Chương 35: Kẻ đột nhập
Bước chân vào căn biệt thự, Nhân Anh tháo chiếc mũ phớt xuống, tiệt tay khóa chặt cửa, theo hướng nhà tắm tầng một bước đến.
Vừa đi hắn vừa đưa tay xoa dịu thái dương, cánh tay còn cởi chậm chiếc áo khoác khỏi người, đặt tạm lên chiếc tủ kê ngoài nhà tắm.
Vòi nước xả rít dòng nước mắt xuống bồn rửa mặt, ngập tràn phân nửa, Nhân Anh đưa tay tắt vòi lại, úp sâu xuống mắt nước, thả lỏng tâm trạng một, hai hô hấp mới bắt đầu dùng tay kỵ mạnh tẩy bỏ lớp cải trang.
Bể nước trong veo cho đến khi trở nên đục ngầu, hắn mới ngẩng mặt khỏi mặt nước, khuôn mặt trở về ban đầu không còn sắc nét từng góc cạnh.
Đầu tiên là mình sẽ làm nốt công việc của người giúp việc, sau đó bắt đầu nấu ăn bữa trưa... Suy nghĩ một trận, hắn gật đầu hài lòng với quyết định của mình.
Thở phù một hơi dài, Nhân Anh tận dụng mặt còn dính nước mát, vỗ nhẹ vãi cái lên bờ má, giúp tinh thần tỉnh táo hơn, rồi mới quay người bước ra khỏi nhà tắm.
RẦM!
Một âm thanh truyền đến từ phía trên, hơi làm Nhân Anh nảy mình, ngửa mặt đưa tầm mắt xuyên thấu dọc cầu thang hướng lên tầng.
Ngọc Linh? Hôm nay cô ấy học mỗi buổi sáng? Sáng sớm cô ấy cho nhắc nhở mình gì đâu, hay bất chợt được nghỉ hoặc quên gì đó, đợi rảnh lúc nghỉ trưa quay về nhà? Nếu vậy, việc mình bỏ ngang công việc lẻn ra ngoài, bị phát hiện thì như nào đây?... Nghĩ tới đây, hắn thở dài mà cười khổ, không biết giải thích sao, nếu bị Ngọc Linh đối chất.
Giải thích sớm, tránh mọi chuyện rắc rối hơn, chẳng may cô ấy mất niềm tin về mình thì c·hết... Quyết định một câu, Nhân Anh đưa tay vuốt mặt một cái, theo cầu thang bước lên.
Bước đến nửa đường, hắn bỗng khựng nhịp chân lại, đôi song nhãn đông kết hiện vẻ nghiêm trọng.
Trường hợp không phải là Ngọc Linh... Trong đầu Nhân Anh phảng phất hình ảnh lũ áo choàng đen, không tự chủ rùng mình, từng lớp da nổi dựng.
Mình quên mất một điều, thân phận Ngọc Linh đâu phải dạng vừa, một tổ chức mang lực lượng đối địch với tổ chức siêu phàm giả, thì họ ít cũng phải là siêu phàm giả...
Siêu phàm giả!... Ý niệm chớp nhoáng dừng tại đây, trái tim Nhân Anh đột ngột nhảy kịch liệt từng hô hấp làm lồng ngực phồng lớn khó thở.
Loáng qua dòng thời gian ký ức, hắn nhớ tới cái khí tức u ám phảng phất truyền từ tầng thứ ba xuống, liên tưởng ngay đoạn cấm tục từ Ngọc Linh, đã phỏng đoán được nàng không phải là người thuộc dạng ngây thơ nữ tính như vẻ bề ngoài.
Sự kiện cuộc t·ấn c·ông dữ dội từ hai kẻ siêu phàm tổ chức áo choàng đen, cho thấy địa vị của nàng như nào, mà phải sai cử tới tận hai kẻ siêu phàm và một vật mang lực lượng thần bí đến để á·m s·át.
Từ đó bản thân hắn đã tạo cảnh giác đề phòng với Ngọc Linh, nếu không phải do không có nhà ở, cùng sự mù ngôn ngữ, thì làm gì có chuyện dám ở lại ngôi biệt thự.
