Chương 38: Phân tích thân phận
Hoàng hôn buông xuống, khu phố Bắc Nam, đông đúc dòng người qua lại, dạo bước dưới những ánh đèn ảm đạm.
Nhà bếp biệt thự Ngọc Linh.
Nhân Anh mặc chiếc tạp dề xanh lam, ánh mắt tập trung hòa hồn vào những đường dao linh hoạt, khéo léo cắt lát một đường cứa giữa con cá.
Tay nghề điêu luyện không khác đầu bếp chuyên nghiệp, hắn chỉ mất chưa tới mười hô hấp để gỡ gọn gàng không vết xước bộ xương cá tách khỏi thịt.
Cất gọn linh hồn thứ hai của vị đầu bếp, Nhân Anh đặt phẳng hai miếng thịt cá bằng nhau trên cây thớt, chậm rãi rắc lên một ít muối và tiêu, làm tăng đậm hương vị ngọt của cá.
Để lại hai miếng thịt, hắn chuyển hướng bước tới chiếc nồi to đang sôi sùng sục, cầm lấy bên cạnh hai chiếc bát đựng sẵn nguồn nguyên liệu.
Không cắt gọn hay nghiền, hắn bỏ hết một lượt tất cả số nguyên liệu vào nồi nước, đặt kín vung không cho hơi nước thoát ra ngoài.
Quay trở lại bàn thớt, hắn lấy từ đâu hai chiếc xiên sắt với đầu que có bán kính nhỏ hơn chiếc đũa một chút, cẩn thận xiên qua từ đầu này sang đầu khác miếng thịt cá.
Chờ tầm vài chục giây nữa, cho gia vị ngấm hết vào nồi nước, để nó bay hơi kín, lúc đó cho vào vừa hợp... Tính toán thời gian cẩn thận, Nhân Anh đảo mắt lên hướng chiếc đồng hồ gỗ treo tường.
Chăm chú xem giờ, hắn thở phù một hơi, thầm nói:
“Không biết tối nay ba người bạn Ngọc Linh có đến ăn tối không? Sợ làm nhiều món ăn qua thì phí quá.”
Nói hết câu vừa đủ kết thúc thời gian chờ đợi, Nhân Anh quay người cầm hai xiên cá bước đến nồi nước gia vị, vươn tay mở nắp nhanh, đặt gọn hai xiên lập tức vào miệng nồi, đậy kín nắp lại.
Hạn chế để hở làn hơi thất thoát, hắn dùng một tấm khăn sạch sẽ uốn vòng tròn nồi nước, bịt kín từng khe hở nhỏ do vướng đầu xiên.
Món ăn tối nay, Nhân Anh chọn thịt cá là món đạm chính, thay vì nấu, nướng hoặc chiên giòn, thì tối nay sẽ món thịt cá sẽ làm từ cách khác.
Làm chín thịt cá bằng hơi nước.
Hắn muốn dùng làn hơi nước thường được các đầu bếp không để tâm, làm nguồn năng lượng làm chín hai miếng thịt cá. Tất nhiên nếu là hơi nước lã không, thì chẳng khác gì ngoài nấu cả.
Để tăng độ hương vị, hắn đã cho thêm rất nhiều nguyên liệu hương thơm khác mà bản thân đã bỏ ít thời gian hỏi thăm người dân thành phố.
Khi một nồi nước nấu ngập đầy gia vị, thì làn hơi bốc lên sẽ chất chứa gần như tất cả tinh hoa nhất của những gia vị đó, dùng làn hơi đó để ngấm sâu vào thịt cá, tiện thể nấu chín luôn, vừa hay giữ lại vị ngọt của cá mà không mất đi.
Món chính đã xong, thêm chút rau củ để đầy đủ vitamin a... Nhân Anh phân tích lượng dinh dưỡng cho bữa tối, quay hướng tới một chiếc tủ.
Hắn vươn tay mở ngăn tủ, trông thấy bên trong cất chứa rất nhiều loại rau củ khác nhau, lấy ra một chùm súp lơ còn tươi xanh.
Đóng gọn tủ, hắn không khỏi cảm thán:
“Ít ra nền văn minh thế giới này đã sản xuất được tủ lạnh, tuy không có tiên tiến hiện đại như Trái Đất, nhưng đủ lạnh để bảo quản thực lâu dài một chút.”
Hắn thái nhỏ từng nhánh súp lơ, chưa vội luộc chín, mà đợi dùng luôn nồi nước làm chín thịt cá.
Tính cả món thịt cá, rau súp lơ, thêm hai quả trứng chiên nữa là đủ ba món, hừm, để xem mình lên làm món nào mới đây... Nhân Anh trầm mặc lựa chọn xem mình sẽ làm món nào tiếp theo.
“Sushi!” Nhân Anh nhớ tới món ăn đặc sản của Nhật Bản, bật thốt lên.
