Chương 37: Trúc Lam Linh
Đế quốc An Vương, khu biệt thự gia tộc họ Bách.
Song Thư đứng thẳng bất động, tâm trí không thể tin được vừa rồi màn tạo ngộ.
Đứng trước tấm gương lớn, ánh mắt nàng rơi vào chiếc vòng cổ phản chiếu trong màn gương, không có nhiều thay đổi, rất lấp lánh.
Tít tắc, kim đồng hồ nhảy đến một số, Song Thư hồi tỉnh tinh thần, minh bạch mọi chuyện mình trải qua không phải là mơ.
Nàng rụi mắt vài cái, cố gắng mở to đảo một vòng nhìn quanh gian phòng của mình, rơi xuống đống trang phục trên chiếc ghế.
Thật, mình đã trở về... Nàng kích động run nhẹ người, theo thói quen bước nhanh tới bên chiếc giường nhào xuống, thả lỏng cơ thể đắm chìm trong mảnh bông mền mại chiếc chăn.
Bàn tay nắm lấy cái gối bông, nàng xoay đầu thấm nhuyễn mền chăn, hít một hơi sâu và thở ra, quay nửa người sang ngang, ôm chiếc gối vào lòng.
Ánh mắt rơi vào bức tranh vẽ một thiên thần bay lơ lửng tự do trên bầu trời trong xanh, Song Thư gò người, thích thú cười cười nói:
“Thật diệu kỳ, không nghĩ thấy thứ dừng như chỉ tồn tại trong mấy bộ tiểu thuyết hay mấy câu truyện chứ, ai ngờ, hôm nay bản thân mình lại trải nghiệm.”
“Cứ như mơ vậy đó, tuy hơi đáng sợ nhưng rất kích thích, may mắn người thần bí kia còn chưa làm chuyện gì xấu còn giúp đỡ mình quay trở về.”
“Mình muốn sở hữu mấy năng lực hay nắm giữ đồ vật có thể đưa bản thân ngao du khắp thế giới, mình muốn quan sát, mình muốn khắc họa thế giới vào bức tranh của mình.”
Nàng ngẩn người một hồi, cầm lấy viên đá quy giơ lên ngang mặt, xoay quanh tứ phía viên đá, dò xét một lần cẩn thận, thầm nói:
“Chiếc vòng cổ, nhìn bề ngoài ai cứ nghĩ nó chỉ mang giá trị cái đẹp, không ai nghĩ tới chiếc vòng lại ẩn chứa bí mật kinh khủng, đúng a, theo lời ba, chiếc vòng được tìm thấy trong di tích cổ, nếu vậy cái di tích đó hẳn còn cất giấu một bí mật nào đó”
Song Thư quay thân nằm ngửa, đặt viên đá quý trở về chỗ ngực, nhắm nhẹ đôi mắt chìm vào không gian yên tĩnh.
Theo mấy cuốn tiểu thuyết muốn sử dụng một vật mang năng lực thần bí, phải kích hoạt đặc điểm chức năng của đồ vật. Mình đã làm gì để kích hoạt năng lực chiếc vòng?... Song Thư vừa trầm tư tìm kiếm mảnh ký ức nhỏ bé rõ ràng từ lúc đeo chiếc vòng cổ.
Thời gian trôi như dòng chảy siết, Song Thư lục lọi toàn bộ đoạn ký ức một hồi, bỗng nhớ tới hình ảnh bản thân hiếu kỳ với di tích cổ được khai thác, tò mò với mấy đồ vật ngoài chiếc vòng được tìm thấy còn những thứ gì...
Đừng nói, bản thân bị kéo xuyên không gian bởi từng nói điều cầu mong, chiếc vòng đã thực hiện? Rất khả năng, nhưng theo hợp lý nhất thì nó phải đưa mình đến chỗ di tích chứ?... Không tìm được đáp áp, Song Thư bật người dậy lướt ánh mắt tới bên ngoài qua khu cửa sổ.
Ánh dương hồng quang phảng phất một cách ảm đạm nhẹ nhàng luồn qua khe cửa chiếu rọi vào gian phòng, b·ị đ·ánh vỡ bằng tia sáng mạnh mẽ từ các ánh đèn.
Trời gần tối rồi!
