Chương 36: Chiếc mặt nạ
Không gian lần nữa b·ị đ·ánh vỡ bằng tiếng nói kẻ thần bí:
“Kẻ đột nhập, cô là người ở đâu?”
Đừng gọi tôi là kẻ đột nhập, à, bản thân mình đúng là trong tình thế như vậy... Người này hỏi nơi ở của mình làm gì? Định bắt người t·ống t·iền? Hay là người này định g·iết mình, nhưng rủ lòng thương muốn đem xác mình trở về đất mẹ... Suy nghĩ thiên hướng về tiêu cực, khiến Song Thư càng nghĩ càng sợ hãi thêm.
Mình có nên trả lời đúng không? Trường hợp mình trả lời sai như thế nào?... Tự hỏi vài câu, nàng mở miệng đáp lại:
“Tôi là người đế quốc An Vương!”
Nàng chọn lựa nói sự thật, nhưng chỉ nói sơ qua mơ hồ, bởi sau cùng nàng sợ kẻ thần bí tính tình cẩn thận hỏi sâu thông tin, lúc đó người này nhận ra bản thân nói dối, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.
Hãy nói gì đi chứ, đừng im lặng như vậy... Song Thư cảm thấy nặng nề bầu không khí, làm nàng tinh thần căng thẳng đến tột độ.
“Ta có thể giúp ngươi trở về, nhưng hãy nhớ rằng, sự im lặng chính là thứ thích yếu.”
“Thật sao? Ngài đưa tôi trở về sao?” Song Thư kích động, đôi mắt sáng lóa, bật thốt lên.
“Ta chỉ nói rằng là ‘Có Thể’ chứ không dám chắc điều đó” Người thần bí đánh vỡ niềm vui sướng của nàng.
Tuy hơi điểm thất vọng, nhưng ít ra vẫn có cơ hội giúp bản thân trở về nhà, hơn hết qua cách nói kẻ thần bí dừng như không có ác ý với mình… Song Thư đặt nhẹ bàn tay thon dài lên giữa ngực, thở phào một hơi tiết mọi lo âu, đưa tinh thần nhẹ nhõm trở lại, sự bài xích với kẻ thần bí giảm đi nhiều.
Khác xa với mấy tình tiết tiểu thuyết, thay vì bắt nhốt thẩm vấn không để kẻ lạ mặt tiết lộ bí mật ra ngoài, thì người thần bí lại có lòng tốt giúp đưa mình về... Thật mờ ám!
Nghi nghi ngờ ngờ, Song Thư hóa thân thám tử trong mấy bộ trinh thám, bên ngoài diễn vai thiếu nữ nhút nhát, bên trong lập luận, suy luận và phân tích.
“Kẻ đột nhập, cô tên gì?” Người thần bí hỏi.
Hả!
Sao hỏi tên mình, không lẽ người này muốn thả mình về, rồi muốn khống chế từ trong bóng tối, biến mình thành kẻ trung gian từ từ rút tài giản gia tộc mình... Trời ơi! Nếu thế mình phải nào sao đây? Nói tên thật hay tên giả... Rối loạn một hồi, Song Thư hít thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
“Thưa ngài, tôi tên là Song Thư, đầy đủ là Bách Song Thư.”
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định báo tên thật mình. Nàng đã tính toán trước một bước, nếu kẻ thần bí thật muốn lợi dụng bản thân. Được không sao, nàng sẽ nghe lời thời gian đầu, c·ướp lấy tín nhiệm từ kẻ thần bí, sau đó báo cho gia tộc vây bắt.
Hửm, muốn khống chế mình đâu có dễ... Song Thư trong lòng ngạo nghễ với kế hoạch của mình, thầm cười nhạo kẻ thần bí.
“Kẻ đột nhập Song Thư, cô trở về được thì hãy nhớ lấy cô nợ tôi một ân tình.” Giọng nói người thần bí vang lên.
Ân tình? Người này dùng cái này làm cơ sở giữ chặt mình đây mà. Thật không may, mình đã nhìn thấu điều này... Lòng cười tủm tỉm, Song Thư vẻ mặt hiện sự nghiêm trang, gật đầu, ngữ khí êm ái nói:
“Vâng, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Không đợi Song Thư chờ lâu, âm thanh người thân bí vang lên:
“Được rồi, cô hãy làm theo lời ta bảo...”
Dù không quá tin tưởng người thần bí, nhưng Song Thư vẫn tập trung nghiêm nghị vận dụng toàn bộ đầu óc lắng nghe câu nói của kẻ thần bí.