Tiện còn hai con cá đây, mình lấy làm sushi luôn a, may mắn loại cá biển ở đây không có tanh, đủ điều kiện để làm, pha thêm bát nước châm nữa là tuyệt... Vừa nghĩ vừa gật đầu vừa ý, Nhân Anh quay trở lại thịt tiếp một con cá.
...
Ngồi ăn chung quanh bàn ăn, Nhân Anh đóng vai kẻ ngoại lai im ỉm một mình gắp từng miếng thịt ăn cùng cơm trắng.
Phía bên kia bàn tròn, Trâm Anh xiên giữa chiếc lĩa một miếng sushi đơn giản, chấm nhẹ vào bát nước sốt tự pha chế màu cam tươi.
Nàng đưa tay đỡ phần dưới miếng sushi, từ từ đưa vào miệng, thả lỏng chiếc lưỡi, giúp cải thiện vị giác, nhai kỹ càng cảm nhận độ ngậy tươi béo bồng bềnh lớp thịt cá.
Kết thúc miếng ăn, nàng mở to mắt, không kìm được, che miệng khen:
“Ngon, rất là ngon, lần đầu tớ ăn món này đấy, không nghĩ nó ngon đến như vậy.”
Nàng chuyển nhìn sang Nhân Anh bình thản ăn cơm, giơ con cái, nhấn mạnh từng câu chữ:
“Ngon, ngon.”
Đặc sản tượng trưng của Nhật sao không ngon, tất nhiên cũng phải kể đến bát nước sốt tôi tự pha chế nữa chứ... Nhân Anh thầm tự đắc, mặt ngoài mỉm cười, gật đầu nói một câu chậm rãi, không rành mạch:
“Cảm ơn.”
Hắn không thể nói kiểu tự nhiên được, đóng vai một kẻ ngoại lai không thông hiểu ngôn ngữ, nếu chẳng may nói vài câu như người sống lâu năm, sẽ dẫn đến bị nghi ngờ.
Nên thế, mỗi câu nói, hắn đành phải cắt đứt ngắn phụ âm, giống kiểu tập nói cho người bắt đầu tiếp xúc ngôn ngữ khác.
Điều đó ngoại lệ với Minh Hà, hắn đảo ánh nhìn rơi vào Minh Hà ngay bên cạnh Trâm Anh, trông thấy nàng đang xiên một miếng thịt cá làm chín từ hơi nước cho vào miệng.
Chậm chạp thưởng thức, Minh Hà như mọi khi trầm trầm, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Ngon tương đối.”
Gì mà ngon tương đối, cô đang khen đểu tôi đúng không?... Trong lòng hầm hừ, ngoài mặt Nhân Anh mỉm cười đáp lại:
“Cảm ơn.”
“Này anh đẹp trai!” Trâm Anh đối với hắn gọi, một bàn tay chỉ về món sushi, một bàn tay ra ký hiệu giao tiếp, cẩn thận nói từng câu:
“Đây, là, món, gì, thế?”
Nàng lặp lại câu nói ba lần, mới im lặng chờ đợi câu trả lời.
Cô có thể nói bình thường được không? Tôi nghe hiểu mà... Nhân Anh cười khổ, không vội trả lời, giả vờ trầm tĩnh phân tích câu nói.
Ba, bốn giây lặng thanh, hắn mới nói:
“Sushi.”
Hắn vẫn nói chuẩn tên thật của món ăn, tuy cho dù hiện tại không phải ở Trái Đất, nhưng với niềm kiêu ngạo người đầu bếp, đầu tiên phải tôn trọng tên gọi của người đặt lên món ăn, không thể thay đổi c·ướp đoạt được.
“Sushi?” Trâm Anh với hai người Ngọc Linh nghe xong đều ngẩn người, thầm hỏi “Đây là ngôn ngữ quê hương anh ta sao?”.
Không còn để tâm tới Nhân Anh, Trâm Anh chuyển chú ý tới Ngọc Linh bên cạnh, nhanh giọng nói:
“Ngọc Linh, tớ thật khen tỵ với mày khi mời được một vị đầu bếp xa xứ như vậy. Mày có thể cho tớ mượn anh ta vài hôm được không? Yên tâm đi tớ sẽ đối xử rất tốt nha, ngày ba bữa, có thể là bốn bữa...”
Ngọc Linh nhìn khinh bỉ Trâm Anh, tự hỏi không hiểu sao chỉ vài miếng ăn, mà cô bạn xinh đẹp lại vứt hết niêm sỉ để nói được mấy câu như vậy.
Bốn bữa? Ngoài ba bữa sáng trưa tối, vậy bữa thứ tư là bữa gì?
“Nếu mày có thể khuyên anh ta về nấu ăn cho mày, tớ sẽ không ngăn cản” Nàng nhàn nhạt dứt khoát đáp lại.
