Chương 39: Đọc tâm thuật
Gian tầng ba, không điểm ánh sáng, chìm trong màn đêm tăm tối, Nhân Anh đứng diện trước tủ, cầm trên tay chiếc mặt nạ trắng tinh, nội tâm hơi hơi do dự có nên đeo nó không?
Lần thứ hai như lần đầu, luồn khí lạnh thấu xương truyền từ mặt nạ tràn ngập khắp người, không tan biến cũng không có tăng nhiệt, khiến cho người chạm vào mặt nạ, luôn luôn cho bản thân cảm giác đang ở nơi giá lạnh.
Đây là mặt trái của mặt nạ thần bí? Nếu mình đeo lâu lên mặt thời gian dài thì có c·hết cóng bởi mặt trái của nó không nhỉ? Cứ nghĩ rằng nó chỉ lạnh lúc đầu thôi, ai ngờ cầm từ đầu đến giờ, vẫn tê tái đôi tay của mình... Nghĩ nghĩ một hồi, Nhân Anh lấy ra một chiếc túi bóng, đặt mặt nạ vào trong.
Hắn muốn đến nơi chỗ nhà Ngọc Linh Linh đeo sau cũng được, bởi bản thân sợ rằng đeo bây giờ chưa kịp đến nơi, đã cứng người ngay trên đường.
Kẹp chiếc túi mặt nạ vào sườn quần, Nhân Anh xoa mạnh hai bàn tay nhiều lần, kích tạo tia ấm trở lại, giúp đôi tay không con tím bầm do mặt trái ảnh hưởng.
Lấy xong thứ cần lấy, hắn xoay thân mò theo đường tối, kết hợp với tầm nhìn từ sợi dây mô phỏng lối trong đầu, bước nhẹ xuống khỏi tầng ba.
Hắn không dám bước mạnh, sợ rằng điểm tiếng ồn nhỏ cũng có thể làm Ngọc Linh n·hạy c·ảm được, kinh đông đến giấc ngủ mà tỉnh dậy.
...
Bạch Nguyệt trên cao, ánh trăng mờ ảo huyền dịu trong màn đêm thanh tĩnh.
Dưới góc phố rộng, những cây đèn rực rỡ chiếu sáng con đường không bóng người.
Nhân Anh đạp chiếc xe đạp lao v·út dưới ánh đèn, đầu đội mũ phớt dấu sâu khuôn mặt trong bóng đêm, khoác kín chiếc áo dạ rộng nghên bởi Ngọc Linh mua cho.
Không quá hiện đại, nhưng đội công an thành phố khá chuyên cần việc tuần tra nha... Nhân Anh khen ngợi mấy người chấp pháp.
Nhưng cũng rất mệt mỏi, không khỏi thở dài khi phải vòng qua vòng lại, nách mặt khỏi nhiều đội chấp pháp thực thi nhiệm vụ, khiến quãng đường gian nan hơn nhiều.
Đã mấy ngày trôi qua rồi, tờ truy lã của mình vẫn chưa được tháo gỡ sao? Đúng là rắc rối và khó chịu, bản thân lúc nào ra ngoài đường đều phải cải trang... Ánh mắt hắn liếc nhìn mấy tờ chân dung của mình dán ở bảng thông báo mà bực tức lẫn buồn cười.
Nếu mình thường xuyên ra ngoài, dùng trộm mấy hộp trang điểm của Ngọc Linh, đến lúc nó hao mòn rõ rệt, chẳng phải cô ấy sẽ nghi ngờ lên chính mình sao? Tuy hiện tại đã có mặt nạ thần bí trợ giúp, nhưng mặt trái nó nguy hiểm quá, cũng hạn chế lại... Nhân Anh buồn rầu nghĩ tới sau này trước khi rời thành phố, sẽ như nào Ngọc Linh một ngày phát hiện mọi đồ trang điểm của mình có vấn đề.
Trong lúc suy tư, sầu lo, Nhân Anh đạp xe tới gần nhà Mỹ Linh đang ở, tạm dừng xe, đưa tầm mắt lượt một vòng xung quanh khu phố.
Ánh mắt hắn thận trọng dò xét xem có đội chấp pháp nào tuần tra quanh đây không, mới gan dạ đạp xe tiến gần thêm khoảng cách.
Mười đường sợi dây tung tăng thành xúc tu khắp mọi phía chung quanh Nhân Anh, bành trướng rộng nhất tầm nhìn, đảo vòng quanh quẩn ngồi nhà Mỹ Linh.
Dựng tạm xe ở góc tối con hẻm, Nhân Anh lấy ra chiếc mặt nạ thần bí, chần chừ một lúc, không nghĩ gì thêm, úp phần sau lên mặt mình.
Cảm nhận cái lạnh tê tái, thân thể hắn run rẩy nhẹ, đầu óc loảng đoảng nhưng vẫn gắng sức mặc tưởng hình dáng dùng cải trạng ngoài hình.
