Chương 4: Lần đầu giết người
Quá trình lao xuống, bàn chân gần chạm tới người tên áo choàng đen, Nhân Anh kh·iếp sợ, chứng kiến khuôn mặt tên đó ngẩng lên.
BỤP!
Đôi chân Nhân Anh như chiếc búa đập thẳng vào khuôn mặt Hạ Minh, cả hai ngã người lăn ra đất.
Nhân Anh nhảy độ cao tám đến mười mét, nhưng được Hạ Minh làm thảm đỡ, nên không tạo thương tổn nghiêm trọng gì, ngoài nhức nhói đôi chân.
Hạ Minh tồi tệ hơn, bị một kẻ đạp mạnh thẳng vào mặt, dí đầu đập mạnh xuống đất, khiến đầu óc đau đớn, choáng váng vài giây.
Nhân Anh đưa tay bóp bắp chân một cái, giảm bớt cơn đau, sau đó theo phản xạ đứng dậy người lên, quay về sau, kinh hãi, nhìn thấy một kẻ mang khuôn mặt chó sói.
Chó sói?! Người sói?
Quá nhiều chuyện mới lạ xảy ra, Nhân Anh không bị khuôn mặt Hạ Minh làm cho hành động khựng một nhịp bởi sự kinh ngạc. Thay vào đó, hắn chạy đến gần, căng bàn chân phải, tung cú sút trời giáng vào thẳng đầu Hạ Minh, ngay vị trí thái dương.
“AAAA!” Hạ Minh ôm đầu, kêu gào thảm thiết. Cơn choáng váng chưa đi qua, lại tới cơn đau đớn thấu thịt tiếp theo. Hắn không thể tin được, tình thế thay đổi 180 độ như vậy. Từ một kẻ đi săn, thành kẻ bị săn g·iết.
Sau cú sút, Nhân Anh không chậm trễ, cầm ở tay phải cành cây nhỏ vừa bẻ, chằm chằm lên chiếc cổ Hạ Minh, vươn cao, đưa hết phần lực lên cánh tay, đâm mạnh xuống giữa cổ.
PHỤT!
Đầu cành cây gãy, chứa vài mảnh nhọn của lớp gỗ, cùng với lực mạnh từ cánh tay, khiến nó đủ sắc đâm sâu vào cổ Hạ Minh. Máu tươi đỏ chót, từ rìa ngọn cây ở cổ bắn tung tóe ra xung quanh, lên người Nhân Anh.
Nhân Anh không bị dính máu tươi làm cho dừng lại, điên cuồng tung cú đấm thẳng vào cổ, đa số đều nằm ở phần gần chỗ cành cây đâm.
Hạ Minh đang ôm đầu, chưa phản ứng kịp cổ mình bị cành cây đâm thủng. Đến lúc Nhân Anh tung ba cú đấm vào cổ, mới cảm giác cơn đau kịch liệt truyền từ phần cổ lên đầu.
“KHỰC!... KHỰC!...” Hạ Minh hai tay bịt cổ, thảm thiết kêu đau, giọng nói không phát ra tiếng hoàn chỉnh, do bị cành cây đâm thủng thanh quản, chặt đứt tiếng nói.
Hạ Minh giãy giụa kháng cự, một tay ở lại bịt cổ, một bên tay vươn lên, tung một quyền thẳng mặt Nhân Anh, cố gắng thoát khỏi t·ấn c·ông vũ bão của hắn.
Tuy b·ị t·hương nghiêm trọng, sau cùng Hạ Minh không phải người bình thường, một quyền ở trạng thái người sói, khiến Nhân Anh choáng váng, mất cân bằng ngã về sau.
Nhân Anh cả mặt đau điếng trong cơn choáng váng ngã ngửa về đằng sau, nhưng cánh tay vẫn tiện cầm lấy cành cây theo, tút mạnh ra khỏi cổ Hạ Minh.
Cành cây rời cổ, máu tươi như suối trào, không gì ngăn cản, tràn hết số máu tươi còn sót rời khỏi người. Hạ Minh bàn tay tím tái, run rẩy, cố gắng bịt cổ, không cho máu tràn ra, miệng thì kêu gào, tiếng phát ra thì không rõ ràng.
