Chương 40: Nhớ về quê hương
Quay trở về căn biệt thự, gian nhà chính.
Nhân Anh bình thản thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế dài sofa, chiếc mặt nạ cải trang đã tháo xuống, đưa khuôn mặt biến dạng về ban đầu.
Tuy đã tháo mặt nạ, nhưng khuôn mặt hắn còn sót lại tác dụng phụ qua màn lớp da nhợt nhạt, ẩn ẩn vết tím do khuôn mặt đã tiếp xúc cái lạnh buốt quá lâu, khiến làn da đã bị bỏng lạnh.
Hai tay Nhân Anh cọ sát thật mạnh hai bên bờ má, cố gắng đánh tạo hơi nóng giúp gân mặt quay trở lại bình thường, giúp làn da hồng hào như ban đầu.
Cảm nhận hơi ấm từ khuôn mặt, hắn mới tạm dừng xoa mặt, hít mạnh một hơi, thở nhẹ ra, điều tiết lại thể trạng bù đắp lượng thể lực tiêu hao quá nhiều do cấp đốc đạp xe trở về.
Đã không còn nhiều cơ hội thăm dò lai lịch cô gái, qua chuyện đêm nay, không cần suy đoán nhiều, mấy người siêu phàm thuộc thánh đường Hòa Bình chắc chắn sẽ đề phòng cảnh giác cao tột độ, trong bóng tối ít nhất là một kẻ siêu phàm thầm lặng bảo vệ hai người... Nhân Anh càng nghĩ càng nhức đầu, đưa tay xoa dịu trán lại xoa vài vòng thái dương, mới thở dài một hơi.
Hắn tựa lưng về thành ghế mềm mại, cảm nhận độ đàn hồi mà thư giãn gân cốt, đôi mắt đắm chìm trong màn đêm tĩnh lặng.
Bây giờ đoán không nhầm cũng phải hơn hai giờ sáng rồi, mình mà đi ngủ giờ này thì khả năng cao không dậy đúng thời gian làm bữa sáng cho Ngọc Linh... Mệt thật, cuộc sống làm giúp việc không khác gì người nô lệ bị trói buộc. Dậy đúng giờ, quét nhà, cơm nước, may được cái trừ giặt quần áo, còn lại ngày nào như ngày nào, sự tự do tự tại của mình gần như bị xiềng xích hết, không còn sống thoải mái giống ở Trái Đất nữa... Nhân Anh mặc tưởng lại những ngày qua mà cảm khái.
Qua dòng ký ức, tâm trí Nhân Anh vô thức phảng phất hình ảnh đơn lẻ những ngày còn ở Trái Đất.
Gia đình, quê hương, bạn bè...
Bố mẹ và em gái hiện tại ra sao rồi? Họ có khỏe không? Công việc của gia đình có phát triển mạnh trong thời gian vừa qua? Thế giới dần thay đổi ra sao?... Nhân Anh liên tục mặc niệm từng câu hỏi, cảm xúc suy sụp rơi vào bi sầu, không kiềm được nỗi nhớ thương.
Tiêu điều bên trong ánh mắt, Nhân Anh ngửa đầu ngắm nhìn về khoảng không đen tối, thâm tâm không khỏi cảm nhận sự cô đơn hiện tại.
Chắc bố mẹ đang lo lắng lắm! Họ sẽ mất ngủ vì sự m·ất t·ích của mình, bữa ăn bữa bỏ…
Có lẽ họ không biết rằng việc đoàn tụ gần như tỉ lệ rất là thấp, cũng có thể là không xảy ra được.
“Ha, ha, ha” Nhân Anh vô thanh cười giễu bản thân một tiếng.
Hắn cười cho sự thương hại của mình, cười vì cuộc sống bế tắc hiện tại, cười vì nỗi khổ tâm... Bao trùm tất cả, hắn cười giễu với số mệnh chính mình.
Số mệnh! Vận mệnh!
Rất hợp a... Nhân Anh thưởng thức hai từ, tưởng nhớ bên chiều hôm qua, chính bản thân đã lấy hai từ “Vận Mệnh” lấy làm danh xưng cho mình.
Bản thân hắn vốn dĩ ban đầu định dùng danh xưng “Ngài D” làm biệt danh dùng hoạt động, nhưng lúc đó bỗng nhiên loáng qua đoạn đối thoại giữa bản thân và Minh Hà ngày hôm trước.
“Anh có khúc mắc nào khó gỡ trong người không? Chẳng hạn việc làm của mình, hay là anh đã không tự chủ, nhúm quá sâu việc mà bản thân không mong muốn?”
“Là sao? Sao cô hỏi như vậy?”
