Chương 32: Cô bé Bảo Vy
Môi trường sinh hoạt cổ nát, hàng dãy căn nhà yếu ớt đóng vá từng miếng gỗ thưa thốt. Bề đường đi lại một số người ăn mày, mặc quần áo thiếu thốn, bẩn thiu lê lết nằm góc sườn nhà.
Con đường lâu đời lát bằng vô vàn viên gạch, dừng như đã trải qua hàng thập kỷ, giờ đây chỉ còn ít nhiều chỗ lành lặn, chiếm nhiều phần lớn đường là những vũng hố sâu tạo thành từ các ổ gà.
Dọc đạp xe trên đường, Nhân Anh đảo mắt đánh giá khu sinh hoạt, cảm nhận vài ánh mắt mang theo nhiều ý định dò xét hai người.
Khó chịu sâu trong lo lắng, dưới viền mũ phớt đôi mắt cau có Nhân Anh, một bên quan sát đường đi, một bên cẩn thận hỏi lại:
“Thật sự đây là nơi cô cần đến sao?”
“Ừ, đúng vậy” Minh Hà bình thản đáp lại, ánh mắt hiện vẻ thương tâm chăm chú lên những người ăn mày.
Nhân Anh vô thức đánh giá cao sự dũng cảm Minh Hà. Một nữ sĩ xinh đẹp yếu đuối, lại dám một mình lấn người vào mấy khu ổ chuột, mà không sợ bị kẻ xấu ẩn giấu nơi đây để mắt tới.
Kỳ lạ, cô ấy đến đây làm gì nhỉ? Hay nhà cô ấy ở đây? Đúng điên, với thân phận được đi học và cách ăn mặc nhìn ngay ra cô ấy ít nhất thuộc tầng lớp trung lưu hoặc giản dị nhà bình thường... Bạn? Cũng khả năng, chiếc khăn túi có lẽ cất một món đồ nào đó đem gửi cho người bạn của cô ấy... Trầm ngâm suy nghĩ, Nhân Anh hai tay siết chặt cầm lái, vững chạc đánh vòng qua từng ổ gà một.
Ngồi đằng sau, Minh Hà một tay cầm chiếc túi khăn và bộ bài để gọn trong người, một tay an toàn nắm giữ yên xe cân bằng cơ thể qua đường cua.
...
Hai người Nhân Anh dừng xe ở trước một túp lều được dựng bằng vài tấm vải rách rưới đan xen lẫn lên nhau. Hai cây cọc thô kệch, tóe những nhánh cây khô thành một hàng rào chắn bao quanh túp lều.
Vẫn một chút ra dáng nơi ở bằng lát vài mảnh đá xếp dọc đường vào túp lều và chiếc cửa kéo gọn tấm vải lên. Chung quanh có trồng vài cây rau củ như: hành lá, cà chua và rau sống.
Một nơi ở tồi tàn, đây mới chính là cuộc sống của người nghèo ở tầng đáy xã hội sao? Đôi khi bạn sinh ra ở gia đình khá giả, đủ ăn đủ mặc thì bạn chính là kẻ nằm trong những người may mắn thuộc 10 – 15 phần trăm thế giới rồi... Thương cảm với nhiều người, tâm trạng Nhân Anh bỗng nặng nề, mọi khoái chí vui vẻ dừng như bị đốt cháy tan biến để lại dòng cảm xúc tiêu cực.
Ánh mắt rầu rầu ngó nhìn bên trong qua ánh sáng ảm đạm chiếu vào túp lều, Nhân Anh trông thấy một cô bé vén tấm vải, bước ra ngoài.
Vóc dáng gầy còm như bỏ đói vài ngày, xương tay, xương quai xanh hay xương quai hàm rõ nét từng khúc một xuất hiện ở người cô bé bốn, năm tuổi.
Đôi mắt trong veo tựa như biển sâu, hồn nhiên và ngây thơ trên khuôn mặt nấm đen che đi làn da trắng hồng. Cô bé đáng thương thần sắc hớn hở cầm theo con gấu bông mỉm cười, vừa chạy tới chỗ Minh Hà vừa hí hửng nói:
“Chị ơi, chị lại đến rồi sao, Bảo Vy đang giúp mẹ làm việc đó.”
Mối quan hệ nào đây... Lặng yên một bên quan sát hai người Minh Hà, Nhân Anh tò mò liếc nhanh một cái hình bóng lấp lửng trong túp lều.
Mẹ cô bé? Phỏng đoạn một câu và không nghĩ gì thêm, ánh nhìn chuyển sang cuộc trò chuyện giữa Minh Hà với cô bé. Hắn ngạc nhiên trông thấy một người trầm tính Minh Hà, lại có khoảnh khắc gần gũi.
Tuy mới gặp và tiếp xúc được thời gian ngắn, nhưng qua buổi ăn cơm tối, dạy học và chuyện vừa xong. Hắn chắc chắn gần như khẳng định Minh Hà là một cô gái ít nói, rất hạn chế tiếp xúc với người lạ.