Nhân Anh ngã ngửa, sít đập đầu xuống đất, may theo phản xạ nhanh, lấy tay chống đỡ thân thể. Ánh mắt mờ mờ, chưa hết choáng váng, nhìn Hạ Minh ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, đang vùng vẫy trong vài giây sinh mệnh cuối cùng của mình.
Rời thôi!... Nhân Anh lắc đầu nhẹ, xoay phần thân, lấy tay chống đỡ nhấc người lên, bước chậm chạp rời khỏi hiện trường.
Đi được vài mét, Hắn khựng lại, quay đầu xem tên kia đ·ã c·hết chưa, thấy trước mặt mình một cái xác c·hết mặc trang phục màu đen, cứng người nằm dưới đất, từ ngực trở nên nhuốm đầy máu, đôi mắt trên khuôn mặt vẫn trợn to, biểu hiện không cam lòng.
Mình đã g·iết người! Mình, giờ đã trở thành một t·ên s·át n·hân... Đôi mắt Nhân Anh u buồn, chăm chú xác c·hết, cúi xuống nhìn đôi tay run rẩy không kiểm soát, nhuốm đầy máu tươi.
Hắn thì thào, lẩm bẩm hỏi:
“Tại sao?... Tại sao?... Tại sao?”
Nhân Anh lập lại ba lần một câu hỏi, nhưng không ai trả lời, cũng chẳng ai hiểu được câu hỏi của hắn. Nhưng họ đều thấy được tâm trạng hắn bên trong đôi mắt.
Nhân Anh mang tâm trạng suy sụp hướng sâu trong rừng chạy nhanh rời hiện trường, sợ rằng mấy chốc đồng bọn tên kia sẽ đến, lúc đó đi đã muộn mất.
Nhân Anh, hắn rời đi chưa được bao lâu, trên bầu trời chỗ đánh nhau, xuất hiện hình bóng giống một con chim lớn, bay quay trên bầu trời chỗ xác Hạ Minh.
Con chim lớn, bay quay ba, bốn vòng không dám hạ xuống, hướng ngược lại bay rời đi.
...
Năm chiếc xe ô tô màu đen kiểu mẫu xe ô tô Lizzie sản xuất năm 1908 của trái đất, đỗ ngay bãi săn g·iết rồng của nhóm áo choàng đen.
Trên một chiếc ô tô, Long Tiến dựa lưng về sau, một điếu thuốc to bằng ngón tay cái, cầm nhẹ nhàng bởi ngón cái và ngón trỏ.
Hắn với dáng điệu quý ông, lịch lãm, cầm điếu thuốc đưa lên đôi môi, rít một hơi, sau ba giây, hất môi dưới, thở ra lần khói trắng.
Long Tiến một mình trên chiếc xe ô tô, nhàn nhã, thưởng thức một điếu thuốc vị xa ki, ánh mắt lạnh lùng, ngắm nhìn trời mây.
Rít điếu thuốc thứ ba, Long Tiến liếc mắt, quay đầu sang bên, thấy hình bóng một con chim lớn đang bay về hướng chỗ mình, nhưng không quan tâm, quay đầu lại, thưởng thức tiếp lần rít thuốc thứ ba.
Con chim bay gần chỗ năm chiếc xe ô tô, thấy rõ phần dưới đôi đùi con chim mặc một chiếc quần đen. Khi con chim lại gần ô tô có Long Tiến, nó đập cánh chậm dần, hạ xuống mặt đất.
Con chim lớn đứng trên mặt đất, thân thể nó cựa đậy, khẽ run, bắt đầu biến dạng, dần dần thu nhỏ lại. Đôi cánh biến thành một cánh tay, thân thể hóa thành người thanh niên tầm gần ba mươi tuổi, lông vũ trên đỉnh đầu uổn éo thành mái tóc xoăn lãng tử. Cùng với đôi mắt lục bảo và màu da sậm màu, với hình dáng con người con chim có thể khiến chị em mê mẩn.