Mình lên dùng sợi dây dò xét xem... Sau cùng Nhân Anh không dám chắc về suy đoán của mình, đành dùng năng lực tiện lợi từ sợi dây để kiểm tra tình hình trên tầng.
Sợi dây tuôn từ đầu ngón tay, luồn khéo theo mép tường cầu thang bay thẳng tầng hai, còn bản thân hắn cẩn thân lui về sau, núp ở góc hầm cầu hàng.
Toàn diện khung cảnh tầng thứ hai ẩn hiện trong đầu Nhân Anh, mọi thứ đều không có thay đổi hay xuất hiện thân ảnh Ngọc Linh hoặc người lạ nào khác.
Không lẽ ở tầng ba?... Nhân Anh trầm tư một trận, lập tức tác động sợi dây chuyển hướng bay lên dọc đường cầu thang nối lên tầng hai và tầng ba.
Hình ảnh cầu thang đang dần được mô phỏng, dưới gầm tầng một, Nhân Anh tinh thần căng thẳng hồi hộp, không ý muốn phát hiện một thân ảnh xuất hiện trong tầm nhìn sợi dây.
Ngọc Linh? Không, nhìn qua thân hình người này còn trẻ tuổi hơn... Khả năng rơi vào trường hợp lớn nhất là lũ áo choàng đen… Mà nếu là tổ chức áo choàng đen, với hai vụ á·m s·át trước thì bọn hẳn không ngu ngốc sai cử một người đột nhập chứ... Trầm ngâm một hồi, Nhân Anh vẫn tập trung qua tầm nhìn sợi dây quan sát thân ảnh chậm chạp bước xuống cầu thang.
Nhìn dáng đi người này không giống với người thân Ngọc Linh hay tác phong lũ áo choàng đen, lén la lén lút y hệt k·ẻ t·rộm...
Kẻ trộm?
Đúng vậy, cũng khả năng là k·ẻ t·rộm, nhìn bên ngoài căn biệt thự, ai chẳng suy đoán chủ nhân ngôi nhà giàu cỡ nào, một số kẻ không kiềm chế được tham lam, chắc chắn liều mình đột nhập, trộm những đồ có giá trị... Một trận suy đoán từ những kinh nghiệm đời sống, hắn cảm thấy trường hợp “Kẻ trộm” là khả thi nhất.
Suy đoán là vậy, Nhân Anh vẫn không dám lộ liễu khống chế thân ảnh nữ giới, bởi cuối cùng phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán thôi, chưa xác thực chính xác thân phận nên cần phải cẩn thận hơn.
Đáng tiếc a, sợi dây chỉ mô phỏng sơ sài khung cảnh, chứ không như máy quay, để mình biết hình dáng, khuôn mặt người này như nào, lúc đó còn ít phần trăm cơ sở... Nhân Anh đang suy nghĩ, bỗng vài tiếng “Rầm” truyền xuống, mà giật mình.
“Aaa...” Tiếng rên nhẹ nhàng lọt vào tai Nhân Anh.
Người này có vẻ hơi vụng về, bước cầu thang thôi mà vẫn để trượt chân được, nếu là k·ẻ t·rộm thật đúng là không có duyên với nghề này rồi... Hắn hơi buồn cười, qua tầm nhìn trông thấy thân ảnh nữ giới đang chật vật ngồi dậy.
Nghó nghiêng?
Nhân Anh thấy thân ảnh nữ giới sau khi đứng dậy cử động tỏ ra dè chừng, ngoảnh đầu ghó nghiêng gian tầng hai, không giống như người quen Ngọc Linh, chắc chắn không phải lũ áo choàng đen.
Kẻ trộm!
Hắn xác định được thân phận thân ảnh nữ giới chín phần, hơi điểm do dực ngay lập tức dứt khoát chẳng nghĩ nhiều, khống chế sợi dây vọt đâm thẳng vào kẻ tình nghi là “trộm”.
Dễ dàng như thái bún, chưa mất quá mười giây, thân ảnh nữ giới dưới sự c·ướp quyền kiểm soát thân thể đã rơi vào b·ất t·ỉnh, trở thành con rối.
...