Các tiểu thư ơi, các người có thể chỉnh lại hình tượng của mình qua câu nói được không? Tôi nghe rất rõ nghĩa từng câu đấy... Nhân Anh lòng hơi ngại ngùng, không nghĩ mình tới thế giới này lại có sức hút như vậy.
Không quá kiêu ngạo, hắn cũng chỉ coi ngoại hình của mình cũng chỉ ở mức bình thường, sáng sủa, không ngứa đấm thì nói chuyện là được.
...
Ngồi trước bàn gỗ, Nhân Anh tựa lưng về thành ghế, đôi tay liên tục đập vào nhanh không trật một nhịp, ánh mắt vô dạng chăm chú trần phòng.
Chờ đợi Ngọc Linh đi ngủ, mình ghé lên tầng ba mượn tạm chiếc mặt nạ thần bí của cô ấy, cải trang cẩn thận thân phận khác, tiến đến chỗ nhà ở của người con gái sở hữu ngoại hình y hệt Ngọc Nhung... Nhân Anh hạ mắt liếc nhìn giờ đồng hồ trên mặt bàn, nhỏ giọng nói:
“11 giờ 23, để tầm gần 1 giờ đêm rồi thực hiện cho an toàn.”
“Ngọc Linh là sinh viên, nên việc thường xuyên thức xuyên làm đồ án không phải bí mật, hơn hết với thân phận thần bí che giấu của mình, cô ấy việc thức khuya cũng không có lạ.”
Nhân Anh điều khiển vòng qua sợi dây vòng qua phòng mình tới phòng Ngọc Linh, trông thấy cô ấy vẫn đang thức ngồi làm bài.
Chăm chỉ gớm... Thầm khen Ngọc Linh một câu, Nhân Anh chuyển ý niệm tới thân phận Ngọc Nhung.
Người con gái kia nếu không phải Ngọc Nhung mà là chị em hay họ hàng gì thân thiết, thì không sao, mình có thể âm thầm đền đáp một ân huệ, trả món nợ ký ức... Còn trường hợp cô ấy chính là Ngọc Nhung... Nghĩ tới đây, Nhân Anh cau mày rối não tự hỏihỏi lên làm thế nào nếu trường hợp rơi vào khả năng thứ hai.
Hẳn thẳng người, hai tai đan xen tựa lên mặt bàn, thấp giọng nói:
“Trường hợp thứ hai, mình nghĩ lên cần phải tìm hiểu, tại sao ký ức của cô ấy lại dung nhập vào mình.”
Làm sao để tìm hiểu? Bắt tống cô ấy, rồi tra hỏi? Thật man rợ... Nhân Anh lắc đầu từ chối cách làm vừa xong.
Đúng rồi, trong ký ức, cô ấy là thành viên thuộc Thánh Đường “Hòa Bình” mà, mình có thể xâm nhập vào trong thu thập thông tin về sự thâh đằng sau... Nhân Anh sáng mắt nghĩ tới đây, vô thức nở nụ cười.
Đang vui vẻ cảm thấy hài lòng với phương án này, hắn bỗng dưng nhướng mày, nói:
“Nhưng làm sao để xâm nhập, theo mảnh ký ức Ngọc Nhung, sâu trong tiềm thức ở thánh đường đang được cai quản bởi một vị chưởng giáo, mà với thông tin không quá đầy đủ, thì vẫn cho thấy Ngọc Nhung cực kỳ sùng kính vị chưởng giáo này.”
Siêu phàm giả có nhiều cấp bậc lận, bản thân cũng chỉ ở cấp bậc thứ nhất. Với một người để Ngọc Nhung kính ngưỡng, ít nhất vị chưởng giáo phải ở cấp độ hai hoặc cao cấp hơn… Truyền Thuyết, Thần Thoại hay là Bán Thần?... Mới chỉ phỏng đoán sơ sơ chiến lượng ở tòa Thánh Đường, Nhân Anh đã rùng mình đổ mồ hôi hột.
“Mong là ở trường hợp thứ nhất, thứ hai chắc mình đi chịu c·hết mất.” Hắn cầu mong cho sao, người con gái kia không phải là Ngọc Nhung.
Tíc tắc, tíc tắc, kim ngắn đồng hồ chỉ đến số một, Nhân Anh điều khiển sợi dây quan sát gian phòng Ngọc Nhung, thấy nàng đã lên giường nằm ngủ.
Hắn hít sâu, thở phù, thì thầm:
“Nên bắt đầu thôi.”
Thu hồi sợi dây, hắn đứng dậy khỏi ghế, quay người nhẹ nhàng từng bước đi rời khỏi căn phòng, thẳng hướng gian tầng ba, cụ thể vị trí chiếc tủ đựng mặt nạ mà tới.