Mình còn chưa chuẩn bị xong trang phục dự tiệc tối này, phải nhanh lên... Nàng luống cuống bật khỏi giường quay trở lại việc chọn chiếc váy phù hợp.
“Thưa tiểu thư, ngài Gia Huy và phu nhân Yến Tuyết cho mời tiểu thư xuống dưới nhà” Bỗng âm thanh Nhật Tuệ truyền từ đằng sau tấm cửa.
Đã chuẩn bị xuất phát rồi... Song Thư vội vàng lướt nhanh vòng số váy còn lại, quay đầu đối với nữ hầu Nhật Tuệ ngoài kia đáp:
“Được rồi, chị nhắc với ba mẹ, em sẽ xuống giờ.”
...
Mặc trên người bộ đầm màu xanh lá rực rỡ, Song Thư thể hiện sự quý phái qua khí chất cao sang của mình bằng vẻ đẹp xinh xắn vốn có.
Nàng đứng gọn gàng bên người phụ nữ, một vị phu nhân có vẻ đẹp nét giống với nàng là nhiều, mặc bộ váy đầm màu bạch lam cùng chiếc mũ đính hai sợi lông chim đằng sau.
Vị phu nhân cầm lấy một ly rượu đỏ thẫm bằng hai ngón, cho lên miệng nhâm nhi một chút, đôi hàng mi hạ nhẹ thể hiện sự cao quý của mình.
Kết thúc quá trình thưởng thức hương rượu, người phụ nhân quay đầu nhìn Song Thư bằng con mắt trìu mến.
Phu nhân giọng điệu êm ái, thanh thoát nói:
“Song Thư, ta nghe nói mấy thiếu gia, tiểu thư các gia tộc có buổi họp mặt ở khu nhà phía B đấy, con không thử tham gia cùng kết bạn với người xem sao.”
“Hả, con không thích đâu” Song Thư lắc đầu từ chối.
Vị phu nhân không cau có bởi câu nói nàng, mỉm cười lại nói tiếp:
“Ồ, đáng tiếc nha, ta nghe mấy cô cậu đó đang thích thú bàn về mấy cái chuyện siêu linh rất hấp dẫn.”
Siêu linh!... Song Thư chớp lấy câu nói, vô thức cúi đầu nhìn xuống chiếc vòng nạm viên đá quý, nhớ tới chuyện bên chiều, nội tâm nảy sinh sự húng thứ với buổi họp mặt mấy người kia.
Nàng cầm lên chiếc bánh bông, quay mặt đối vị phu nhân nói:
“Con nghĩ rằng mình lên kết bạn vài người, trò chuyện g·iết thời buổi tiệc tối nay”
Người phu nhân không nói gì, gật đầu mỉm cười không quá ngoài ý muốn trước màn lật của Song Thư, thay vào đó tiếp tục nhấc ly rượu bước tới hướng đám người phu nhân khác mà tới.
...
Song Thư ăn xong miếng bánh theo lời chỉ dẫn của vị phu nhân, bước tới một ngôi nhà rộng lớn, được hai người bảo vệ bên ngoài.
Nàng bước tới gần cánh của ngôi nha, ngửa mặt đối với hai người bảo vệ nói:
“Tôi nghe nói ở đây có buổi tụ họp, vì vậy không biết tôi có thể tham gia chứ?”
Nghe câu hỏi từ Song Thư, một trong hai người bảo vệ bước lên một bước lễ phép hướng tay về cánh của, mỉm cười nói:
“Tất nhiên là được rồi thưa tiểu thư... Mời tiểu thư”
Người bảo vệ còn lại, quay người vươn hai tay mở rộng cánh cửa chính ngôi nhà, rộng lối dẫn Song Thư vào trong.
“Cảm ơn hai anh” Song Thư lễ phép gật đầu đáp lại, bình thản sải chân bước vào trong ngôi nhà.
...
Dạo bước trên đường hành lanh dài, Song Thư bình thản nhẹ nhàng bước đi, ánh mắt bình tĩnh chăm chú thưởng thức những bức tranh kỳ lạ, cùng mấy cột đèn tạo theo hình cổ xưa, biến con đường ngập tràn khí tức huyền bí.
Rời khỏi con đường, Song Thư bước vào tới đối diện một khu rộng lớn giữa ngôi nhà, trông thấy có rất nhiều thiếu gia, tiểu thư con nhà quyền quý đang thảo luận với nhau.