Không lẽ chuyện ban nãy chỉ là giấc mơ? Mọi thứ diễn ra đều như thật vậy...
Mà không hiểu sao bản thân mình lại rơi vào b·ất t·ỉnh, nhớ rõ ban đầu mình còn đang chọn lựa trang phục đi dạ tiệc…
Bữa tiệc!
Từ trong cơn mê mang, Song Thư giật mình nhớ tới bữa dạ tiệc, vội cưỡng ép tỉnh táo, giúp bản thân tỉnh giấc thoát khỏi ranh giới nửa ngủ nửa tỉnh.
Nàng lo lắng bản thân b·ất t·ỉnh quá lâu mà bỏ quên bữa tiệc tối nay. Cơn lo âu vừa ập đến thì lập tức tan thành mây khói.
Chắc mình chỉ b·ất t·ỉnh tầm vài chục phút là cùng. Cứ trước thời gian khởi hành tầm một tiếng đồng hồ, bố mẹ sẽ sai cử người gọi. Việc mình được ngủ đến hiện tại, có lẽ thời gian bữa tiệc còn khoảng dài nữa...
Học nhiều quá, khiến mình áp lực dẫn đến lúc nào tinh thần cũng căng thẳng hết... Nàng vừa yên lòng được bao lâu, lại không khỏi thở dài về cuộc sống hiện tại của mình.
Song Thư ưỡn động lưng eo chậm dần mở hé đôi mi, cảm nhận ánh sáng hơi chói chiếu rạng vào mắt mình.
Tầm nhìn đầu tiên là mơ hồ, mọi hình ảnh giống bị nhúm nhòe bằng bãi nước thật sống động, dần dần trở nên tĩnh lặng, hiện rõ khung cảnh trước mặt, nhàn nhạt ánh dương ngấm nhòa.
Tầm mắt thứ hai, Song Thư trông thấy trước mặt là một bộ bàn ghế gỗ màu nâu đậm, đặt ngay trước cửa sổ, chính giữa đặt tầng lớp sách vở và một hộp đựng dụng cụ viết.
Cái này... Nàng cả người ngơ ngẩn, nhìn trước mắt sự vật là như thế lạ lẫm, cùng chính mình gian phòng không nửa điểm tương tự.
Kinh ngạc mờ mịt đồng thời, nàng còn phát hiện căn phòng khác xa, thật trống trơn nhỏ hẹp, mọi thứ dừng như chưa từng có người ở, tuy ở mặt bàn được đặt vài quyển sách vở.
Song Thư cảm thấy không ổn, vội vàng bật dậy, ném ánh nhìn mọi ngóc ngách gian phòng, vô thanh hít sâu một hơi, lòng hỗn loạn suy đoán lẫn giải thích.
Không phải là giấc mơ, mình vốn dĩ bị đưa đến nơi khác, một tòa nhà chất chứa nhiều đồ vật kinh tởm, quái dị.
Đầu nàng phảng phất hình ảnh gian tầng ba treo đựng nhiều khung xác c·hết động vật hay mấy đồ vật dị hoặc của một kẻ đam mê thần bí.
Mình vô tri vô giác lạc vào chuyện thần bí, bị lượng lực nào đó đưa đến đây... Nhưng cái gì tác động làm cầu thông với mình tới đây?
Chiếc vòng!
Song Thư cầm chiếc trên cổ này, nhớ tới đoạn thoại nói về thân phận chiếc vòng từ người bố.
Nàng nghi hoặc thầm nói:
“Không phải là nó chứ? Chiếc vòng vốn được tìm thấy trong di tích cổ cơ mà...”
“Kẻ trộm, ngươi đã tỉnh dậy” Đột nhiên một tiếng nói truyền đến, khàn khàn nam giới lại không rõ tuổi tác.
Cái gì... Song Thư giật nảy mình, hoảng sợ theo bản năng lui người về bức tường, giọng điệu sợ hãi lớn tiếng hỏi:
“Ai? Ai đang nói vậy?”
“Thiếu nữ k·ẻ t·rộm, không cho tôi một lời giải thích chuyện đột nhập vào nhà tôi sao?” Không trả lời câu hỏi Song Thư, tiếng nói lần nữa vang.