Mặt nạ biến hóa, từ màu trắng phốc chuyển sang màu bánh mì, ngũ quan dần dần hiện rõ, ngóc mặt khớp từng quy chuẩn, dung hòa làm một với khuôn mặt Nhân Anh.
Nháy mắt hai giây, khuôn mặt Nhân Anh chuyển dạng, từ cậu thanh niên non nớt hơn mười tám tuổi, thành một chàng thanh niên đã ngoài ba mươi.
Góc cạnh khô cận có điểm gầy gò, mũi dọc mỏ chim to lớn điểm nhất khuôn mặt, sắc tố đôi mắt chuyển thành màu xám vô hồn.
Với ngoại hình bây giờ, cho dù hắn không làm gì sai, người khác nhìn vào, chín phần lớn đều đánh giá sâu trong tâm rằng bản thân là một kẻ nguy hiểm, hạn chế lại gần.
“Hờ, hờ” Nhân Anh hai tay siết chặt viền áo, co rúm thân thể, thở hồng hần làn hơi.
Lạnh thế, chiếc mặt nạ đúng kiểu vừa hợp cho nhánh siêu phàm Chiến Binh mà, mình nhớ không nhầm cấp độ hai, nhánh này được ban cho năng lực kháng cái lạnh giá đúng không?... Lòng vừa ghen tỵ với nhánh Chiến Binh, vừa khổ sở chịu đựng cái lạnh thấu xương, Nhân Anh giọng điệu ớt thì thầm:
“Với cái lạnh bây giờ, ít nhất mười phút mình có thể chịu đựng, cũng nên dò xét nhanh.”
Ngửa mũi hít một hơi thật sâu, Nhân Anh bình ổn lại trạng thái thân thể, hai bàn tay xoa lên xuống mặt một cái, kiểm tra cẩn thận rằng hoạt động mạnh sẽ không bị rơi ra.
Khó ok rồi đó… Gật gật đầu, hắn mới yên tâm bước rời khỏi con hẻm thẳng hướng ngôi nhà mục tiêu.
...
Đứng sát mép tường, Nhân Anh khống chế mười sợi dây thăm nhập qua khe cửa sổ, lao thẳng vào ngôi nhà, mỗi sợi dây mỗi hướng phân chia đều đặn tìm kiếm.
Ngôi nhà không quá lớn, đủ để với chiều dài sợi dây gần hai mươi mét, cộng thêm số lượng lớn, Nhân Anh không mất bao lâu phát hiện thân ảnh sống bên trong.
Người trong ngôi nhà còn chưa ngủ? Ít nhất phải gần hai giờ sáng rồi, mấy người này thuộc dáng sống về đêm à... Nhân Anh cau mày, qua một trong mười tầm nhìn sợi dây, trông thấy có hai người vẫn còn thức, ngồi trên ghế và giường.
Khó thật, mình vốn không thể khống chế được số lượng vượt qua một người, giờ có tận hai người, hơn hết nhìn hình dáng hai thân ảnh có ngoại hình không tương đồng với hai cô gái kia... Nhân Anh trợn mặt, kinh nghi thì thầm:
“Người sống trong ngôi nhà, không chỉ mỗi hai người, mà tận bốn người lận.”
Như nào đây, không ngu ngốc, mình đều đoán được hai người nữ giới đây chắc chắn là một siêu phàm giả, cấp độ bằng mình hoặc hơn. Bản thân mình hành động ngu dốt, khả năng chẳng còn mạng trở về… Cấp bách tính toán bước tiếp theo, hắn sơ lược tình trạng hiện tại.
Nhận thấy tình hình vượt ngoài dự đoán, Nhân Anh gấp rút thu hồi mười sợi dây, cúi đầu ghì chiếc mũ thấp nhẹ nhàng bước hướng trở lại con hẻm.
...
Vốn đêm nay liều lĩnh tra hỏi cô gái đi cùng người có ngoại hình giống Ngọc Nhung, nhưng có vẻ không có thuận lợi cho lắm, bản thân mình không dám tiến lại gần hỏi thăm thông tin...
Mấy kẻ siêu phàm cực kỳ n·hạy c·ảm, lấy mình làm ví dụ chẳng hạn, với cả mình luôn có linh cảm rất nguy hiểm nếu tiến quá gần hai người...
Trường hợp thật sự khả năng thứ hai, việc mình tự nhiên hỏi thăm thông tin, thì sẽ lộ ngay điểm sơ hở khiến cho những kẻ Thánh Đường “Hòa Bình” để mắt tới mất... Nhân Anh ngồi sát vào bước từng bên chiếc xe đạp, thở dài một hơi, đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ xuống.
Bàn tay vừa chạm sát bề mặt, đột nhiên xuất hiện bất ngờ, thông qua tầm nhìn sợi dây, Nhân Anh bỗng phát hiện hai thân ảnh đang lao hướng về chỗ mình.
