các cử động lung tung, Nhân Anh không cách nào điều khiển được năng lực sợi chỉ, đành thất vọng nằm xuống, nhắm đôi mắt thầm nghĩ.
Đây là tác hại mua đồ nhưng không có sách hướng dẫn sao. Không có kẻ chỉ bảo, thì trở thành chủ nhân mười sợi chỉ cũng như không.
Nghĩ xem nào...
Nhân Anh không bỏ cuộc, trong đầu luôn nhảy hết cách này sang cách khác, cho đến khi nghĩ tới một gợi ý.
Liên kết! Tuy mười sợi chỉ dung hợp vào mình, nhưng chúng cũng giống như những sợi dây điện gắn bên trong bức tường, chưa được kết nối tới máy phát điện. Mười sợi chỉ cũng như vậy... Nhân Anh nghĩ tới đây, trong đầu lóe lên hy vọng, thực hiện ngay và luôn.
Ý thức Nhân Anh chìm trong bóng tối, đầu óc liên tục mặc niệm hình ảnh mười sợi chỉ, cố gắng tìm, tạo liên kết giữa nó.
Bỗng nhiên, trong đầu Nhân Anh xuất hiện một bóng người, đang nằm dưới mặt phẳng. Bên trong bóng người có mười đường dây, nối liền từ bộ não xuống tới vai, sau đó tách rẽ thành hai hướng, mỗi hướng có năm đường dây, đi theo cánh tay xuống từng ngón tay một.
Là thân thể mình, còn mười đường dây chính là mười sợi chỉ!... Nhân Anh nội tâm vui vẻ, nhận ra chủ nhân hình bóng.
Nhân Anh tiếp tục cảm nhận liên kết từ mười sợi dây, thử nghiệm điều khiển một trong số chúng.
Sợi dây ở ngón tay trỏ tuôn trào, dài ra, lua tua không theo hướng nhất định.
Nhân Anh hưng phấn, điều khiển sợi dây dài về đằng trước. Mỗi chỗ sợi dây đi qua, tầm nhìn càng rộng ra, dẫn đến vài hình bóng xuất hiện trong đầu Nhân Anh.
Có ba hình bóng xuất hiện, ba hình bóng đều có dạng hình con cá, cử động như đang bơi lội trong nước.
Mấy con cá dưới hồ. Thử sợi dây khống chế một con cá nào đó xem đã.
Nhân Anh tiếp tục, điều khiển sợi dây đến con cá gần nhân. Có vẻ con cá không phát hiện nguy hiểm, vẫn bơi lội bình thường, cho đến sợi dây đâm vào phần thân nó, đi tới phần đầu.
Con cá đang bơi tự nhiên, đột nhiên dừng lại chìm xuống đáy hồ. Nhân Anh ý thức truyền đến thể xác con cá.
Đây là... Đây là dưới đáy hồ! Mình dung nhập ý thức vào con cá rồi... Hắn kinh hãi, kh·iếp sợ nhìn trước mặt, vô số loài cá đang bơi lội.
Nhân Anh chơi đùa thân thể con cá một hồi mới rời ý thức trở về thân thể, từ sợi dây khống chế thân thể con cá bơi một vòng, rồi hướng mặt nước lao lên.
Nhân Anh chậm rãi mở mắt ra, nhấc người ngồi dậy, giơ cánh tay phải lên, nhìn về đầu ngón tay trỏ, ngón tay mà chứa sợi dây khống chế con cá.
Ngón tay vẫn bình thường, giữa đầu ngón tay, sợi dây dài nửa milimet còn như cũ, không dài ra thêm tí nào.
Ồ, không lẽ sợi dây đi ra khỏi cơ thể, sẽ trở nên vô hình?... Nhân Anh suy đoán, bởi hiện tại liên kết giữa bản thân với con cá dưới hồ vẫn còn.
Hắn đưa mắt nhìn dưới mặt hồ, thấy một con cá nhô đầu lên, nhìn hướng về bản thân.
Nhân Anh mỉm cười, thầm nói:
“Trong họa có phúc a.”
Hắn không ngờ rằng trải qua khống chế từ con rối, đến nỗi chỉ còn ít thời gian nữa là c·hết, giờ đây chính mình lại sở hữu năng lực từ nó.
Nhân Anh điều khiển con cá nhảy lên mặt cỏ, nằm im gần ngay trước chân mình, sau đó dùng ý thức thu hồi sợi dây chỉ. Sợi dây chỉ vô hình rời khỏi thân thể con cá, sau hai giây, giãy giụa trở lại.