Với vóc dáng săn trắc, đánh bóng bởi làn da sậm màu, người thanh niên mặc trần hướng xe ô tô bước vào, ngồi lên bệnh cạnh Long Tiến. Người thanh niên cầm lấy chiếc áo choàng vắt đằng sau lưng, rồi khoác lên người.
Long Tiến rít điếu thuốc lần thứ tư, hơi nghiêng đầu ra ngoài cửa xe, nhàn nhạt nói một câu:
“Về trụ sở.”
Câu nói của hắn vừa kết thúc, năm chiếc xe ô· t·ô n·ổ máy “RẦM! RẦM!” xuất phát theo hướng đông, rời khỏi khu rừng.
Trong chiếc xe ô tô Long Tiến, người thanh niên làn da sậm màu, đang cầm lái, nghe được tiếng hỏi từ Long Tiến:
“Hạ Minh, hắn c·hết như nào?”
Giọng điệu lạnh nhạt, không điểm cảm xúc, đối với người thanh niên hỏi. Qua lời nói, thấy được Long Tiến đã biết được tình trạng của Hạ Minh.
Người thanh niên một bên tập trung lái xe, một bên trình bày c·ái c·hết Hạ Minh:
“Khi c·hết vẫn ở trạng thái bán hóa hình, ở cổ có v·ết t·hương b·ị đ·âm sâu, cách đấy không xa có cành cây con, một bên đầu nhuốm đầy máu, thấy được Hạ Minh bị g·iết bởi cành cây con đâm vào cổ.”
Thanh niên trầm ngâm một lúc, nói tiếp:
“Vị trí xác c·hết khoảng cách hơn 700 mét, hướng nam bắc, theo nơi âm thanh phát ra. Ừm, do không xác định kẻ theo dõi bỏ đi chưa, nên tôi không dám bay xuống quan sát kỹ trận đấu.”
“Ừm, cẩn thận là tốt” Long Tiến trầm ngâm vài giây, lại nói: “Nhớ kỹ vị trí xác c·hết, tý trở về hướng đội chấp pháp tiến đến nhặt xác Hạ Minh về.”
“Vâng, thưa ngài Long Tiến” Thanh niên đáp lại.
...
Bên kia phía khu rừng, Nhân Anh chậm chạp sải bước chân đi. Từ sắc mặt, thấy được mệt mỏi của hắn, lại còn tâm trạng đang trạng thái suy sụp, đã tác động lên sức lực, khiến mỗi bước chân càng nặng nề hơn.
Quãng đường chạy trốn, Nhân Anh tự hỏi bản thân rất nhiều câu hỏi, đa số câu hỏi, chính hắn đều không trả lời được.
Do một thời gian ngắn xảy ra quá nhiều truyện, khiến tính cách bản thân biến dị?
Một người theo hướng hòa bình, nói không với b·ạo l·ực. Vài phút trước vừa c·ướp đi một sinh mạng. Hay là do bản thân coi người kia khác loài với mình, nên có quyền g·iết, giống mấy sinh vật thấp kém, vô tri kia.
Hắn tự hỏi rằng, có thật là đám người kia là kẻ xấu sao? Nếu hắn tự giác xuất hiện trước mặt họ, thì có khả năng họ sẽ giúp đỡ, chứ không g·iết c·hết hắn, như bản thân đã nghĩ.
Nếu trong trường hợp vậy, tội lỗi của hắn quá lớn, cố gắng g·iết một người có ý định cứu giúp mình. Hắn không biết nên đối mặt với bản thân ra sao, nếu sự thật nó như vậy.
Nhân Anh suy đoán, việc người sói đánh hơi đến vị trí mình, bởi người sói có thính giác hơn người, nên được cử tìm đến hắn.
Bên cạnh mấy suy nghĩ làm tâm trạng suy sụp, chính là câu trả lời vấn an.
Đám người áo đen chưa chắc là người tốt, bởi hắn cảm giác tà ác, nguy hiểm từ chiếc hộp mà họ lấy ra.