Hai người này không phải là hai thân ảnh ở trong ngồi nhà kia? Mình chẳng lẽ bị phát giác, cái này quá n·hạy c·ảm à nha, mấy kẻ siêu phàm đúng là đáng sợ, mình có lẽ đánh giá hơi thấp năng lực của họ... Nhân Anh hoảng hốt, không nghĩ nhiều vội vàng bật dậy, nhảy lên chiếc xe đạp, hướng vào sâu con hẻm mà đi.
...
Gian phòng tương đối rộng, nhưng chỉ bày đặt đơn giản một giường, một bộ bàn ghế.
Ngồi trên chiếc giường, Vũ Tuyết thành viên siêu phàm thuộc thánh đường Hòa Bình, đồng nghiệp của Mỹ Linh và Ngọc Nhung.
Nàng mặc chiếc váy màu hồng đơn giản hoa văn, mái tóc hạt rẻ ủ rủ chải dài xuống méo sườn, hai chân bắt chéo, trầm tĩnh lặng yên đọc quyển sách trên tay.
Phía đối diện bộ bàn ghế, một nữ sĩ mặc trang phục có thiên hướng lộng lẫy màu xanh đậm, cùng đôi găng tay kiêu sa đồng sắc, phối hợp chiếc mũ viền rộng hiển hiện vẻ đẹp quý phái.
Nữ sĩ giống Vũ Tuyết, yên lặng một mình tập trung đọc quyển sách trên tay.
Bỗng nhiên nữ sĩ ngẩng mặt, hiện ra màn vải mỏng che đậy, giấu kín khuôn mặt bản thân.
Phát giác được cử động từ nữ sĩ, Vũ Tuyết ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Không trả lời ngay, nữ sĩ đưa ánh mắt nhìn xuyên tấm tường, trầm mặc một giây trôi qua, mới mở miệng đáp lại:
“Có người xuất hiên bên ngoài ngồi nhà, rất rõ ràng, cho thấy đối phương cách chúng ta rất gần, hẳn là sát tường phía đông ngôi nhà.”
“Cái gì! Có người xuất hiện bên ngoài...” Vũ Quyết sửng sốt, vội đối nữ sĩ hỏi:
“Đối phương là nam hay nữ? Số lượng bao nhiêu.”
“Không rõ rãng” Nữ sĩ lắc đầu, nói tiếp:
“Nhưng qua ‘Đọc Tâm Thuật’ biết mục đích đối phương chính là muốn khống chế ai đó...”
“Khống chế!” Vũ Tuyết bật thốt lên, cắt ngang lời nói nữ sĩ.
Vài hô hấp ổn định, nàng nói tiếp:
“Đúng như phỏng đoán từ Chưởng giáo, ngài đã tính trước, nghi ngờ kẻ tà ác có khả năng sẽ quay trở lại trả thù chúng ta, mục tiêu hàng đầu nhất của hắn, khả năng là trong hai người Mỹ Linh và Ngọc Nhung.”
Nói hết câu, Vũ Tuyết linh cảm được nguy cơ tiến gần, gấp quyển sách đặt xuống bên cạnh, đứng dậy vội vàng bước hướng cánh cửa phòng.
Vươn tay mở cửa phòng, nàng ngoảnh mặt, đối với nữ sĩ nói nhanh một câu:
“Tôi sẽ tiến đến phòng hai người Mỹ Linh kiểm tra trước, cô ở đây canh trừng, dùng năng lực của mình theo dõi xem đối phương có đột nhập vào không? Nguy hiểm báo hiệu cho tôi ngay.”
“Được, hãy cẩn thận, Thần sẽ bảo vệ cô.” Nữ sĩ gật đầu, đặt tay lên ngực cung kính.
“Thần sẽ bảo vệ chúng ta, bảo vệ những chiến binh dũng cảm” Vũ Tuyết đặt tay lên ngực, sau đó rời khỏi vòng, không quên tiện tay đóng cửa.
Gian phòng trống vắng, còn lại người nữ sĩ, yên tĩnh cảm nhận dao động tần số âm thanh truyền đến, bỗng phát hiện mọi thứ biến mất, dừng như đối phương đã bỏ đi.
Nữ sĩ không buông lỏng cảnh giác, tiếp tục bành chướng năng lực phạm vi rộng lớn, vẫn không cảm nhận được âm thanh phát từ nội tâm đối phương.
Đối phương đã rời đi? Có lẽ đêm nay, đối phương chỉ đến đây thăm dò một lúc, sau đó bỏ đi luôn... Suy luận hướng đi đối phương, nữ sĩ thả lỏng tâm trạng, chợt nhận điều gì, thầm thì:
“Giọng nói cảm xúc đối phương thật cho mình cảm giác quen quen.”
Nghĩ nghĩ, tâm trí nữ sĩ phảng phất hình bóng một cậu người thanh niên, khiến nữ sĩ khó tin không kiềm chế được cảm xúc mà thì thầm:
“Nhân Anh… Tiên Nhân Anh.”