Giờ đây, Minh Hà giống như biến thành người khác, một nữ sĩ nhân hậu mang trong người tấm lòng bao la. Nụ cười xinh đẹp hiện rõ trên khuôn mặt nàng, cánh tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Ngữ khí nàng êm ái nói:
“Bảo Vy ngoan quá, hôm nay chị có mang ít bánh ngọt, coi như quà thưởng cho sự chăm chỉ này của em nha.”
Nói xong, nàng đưa chiếc khăn túi sát người cô bé.
“AA! em thích bánh ngọt” Tiếp nhận chiếc khăn túi chứa đựng bánh ngọt, cô bé vui sướng nở nụ cười hồn nhiên dễ thương, ngẩng đầu chằm chằm Minh Hà, ngọt ngào nói:
“Em cảm ơn chị nhiều, em sẽ mang số bánh cùng mẹ... Còn anh Bảo Minh nữa. Em đợi anh ý tý trở về cũng ăn một thể luôn.”
Minh Hà ồ một tiếng, dò hỏi:
“Bảo Minh không có nhà sao? Anh em đi đâu rồi?”
“Em không biết” Bảo Vy ôm túi bánh vào lòng, lắc đầu đáp. Cô bé chợt phát hiện sự tồn tại Nhân Anh, đôi mắt hiếu kỳ nghé đầu sang đánh giá hắn.
A!
Nhân Anh cũng phát hiện cô bé Bảo Vy nhìn, lòng có hơi bỡ ngỡ khó xử, nội tâm thầm nghĩ:
“Giờ Minh Hà đem bánh cho người ta, bản thân mình lại không đem gì, thật đôi chút ngại ngùng, tuy mình chỉ là người dưng ghé qua... Trong người mỗi cái thân xác và vài đồng bạc, chẳng có gì để đem cho cả...”
Suy nghĩ như gió bão, nhảy từ ý này sang ý khác tìm kiếm cách giải quyết, bỗng dưng đột ngột nảy sinh ý tưởng khá hay, khiến nội tâm bình tĩnh nhẹ nhõm đi nhiều.
Bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Nhân Anh cúi trầm thấp nở nụ cười thân thiện, ngữ khí không nhanh không chậm chào hỏi:
“Xin chào em, anh tên, Tiên Nhân Anh, em có thể gọi anh là, anh Nhân Anh là được rồi... Anh nghe nói em đang giúp mẹ bó rau đúng không?”
Cảm nhận gần gũi, không có ác ý từ người thanh niên xa lạ trước mặt, Bảo Vy không chút căng thẳng ngại ngùng, trong đầu nghĩ người thanh niên hẳn là bạn của chị Minh Hà.
Vì thế cô bé không ngần ngại gật đầu, nhưng không có mở miệng.
Nhận cú gật đầu đáp lại từ cô bé, Nhân Anh mới nói tiếp:
“Em có thể giúp anh giới thiệu vài bó rau được không? Anh vốn đang định đi chợ mua rau, may quá nếu nhà em có, anh tiệt thể mua luôn, đỡ phải mất công đi chợ ha.”
Nghe xong lời mua từ Nhân Anh, đôi mắt cô bé Bảo Vy sáng lên, niềm vui trùng điệp lên niềm vui khác, khiến cảm xúc cô bé nhảy kịch lên sung sướng.
“Thật sao?” Cô bé Bảo Vy thốt lên một câu hỏi cho chắc, lòng mong chờ.
“Tất nhiên là thật rồi.” Gật đầu chắc chắn, nụ cười trên đôi môi Nhân Anh kiềm chế không nổi niềm thích thú với cô bé.
Bản thân hắn vốn dĩ là một người yêu thích trẻ nhỏ, niềm yêu thương vốn được hình thành khi chung quanh khu nhà sinh sống mọc lên một nhà mẫu giáo. Vì thế, mỗi thời gian rảnh bản thân cũng hay ghé sang chơi đùa với các cô bé, cậu nhỏ. Một phần là do nhà mẫu giáo thuộc dạng tư nhân bởi một cá nhân mở, nên số trẻ cũng không quá nhiều và lại hàng xóm, chính thế hắn thường không bị bàn xích sang chơi.
Đó là lý do khoảnh khắc gặp cô bé Bảo Vy, tâm trạng hắn có sự thương xót, muốn giúp ra tay giúp đỡ hoàn cảnh cô bé nhất có thể, vừa hay có cơ hội ập đến.
“Bảo Vy, mời anh ấy vào nhà chọn rau đi. Chị cũng muốn nói vài chuyện với mẹ em.” Minh Hà bỗng lên tiếng, nhắc nhở.
“Vâng” Cô bé Bảo Vy đối với Minh Hà gật đầu, chuyển sang hướng Nhân Anh bảo:
“Anh theo em, mẹ em đang ở trong kia bó rau đó. Mẹ em sẽ vui mừng khi anh mua rau nhà em đó.”