“Ừm, bởi vì tôi bói cho anh một quẻ, nhận quẻ, tôi mò dẫn được anh đang bước nhảy trong bóng tối mà chưa tìm được lối ra, đang dần dần đánh mất phương hướng của mình trong cuộc sống, rơi vào đêm đen vĩnh hằng.”
“Ừm, nói ngắn gọi, chính là anh đang bị lạc lối trong ngay cuộc sống của mình.”
Tôi lạc lối? Cũng có cơ sở để nói nên điều đó, bản thân tôi đúng là n·hạy c·ảm được mình đang thiếu sót, biến chất gì đó mà không hình dung được. Nhưng không sao, tôi tự khống chế vận mệnh của mình, giúp bản thân quay trở về đúng con đường đã quy định.
Lúc đó, qua lời hỏi thăm từ Minh Hà, Nhân Anh đã giác ngộ được một vấn đề quan trọng với cuộc đời mình.
Từ ý nghĩa qua loa cộng thêm năng lực khống chế người khác, hắn đã nảy ra một danh xưng phù hợp với bản thân mình khi báo danh cho thiếu nữ Song Thư.
Nếu ta lạc lối, vậy để chính ta tự khống chế bản thân. Khi đó ta sẽ lạc lối trên chính con đường bản thân ta bày sẵn.
Nếu các ngươi lạc lối, hãy yên tâm và thả lỏng tinh thần, ta sẽ dẫn dắt các ngươi tìm đến con đường quang minh của chính mình.
Tại sao ư? Bởi ta chính là sứ giả của Vận Mệnh! Kẻ dẫn đường cho Quang Minh.
...
Mặt trời rực rỡ lấp lửng phía sau biển mây, để sót từng chùm tia sáng nhẹ thanh nhuốm xuống thế gian.
Nhà bếp.
Nhân Anh tâm trạng giảm bớt vài phần tiêu cực, lấy lại sức sống niềm vui trong ngày.
Hắn đã nấu xong bữa sáng hôm nay, đơn giản hơn mọi khi, vài lát bánh mì và một canh sốt ngọt, không thể quên một đĩa thịt xông khói và hai phần trứng ốp.
Giờ này Ngọc Linh phải xuống nhà, chuẩn bị ăn sáng đi học rồi chứ, hôm nay lạ thật, vượt qua thời gian hằng ngày còn chưa thấy mặt cô ấy đâu...
Ngày nghỉ? Cũng rất có thể, nhưng mà ít nhất cũng phải dậy ăn sáng hoặc tối qua nhắc nhở sáng nay không đi học, để còn giảm bớt đống nguyên liệu... Nhân Anh tự phỏng đoán lý do việc chậm trễ xuống ăn sáng của Ngọc Linh.
Kiên trì chờ đợi vượt ngưỡng mười phút, Nhân Anh vẫn chưa thấy Ngọc Linh xuống nhà, theo bản năng muốn bước lên tầng gọi hỏi, nhưng do mẫn cảm giữa hai thân phận nên lại thôi.
Hắn không còn đợi chờ nữa, bắt đầu ăn bữa sáng của mình, nếu tý nữa Ngọc Linh đi xuống thì hâm nóng thức ăn sau.
Ở cùng Ngọc Linh cũng gần tuần rồi, biết được thân phận cô ấy ngoài là một tiểu thư của gia thương cực kỳ giàu có, còn một thân phận thuộc về tổ chức thần bí, khả năng cao được cầm đầu bởi nhiều người siêu phàm... Nhân Anh vừa cắn miếng bánh mì, vừa ngẫm nghĩ.
Hắn bỗng dưng tròn mắt kinh ngạc, nhìn về mẩu bánh mì còn dính ít nước sốt màu lam, nói:
“Nước sốt chấm này ngon nha, không biết quả nguyên liệu được gọi là gì nhỉ, rất phù hợp dùng để pha chế, ngọt vừa lại còn thanh mát, ừm, chút nữa mình dùng vài quả thử nghiệm làm nước uống xem vị nó có hợp không.”
“Không ngờ thế giới này, có tồn tại nhiều nguyên liệu mà Trái Đất không có, à mà, sợ rằng Trái Đất có nhưng bản thân mình lại không biết đất, hài, vừa rộng vừa bí ẩn, nhiều thứ sợ mấy nhà khoa học còn chưa tìm thấy… Như sự tồn tại nhiều vật thần bí mang năng lực siêu nhiên vậy.”
“Đợi đến tương lai, có cơ hội vòng quanh hành tinh này một vòng, mình phải thu gom vài thứ mới lạ, như hạt giống, đồ vật, có thể là động vật non nữa, sau đó cùng nhau đem về Trái Đất.”
Nhân Anh trong trí nhớ phảng phất hình ảnh con rồng, quái thú hình dáng oai hùng đã gặp gỡ ngày đầu tiên đưa đến đây.