Kẻ trộm? Đột nhập?
Cho dù trong cơn hoảng loạn, Song Thư đầu óc linh hoạt vẫn nhạy bén được nghĩa câu nói của nam giới thần bí, cấp tốc chuyển giọng, vội vàng giải thích:
“Tôi không phải k·ẻ t·rộm cũng không đột nhập nơi ở của ngài! Tôi cũng không biết tại sao bản thân bị đưa đến đây, tôi thề rằng mọi câu nói của tôi là sự thật, mong ngài hãy tin tôi.”
Chấm dứt câu nói, bầu không khí trở nên yên tĩnh, Song Thư thấp thỏm lo sợ, muốn biết kẻ thần bí có làm gì ác ý với mình không?
Tuy chưa biết trường hợp xấu kẻ thần bí sẽ làm gì mình, nàng trong đầu đã nghĩ đến những màn t·ra t·ấn kinh khủng nhất mà bản thân đọc qua nhiều quyển tiểu thuyết.
Với màn tưởng tượng phong phú vượt qua thực tại, lại chính là thứ tự đâm ngược với bản thân, khiến Song Thư càng lúc càng sợ hãi người thần bí.
Giọng nói người bí lần nữa vang lên:
“Thiếu nữ k·ẻ t·rộm, cô cảm thấy sao về màn giải thích của mình, từ góc độ của tôi?”
“Tôi đã nói mình phải k·ẻ t·rộm rồi mà” Song Thư ủy khuất thì thầm.
Trước mắt lời nói, nàng ngẩng đầu dò xét lần nữa toàn bộ gian phòng, muốn từ nơi phát ra tiếng nói tìm tòi vị cụ thể chủ nhân âm thanh.
Làm nàng thất vọng, tiếng nói tựa như phát ra từ bộ loa thanh lắp ghép bốn phía góc tường.
Sợ chần chừ quá lâu làm kẻ thần bí khó chịu, nàng hít một hơi sâu ổn định tinh thần, đè nén sợ hãi mới tự tin mở miệng trình bày:
“Tôi không nắm rõ việc mình tại sao bị đưa đến đây, tôi biết ngài có vẻ nghi ngờ, tôi ban đầu cũng vậy, nhưng tôi khá chắc một thứ liên quan đến chuyện này...”
Nàng cầm viên đá quý lên, nói tiếp:
“Chiếc vòng, nó không phải chiếc vòng bình thường, chiếc vòng được tìm trong một di tích cổ xưa… Ngài biết đấy, mấy cái di tích trên thế giới này luôn cất giấu một bí mật mà khó ai biết rõ được...”
Sợ hãi giảm đi nhiều, nhưng tâm lý một thiếu nữ vẫn ẩn dật khiến Song Thư khó lưu loát giải thích, chỉ biết theo bản năng nghĩ được từ nào thì nói từ đó.
“Lần đầu tiên... Không, phải nói tôi là người đầu tiên đeo lên chiếc vòng khi được mang ra khỏi khu di tích” Song Thư đôi chút tự hào nhấn mạnh.
“Là người đầu tiên, tôi đã đeo chiếc vòng được khoảng thời gian ngắn, tầm chưa đầy một giờ đồng hồ, thì bất ngờ xảy ra, từ đâu mà đến, chùm sáng chói lóa bao chùm lấy tôi và đưa tôi đến chỗ này…”
Ngấp ngứ một, hai giây, giọng điệu nàng thấp dần, mang chút e dè:
“Đó là lý do tại sao tôi nghi vấn chuyện mình bị dịch chuyển vào ngôi nhà của ngài, thật sự là tôi vô ý, nếu ngài tiếp tục không tin, tôi cũng thể làm thế nào khác được.”
Kết thúc quá trình giải thích, không gian căn phòng trở lại tĩnh lặng một cách ngột ngạt, khiến Song Thư cảm thấy hít thở cũng khó khăn hơn bình thường.
Đôi tay nàng đặt sâu trong lòng bụng, siết thật chặt kìm nén run rẩy, chờ đợi lời phán xử từ kẻ thần bí, nội tâm mặc niệm nhiều điều tích cực cho bản thân vừa cầu mong yên lành cho mình.