Bỗng nhiên hòa nhập thật không hay lắm, nàng nghĩ nghĩ làm thế nào để tránh bị người khác đánh giá thiếu giáo dục khi muốn tham gia cuộc thảo luận.
Đột nhiên ánh mắt nàng chú ý tới một thiếu nữ đang đứng trước một bức tranh treo trên tường. Người thiếu nữ bất động ngửa mặt hồi lâu chăm chú lên bức tranh.
Mình nghĩ bắt chuyện với người bạn kia, rồi từ từ tham gia cuộc thảo luận cũng được... Quyết định một trận, Song Thư hít sâu, nhẹ nhàng bước tới gần bên cạnh thiếu nữ.
...
Bước tới gần người thiếu nữ, Song Thư không có mở miệng, đứng im tại chỗ, đảo ánh mắt lên khung cảnh bức tranh, quan sát được toàn diện hình ảnh.
Cái này... Song nhãn Song Thư rung động, kh·iếp sợ trước bức tranh, không tự chủ đưa tay lên che miệng.
Bức tranh được người họa sĩ vẽ một người con gái t·rần c·huồng không mảnh vải che thân, phía sau nàng gắn một đôi cánh, điều bất ngờ hơn, đôi cánh của người con gái được làm từ các bàn tay người.
Xương cánh lấy một đôi tay thon dài làm ống, những sợi lông thay thế bằng dùng rất nhiều bàn tay bị chặt từ cổ, gắn lên nhau thành một đôi cánh hoàn chỉnh.
Để làm nổi bật bức tranh, người họa sĩ thêm nhiều đường nét đỏ như máu tươi còn rục chảy trên từng bàn tay một, khiến bức tranh trong mắt người thường cảm giác kinh tởm, đáng sợ.
Phía dưới bức tranh có một tên gọi “Thiên Thần”.
Đây là cái gọi nghệ thuật của mấy người họa sĩ?... Song Thư trong lòng khinh bỉ chủ nhân bức tranh, chuẩn bị quay người rời đi, thì thiếu nữ bên cạnh bỗng lên tiếng.
“Bạn cảm thấy sao về bức tranh?” Người thiếu nữ không quay mặt nhìn Song Thư, vẫn chăm chú ngắm nhìn bức tranh “Thiên Thần”.
Hả
Song Thư dừng chân, hơi quay đầu nhìn người thiếu nữ một giây hô hấp, nhàn nhạt để lại một câu nói, bước tiếp:
“Kinh tởm.”
Nhận được câu đáp không ngoài dự đoán, người thiếu nữ rời ánh mắt khỏi bức tranh, chuyển sang nhìn Song Thư rời khỏi, cười cười nói:
“Nếu tôi đoán không sai, tiểu thư đây hẳn là người được mệnh danh Viên ngọc quý gia tộc họ Bách?”
Câu nói truyền vào tai Song Thư, làm nàng lần nữa đứng lại, quay người đối diện với người thiếu nữ.
Theo ứng xử con nhà cao quý, nàng ngữ khí nhẹ nhàng nói:
“Đúng vậy, tôi là Bách Song Thư, còn bạn đây?”
“Xin chào, tôi là một họa sĩ tự do, không có nhiều danh tiếng, chỉ vinh hạnh được mời tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, Trúc Lam Linh”. Thiếu nữ Lam Linh giới thiệu bản thân.
Họa sĩ? Bảo sao lại chăm chú xem bức tranh như vậy, không trách a... Nghĩ nghĩ một giây, Song Thư mở miệng đối với Lam Linh hỏi:
“Bạn tham gia cuộc tụ họp là do hứng thú với mấy chuyện siêu linh sao?”
“Siêu linh?” Lam Linh lắc lắc đầu, cười nói:
“Tôi chỉ hiếu kỳ với mấy bức tranh trong đây thôi, mấy chuyện siêu linh, không hứng thú lắm.”
“Vậy à, tại sao tôi và bạn không tiến lại gần đám người kia, nghe thử như nào? Tôi nghĩ nó sẽ thú vị lắm” Song Thư hất mắt về đám đông, đối với Lam Linh hỏi.
Lam Linh hơi trầm mặc, gật đầu một cái và nói:
“Đi thôi, hiện tại tôi cũng rất hiếu kỳ về câu chuyện bọn họ.”