Nhìn con cá giãy giụa trước mặt, Nhân Anh thử nghiệm lần nữa điều khiển sợi dây lao thẳng đến con cá, khống chế tiếp. Khống chế thành công con cá, Nhân Anh không làm gì hết, ngồi im chờ đợi lần thử nghiệm.
Hắn muốn biết, con cá con có giống như bản thân, mất thời gian dài vài tiếng đồng hồ, ý thức mới bị dập tắt.
Một phút trôi qua, Nhân Anh vẫn không thu sợi dây lại, bởi cảm thấy thời gian chưa đủ. Cứ thế năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, cho đến phút thứ mười hai, Nhân Anh cảm thấy chán nản khi phải ngồi chờ, thu sợi dây lại.
Sợi dây thu hồi, con cá như cũ vẫn nằm im, cho biết nó đ·ã c·hết. Nhân Anh thu được thử nghiệm “Sinh vật có ý thức càng kém, thời gian ý thức dập tắt càng nhanh”.
Hắn chính là con người, ở trái đất là sinh vật bậc cao, thống trị cả hành tinh, tuy chỉ là người bình thường nhất trong vài tỷ người. Nhưng ý thức vẫn là điểm mạnh hơn các sinh vật thấp kém hơn.
Giờ nướng cá kiểu gì? Mình còn không biết đánh lửa, thì lấy đâu ra lửa để nướng cá đây. Ăn sống thì... Thôi, nếu không có cách tạo ra lửa, thì đành phải ăn sống... Nhân Anh tính toán một trận.
Đúng rồi, đã có cách rời khỏi nơi đây.
Nhân Anh hai mắt sáng lên, nhớ tới đám thiên mã vừa xong. Chỉ cần khống chế một thiên mã, cưỡi lên người nó, bay lên cao, tìm phương hướng rời khỏi khu rừng.
Nhân Anh kích động, ngọn lửa hy vọng trong người bùng cháy, đứng dậy, cầm lấy chiếc áo còn ướt, hướng đám bụi trong gần hồ nước nhất, nhảy vào trong.
Hắn không dám gần bờ hồ, nếu không chẳng sinh vật nào dám lại gần uống nước với hiện diện của bản thân cả. Khí tức tà ác tỏa ra từ người cực kỳ rắc rối, làm cho lũ động vật không dám tiến gần. Thay vì buồn rầu, Nhân Anh thích như vậy, bởi chính khí tức tà ác, lại là thứ bảo hộ bản thân trong khu rừng đầy dẫy nguy hiểm tứ phía.
Nhân Anh dìm núp ở bụi cây cách bờ hồ vài mét khoảng hơn hai mươi phút, vẫn không thấy sinh vật lớn nào đến uống nước, trừ mấy con chim non và vài loài động vật không biết tên.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua không biết bao lâu, ánh tà dương lấp ló sau biển mây, mấy chốc sắp lặn xuống, thay vào đó màn đêm thăm thẳm cùng với làn gió lạnh của buổi tối.
Nhân Anh tinh thần mệt mỏi, ngồi núp trong bụi cỏ, chiếc áo cộc đã khô ráo, mặc vào, nhưng do cái lạnh không đáng bao nhiêu. Bên cạnh có một viên đá mỏng và một con cá bị mất mảng thịt ở thân.
Trong lúc chờ đợi, Nhân Anh đã cảm thấy rất đói, nên đành phải bắt tạm con cá sống, ăn vào lót bụng, để có sức ngồi chờ tiếp. Còn viên đá, nhạy được ngay đây, dùng để cạo lớp vảy, cắt xẻ thịt cá.
XOẸT! XOẸT!
Nhân Anh đang buồn chán, thì nghe âm thanh cách bản thân không xa. Nhưng hắn không có sinh ra cảm xúc gì, chỉ liếc ánh mắt tới vị trí phát ra âm thanh.
Với thời gian chờ đợi cả buổi chiều, hắn chờ đợi sinh vật to lớn đế từ âm thanh đó, nhưng thất vọng thay, các tiếng động đều do mấy sinh vật nhỏ bé tạo ra.
Một thân ảnh từ nơi phát ra tiếng động, đi tới bờ hồ. Là một sinh vật to lớn, giống thuộc loài động vật có v·ú bốn chân, làn da săn chắc màu xanh rêu, sở hữu chiếc cổ dài như ngựa, cùng với cái đầu hung tợn như sư tử, trên phần lưng có chiếc cánh gập vào.