Khặc khặc khặc, nghĩ ra sao, mình đem mấy sinh vật đó hồi Trái Đất?
Rúng động toàn cầu! Các nhà khoa học lao đảo truy tìm! Lời đồn như bão tám cuốn đến khắp nơi.
Hay là mấy truyền thuyết về loài thú được xác nhận…
Nhân Anh vừa ăn bánh mì, vừa háo hức, thích thú mà vô thức mỉm cười tủm tỉm về những suy nghĩ lúc bản thân quay trở về Trái Đất.
...
Trên gian tầng hai.
Nhân Anh như mọi ngày, thực hiện nhiệm vụ người giúp việc theo cách chu đáo, hai tay cầm tấm khăn ướt lau chậm rãi phần hàng lang cầu thang.
CÁCH!
Tiếng cửa phòng Ngọc Linh mở ra.
Nhân Anh theo bản năng ngoảnh nhìn một cái, sững sờ trông thấy trạng thái Ngọc Linh dừng như đang cực kỳ suy yếu, thông qua sắc mặt yếu nhợt, chân tay ủ rũ, chậm chạp qua bước đi.
Đổ bệnh?... Hắn nhoáng ngay suy đoán tình trạng hiện tại Ngọc Linh.
Nhân Anh mang theo lòng hỏi thăm, hắng giọng một cái, chỉnh sửa ngữ khí, âm từ không quá dõng dạc:
“Cô, bị, gì, thế?”
Ngọc Linh ánh mắt uể oải ngước nhìn Nhân Anh phía cầu thang, đưa tay đặt lên vầng trán, nói nhẹ:
“Mệt mỏi, dính bệnh.”
Hai câu nói nàng rõ ràng, vừa diễn tả bằng hành động vừa miêu tả bằng câu nói, cố gắng biểu đạt giúp Nhân Anh hiểu được mình đang nói gì.
“Ốm?” Nhân Anh hỏi tiếp.
Đây là từ vựng mới, vừa hay tối hôm qua được ba người Trâm Anh dạy qua phần sức khỏe, vì thế hắn có thể giao tiếp đơn giản nhiều nội dung mà không bị Ngọc Linh nghi ngờ.
Ngọc Linh đáp lại bằng cú gật đầu yếu ớt, không có mở miệng, nhàn nhạt theo hướng Nhân Anh bước xuống dưới nhà.
Trông dáng đi, cô ấy có vẻ sốt rất cao, không biết hiện tại nền văn minh đã nghiên cứu tạo ra liều thuốc viên chưa, hay là phải bắc thuốc theo giống kiểu đông y... Nghĩ tới đây, Nhân Anh lập tức tìm kiếm thông tin qua mảnh ký ức Ngọc Nhung.
Do không quá đầy đủ, cùng với trường hợp Ngọc Nhung ít dùng đến thuốc men, nên lượng thông tin về nó gần như vô vọng tìm kiếm.
“Có, cần, giúp, gì không?” Nhân Anh lạc chạc hỏi.
Ngọc Linh chống tay vào tường, khựng một nhịp, lắc lắc đầu, đáp lại chậm rãi từng từ:
“Không, tôi, cần nghỉ, một chút, là, được.”
Được không đấy? Hay tý nữa gục dưới nhà, rồi ai cứu ngay được... Nhân Anh lòng vẫn không an tâm, nhưng vẫn đành chịu, không hỏi gì thêm.
Hắn động viên một câu ngắn:
“Chúc, cô, sớm, bình, phục.”
“Ừ, cảm ơn anh” Ngọc Linh gật đầu đáp lại, bước nhẹ nhàng bước xuống theo bậc cầu thang.
Nhìn đi đứng là biết không ổn rồi, còn ra vẻ nữa, chán... Lau xong đống hàng lang, tiện thể xem có gừng và nấu ít cháo thịt cho cô ấy bồi bổ mới được... Nhân Anh lắc lắc đầu nhắc nhủ bản thân một câu, quay trở lại công việc.
Nhìn đi nhìn lại, Ngọc Linh, không giống một kẻ siêu phàm giả a, theo ký ức Ngọc Nhung, thánh đường Hòa Bình cũng không phải hầu hết đều là siêu phàm giả, cũng có người bình thường sống chung, làm việc với nhau... Nhân Anh nhướng mày suy đoán sâu về Ngọc Linh qua cử động vừa rồi.
Cô ấy có phải siêu phàm giả hay không, ít ra cô ấy hành xử giống người tốt hơn, không như mấy thành viên tổ chức t·ội p·hạm… Nhân Anh đánh giá lại về Ngọc Linh.
Hắn thở nhẹ, thì thầm:
“Thôi kệ, làm xong đống này đi đã, ngày hôm nay sẽ bận rộn đây.”