“Hai tay nắm chặt viên đá quý, sử dụng ý thức hình dung hình ảnh vị trí cũ của mình trước khi bị đưa đến đây, rồi mặc niệm liên tục cố gắng ra hiệu cho viên đá đưa bản thân trở về.”
“Cô hay thử dụng xem.”
Thế thôi? Mình cứ nghĩ phải thực hiện nghi thức thần bí gì đó, ai ngờ... Song Thư ngờ vực trước cách làm từ kẻ thần bí.
Nghi ngờ là thế, nàng vẫn cầm chặt viên đá quý bằng hai tay theo lời kẻ thần bí, chậm rãi nhắm đôi mặt tập trung ý thức diễn hóa hình ảnh gian phòng mình, suy nghĩ liên tục kêu câu “Đưa mình trở về”.
Mặc niệm trong đầu bảy câu, Song Thư không cảm giác gì xảy ra mà thất vọng, đang định mở miệng hỏi lại kẻ thần bí xem có cách nào khác không, thì đột nhiên bất ngờ.
Viên đá giữ lòng bàn tay bỗng phát sáng, từ tia sáng mờ nhạt yếu ớt đột ngột bạo phát thành chùm sáng rực rỡ chói lóa bao chùm cả người Song Thư.
Trước điều bất ngờ xảy ra, Song Thư giật mình sung sướng, không nghĩ tới lại thành công.
Người thần bí không lừa mình a!
Nàng đang đắm chìm vui sướng, thả lỏng cơ thể như bản thân mới trải qua một hành trình gian khổ và nguy hiểm, thì tiếng nói người vang lên đánh vỡ suy nghĩ.
“Kẻ đột ngột Song Thư, nên nhớ danh xưng của ta, Vận Mệnh!”
Câu nói ngắn ngủn rất nhanh tan biết tại gian phòng nhỏ hẹp, nhưng ở trong lòng Song Thư, âm thanh kia lại lâu dài quanh quẩn bao chùm lấy tâm trí, khơi dậy gợn sóng cuồn cuộn.
Không nghĩ tới một người dám dừng hai từ này làm xưng hô cho mình, thật thần bí cũng thật chí cao và đủ kiêu ngạo, tựa như chúa trời.
Không đợi hoàn hồn, chùm sáng mang theo nàng chập chờn biến mất, để lại khoảng trống tĩnh lặng cho căn phòng.
Hơn chục giây về sau, một thân ảnh bước từ chiếc tủ gỗ, chủ nhân giọng nói kẻ thần bí, Nhân Anh ngoài ý muốn bước xuống từ chiếc tủ quần áo.
Hắn chính là người thần bí giao tiếp với Song Thư vừa rồi, là người giúp nàng chưởng khống vòng cổ huyền bí giúp bản thân quay trở về.
Nhân Anh bình thản ngồi xuống bàn gỗ, hai tay đan xen tựa xuống mặt bàn, ánh mắt an tĩnh không điểm rung động ngắm nhìn trời xanh ngoài cửa sổ.
Trên tầng ba, Ngọc Linh, cô ấy giấu đồ vật gì? Kéo một người từ đế quốc xa xôi đến đây, thật đúng khó thể diễn tả. Tuy ký ức Ngọc Nhung không để lại đế quốc An Vương ở đâu, mình khá chắc nơi đó rất xa... Có lên trên tầng ba kiểm tra đợt không nhỉ? Khá tò mò với đồ vật câu thông không gian khoảng cách dài như vậy...
Câu thông không đạo!
Nhân Anh trợn mắt, bất chợt nắm bắt được nguồn thông tin hữu ích.
Ánh mắt hắn rung động kinh hãi trước suy đoán của mình, bàn tay phải vô thức đỡ lấy trán, giọng điệu lúc nhanh lúc chậm nói:
“Không lẽ vật thần bí trên tầng ba có cơ cấu hay lượng lực giống hộp gỗ đưa mình đến đây? Kể cả không giống, ít ra đủ cho mình tìm được manh mối trở về Trái Đất.”
“Được rồi” Không nghĩ nhiều gì thêm, Nhân Anh đứng dậy rời khỏi ghế, xoay người sải bước nhanh thoát căn phòng, hướng lên tầng ba.
...
“Ngọc Linh, cô ấy là chuyên gia giải phẫu sao? Mình đoán sơ sơ lý do tại sao cô ấy cấm mình lên tầng ba rồi” Nhân Anh tầm mắt lướt nhìn một vòng quanh tầng ba, trông thấy từng khung xác c·hết động vật treo dựng khắp gian tầng.