Chăm chú biểu cảm tự nhiên chân thật từ cô bé, tâm can Nhân Anh cảm thấy day dứt như chiếc gai nhỏ cắm sâu vào, nhưng chẳng làm gì được. Hoàn cảnh hiện tại cũng vậy, chỉ có thể ra tay mua đỡ vài phần, cải thiện chi phí sinh hoạt gia đình cô bé.
Thở nhẹ một hơi tiết mọi tâm tình tiêu cực, hắn mới bước sóng vai Minh Hà theo sau cô bé Bảo Vy sải chân bước vào túp lều.
...
Bên trong giỏ xe làm bằng nhiều nhánh tre mỏng đan xen kỹ càng, được đặt ba bó rau khác nhau cùng với năm quả cà chua còn đỏ tươi và hai củ cà rốt.
Qua nhiều lần đong đếm, cuối cùng Nhân Anh rút tận năm đồng tiền Liên Minh để mua số nguyên liệu, giúp ủng hộ gia đình cô bé Bảo Vy.
Bản thân không có kiệt sỉ trả giá số tiền bỏ ra, chỉ là hắn không hiểu tại sao cứ cảm giác bản thân đang bị hố, vì dừng như số tiền mua đống nguyên liệu vượt qua quá nhiều giá trị thực vốn có của chúng.
Điều đó linh cảm được, khi hắn dung nhớ lại biểu cảm biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt người mẹ Bảo Vy.
Hài, không trách được, coi món quà lớn mình tặng cho gia đình cô bé vậy... Tuy nghĩ là như thế, nhưng trái tim Nhân Anh cứ cảm thấy đau đớn khó miêu tả.
“Đến đoạn kia anh rẽ trái rồi đi đoạn nữa lại rẽ trái tiếp” Ngồi đằng sau yên xe, Minh Hà vươn tay chỉ hướng cho Nhân Anh.
“Ừm” Nhân Anh gật đầu.
Bên ngoài bình thản y kiểu không có chuyện gì xảy ra, mà bên trong thâm tâm Nhân Anh đã có cái nhìn khác với Minh Hà. Không còn là một người con gái trầm tình tốt bụng nữa, mà là một cô gái tiềm ẩn nguy hiểm và đáng sợ.
Bởi khi còn ở túp lều nhà cô bé Bảo Vy, hắn đang định mở miệng hỏi giá tiền đống nguyên liệu, thì bỗng dưng Minh Hà mở miệng thay lời người mẹ trả lời.
“Theo giá thị trường hết số này, của anh mất năm đồng.”
Chính câu nói này, trong đầu Nhân Anh vẫn vương vấn hình ảnh sắc mặt không tý cảm xúc Minh Hà khi báo giá.
Độc ác, quá độc ác... Mình lúc đó còn ngỡ ngàng không biết đó rằng là đang bị hố, tất cả đều tại thiếu kiến thức tỉ giá thị trường nơi đây a...
Thôi bỏ đi... Nhân Anh hít sâu, bình ổn tinh thần tạm gác vấn đề sang bên, vừa cầm lái vừa mở miệng hỏi:
“Đúng rồi, có điều tôi vẫn còn đang thắc mắc, điểm sơ hở nào từ tôi mà cô nhận ra thân phận của tôi vậy? Không nói quá, bản thân tôi rất là tự tin về giả trang của mình trước khi gặp phải cô.”
Đây là câu hỏi khiến cả quãng đường mà hắn vẫn đang vướng mắc từ đầu lúc nhận ra tới tận bây giờ. Đầu óc lúc nào cũng phải hiệu lệnh tìm thời cơ hỏi rõ ràng từ Minh Hà, để sau này còn rút kinh nghiệm.
Nhận được câu hỏi, Minh Hà ngẩng mắt chằm chằm vào Nhân Anh đằng sau tấm lưng cao, bình thản trả lời, như kiểu đáp án vốn đã được suy nghĩ trước:
“Đó là giác quan thứ sáu của người phụ nữ.”
Giác quan thứ sáu?... Nhân Anh sững sờ một hô hấp, vội thổ tào trong lòng, muốn mở miệng phản bác, nhưng lại phải im lặng đành chấp nhận câu trả lời, vì không đủ cơ sở.
“Này anh, anh có thể thỉnh thoảng đến nhà tôi nấu ăn vài bữa không?”
Hả? Tất nhiên là không rồi... Trong đầu Nhân Anh ý niệm câu trả lời là như vậy “Nhanh, gọn, dứt khoát” mà bên ngoài mở miệng thì ngược hoàn toàn.
Ngữ khí hắn ẩn hiện niềm vui, nói:
“Tất nhiên là được rồi, khi nào rảnh tôi sẽ đến.”
“Vậy tôi chờ” Ngồi đằng sau, Minh Hà vô thanh mỉm cười thần bí.