Lời suy đoán muộn màng, nhưng đã giúp tâm trạng Nhân Anh vững chắc hơn một chút, nếu không...
Nhân Anh cảm thấy mình đã chạy rất xa, với cơ thể đang quá mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức.
Nhân Anh nhìn đôi bàn tay, nhìn chiếc áo, dính đầy máu, thở dài một hơi, thì thầm nói:
“Làm cách nào rời khỏi khu rừng đây? Đói thế không biết. Nếu không có gì ăn, mình sẽ c·hết vì đói mất, không c·hết vì đót thì c·hết vì thiếu nước. Khu rừng này không có hồ nước hay sông suối nào sao?”
Trải qua mấy việc trong thời gian gần đây, Nhân Anh đã khẳng định chính mình là người xui xẻo nhất loài người, kẻ bị trời ruồng bỏ.
Thời gian theo ý thức còn minh mẫn, chưa trôi qua một ngày, mà bản thân đã phải ra vào địa ngục mấy lần.
Nhân Anh cẩn thận quan sát mọi phía khu rừng, xem có tình huống nguy hiểm nào chuẩn bị xảy ra không, chứ yên tĩnh này, cảm thấy không quen.
Hồ nước!
Nhân Anh thấy đằng xa phía sau bụi có, ẩn hiện một bờ ao trong xanh. Phát hiện này làm hắn vui sướng, chỉ cần có hồ nước, ba vấn đề cần thiết hiện tại có thể được giải quyết.
Có hồ nước là có nguồn nước, dùng nước tắm rửa, dùng giải khát, may mắn săn được con cá nào, lót bụng cũng được.
Nhân Anh không còn chần chừ, mang theo hi vọng bước hướng cái ao. Hắn không dám chạy nhanh, mà tỉ mỉ quan sát, sợ có thú dữ quanh đây.
Một hồ nước ở trong khu rừng rộng lớn, thì nó chính là nguồn nước của mấy sinh vật sống ở khu rừng này. Nên việc tiến gần hồ nước phải rất thận trọng, thân thể luôn ở trạng thái đề phòng, sẵn sàng chạy thoát, nếu có nguy hiểm.
Nhân Anh chậm rãi tiến gần hồ nước, khoảng cách càng gần, tầm nhìn rộng rãi ra, thấy được toàn cảnh cái hồ nước.
Hồ nước không quá rộng lớn, có thể coi là một cái ao. Bên bờ hồ, có vài chú chim nhỏ đang uống nước. Hồ nước rất trong xanh, đứng ở khoảng cách hơn mười mét, vẫn trông được cá bơi dưới hồ.
Tốt quá, nước ít ra trong sạch, uống vào sẽ không b·ị đ·au bụng.
Nhân Anh tiến lại gần, quan sát tỉ mỉ không thấy thú dữ nào trên mặt hồ, rồi tiến gần bờ hồ. Hắn chưa dám xuống hồ vội, bởi chưa biết dưới mặt hồ có nguy hiểm không.
Đưa ánh mắt trên bờ hồ nhìn xuống đáy hồ, với nguồn nước trong suốt, Nhân Anh thấy hồ nước không quá sâu, mặt đáy tầm năm mét gì đó, hơn hết là không có sinh vật nguy hiểm.
Hắn thở phào một hơi, trước tiên cởi bỏ chiếc áo cộc, dùng đôi tay rửa ráo, giặt giũ một lần cho trôi v·ết m·áu.
Khi rửa chân tay, giặt qua loa chiếc áo, Nhân Anh mới yên tâm ngâm mình xuống hồ, kị cọ bản thân khỏi v·ết m·áu.
XOẠT! XOẠT!
Nhân Anh bơi lội một hồi lâu, bỗng thấy một sinh vật nào đó bay đến gần bờ hồ. Hắn cảnh giác, hạ thấp người xuống đáy hồ, để hở phần mũi trở nên.
Nhân Anh thấy rõ sinh vật tiến đến hồ nước, giật mình, kinh ngạc, trong đầu bật thốt lên.
Thiên mã!