Không biết cô ấy làm gì, nhưng đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà... Ai biết một người tỏ ra nữ tính lại ẩn giấu một người có sở thích mổ xẻ xác động vật, trưng bày như đồ vật quý giá... Một vòng đánh giá sơ bộ gian tầng ba, Nhân Anh xác nhận ở tầng ba không còn căn phòng nào, một khu rộng lớn đủ làm hai sân bóng rổ gộp chung.
Nhân Anh theo linh giác n·hạy c·ảm được nơi dòng khí tức u ám lồng lộn phát ra cực kỳ đậm đặc, mang theo cảnh giác đề phòng chậm rãi bước đế.
Chiếc tủ gỗ đóng thành bảy tầng đơn giản, bề trong lớp sau tủ được lát tầng gỗ mỏng, bề trước lắp hai tấm cửa kính sáng bóng. Mỗi tầng chiếc tủ chứa đựng vài ba món đồ vật hình dáng đặc thù với nhiều vết gia công kỳ lạ.
Ánh mắt Nhân Anh rơi xuống chiếc mặt nạ trắng phốc không có giác quan, trắng xóa một cách mỹ lệ hoàn hảo.
Đây là đồ vật câu thông đưa thiếu nữ Song Thư dịch chuyển đến đây sao? Hay là đồ vật khác... Trầm ngâm một trận, hắn chuyển tầm mắt sang từng đồ vật khác.
Ngoài trừ chiếc mặt nạ, mấy vật khác cho mình không khác gì đồ vật bình thường, cho thấy chúng không phải đồ vật thần bí...
Có vẻ mình lại mắc sai lầm rồi!
Nhân Anh à, mày đừng đánh giá một thứ gì đó qua vẻ bề ngoài, nhất là mấy đồ vật thần bí, hài, có lên lấy chiếc mặt ra dò xét thử không?... Nhân Anh xoa nhẹ cằm, trầm mặt tại chỗ suy tư cẩn thân xem có nên lấy chiếc mặt nạ.
Yên lặng vài giây trôi qua, Nhân Anh thở hắt một hơi, quyết định cầm chiếc mặt nạ dò thử điểm đặc biệt nào. Vì hiện tại chỉ có chiếc mặt mới có manh mối về lượng lực câu thông không đạo,
Một cánh tay mở chậm cánh cửa kính, một tay từ từ thận trọng cảnh giác hướng chiếc mặt nạ cầm lên.
Giờ khắc này, nhịp tim Nhân Anh nhảy lên kịch liệt, tinh thần hồi hộp căng thẳng, một trong điểm tiềm thức nghĩ trước vài biến cố nguy hiểm từ chiếc mặt nạ.
Ba ngón tay chạm vào bề mặt chiếc mặt nạ, đột nhiên một luồng dòng chảy ám lạnh truyền nhanh chóng không kịp phản ứng lên khắp cơ thể Nhân Anh, khiến cơ thể run rẩy cảm nhận cái lạnh thấu xương trong nháy mắt.
Tâm trí chưa kịp phản ứng, bản năng thân thể gặp nguy cơ phản xạ rút cánh tay lên khỏi chiếc mặt nạ, vô thức lùi về sau hai bước.
Cả người chảy đẫm mồ hôi, Nhân Anh hai tay chống lên đầu gối thở hồng hộc bởi cơn mệt mỏi ập đến bất ngờ, đôi mặt mở to ẩn hiện kh·iếp sợ.
Mình vừa chứng kiến cái gì thế này... Hắn lấp loáng nhớ lại một hình ảnh phảng phất hiện trong tiềm thức của mình.
Hình ảnh khắc họa một thân ảnh nam tử cầm trên tay chính là chiếc mặt nạ trắng phốc, chậm rãi đeo nó lên khuôn mặt, điều ngạc nhiên xảy ra, khuôn mặt nam tử bỗng thay đổi một diện mạo khác hoàn toàn.
Chiếc mặt nạ không lẽ là đồ vật dùng để cải trang, giống như mấy thiết bị viễn tưởng mô phỏng tầng lớp ảo ảnh giúp thay đổi hình dáng người khác… Nhân Anh nhớ lại vài tri tiết của mấy bộ phim khoa học.
Hắn không quá kinh ngạc là bao, tới thế giới này không dài, nhưng thời gian tiếp xúc với chuyện thần bí thì cực nhiều, đủ cho bản thân bình tĩnh uỗn thẳng người, ném tầm nhìn bắt đầu đánh lại tỉ mỉ chiếc mặt nạ.