Chương 31: Thân phận bị nhìn thấu
Bàn giao số tiền đáng nhận được cho cậu bé, Nhân Anh mang theo nội tâm vui vẻ đạp trên con xe trở về biệt thự. Nhiệm vụ buổi sáng hôm nay đã hoàn thành, giờ về nghỉ ngơi lấy sức, chiều ghé thăm chỗ đánh cờ xem sao.
Mình cho cậu bé bốn đồng là nhiều hay là ít nhỉ?... Lấp loáng hình ảnh khuôn mặt kích động từ biểu lộ thái quá niềm vui, Nhân Anh lắc nhẹ, khẽ cười một cái, thầm nói:
“Có vẻ bốn đồng với những người nghèo là một số tiền lớn a... À quên, bản thân mình cũng thuộc dạng người nghèo mà.”
Mê mang trong hoài niệm, ký ức còn mới mẻ, Nhân Anh nhớ tới lúc bản thân bị đưa đến thế giới này, không có cái gì trong tay, vừa bắt đầu đã rơi vào nguy hiểm, vượt qua giới hạn đề ra của bản thân, g·iết một siêu phàm giả, chạy trốn khỏi truy lùng...
Mọi thứ thật dồn dập như sóng trào!
Tình cảnh mình khá giống cậu bé, nhưng ở tầng lớp cao hơn. Nếu không năng lực sợi dây, mình sẽ sống ở thế giới này như nào? Lang thang giữa đám người xa lạ... Không tiền bạc, không người thân và quan trọng là không có kiến thức ngôn ngữ. Phải nói, từ đầu bản thân mình vốn dĩ đã khổ sở hơn đám người ở đây, nhưng mình lại đặc biệt hơn. Bước vào hàng dãy siêu phàm giả lúc nào không hay...
Siêu phàm giả... Ý niệm dừng ngay tới đoạn suy nghĩ, Nhân Anh trầm mặc vô ý thức ngửa bàn tay trái giơ lên, bát giác ngắm nhìn thật lâu sợi dây trên mỗi đầu ngón tay.
Đắm chìm vô thức quá lâu mà không để ý đường đi, Nhân Anh đột nhiên v·a c·hạm phải một người đi đường mất cân bằng tay xe, cả hai cùng ngã lăn ra đất.
Ý thức quay trở lại thực tại, Nhân Anh nhăn mày tự giác nhận thức ngay việc mình gây ra, bàng hoàng vội đứng lên, nghó nghiêng tìm kiếm n·ạn n·hân, ánh mắt dừng lại trên người một nữ sĩ chậm chạp ngồi dậy.
Con gái sao? Không biết nguy hiểm gì không? C·hết tiệt thật...
Nội tâm nảy sinh lo lắng, không nghĩ nhiều bước nhanh hỏi thăm cô gái, cầu mong và hi vọng mọi chuyện không quá nghiêm trọng.
Hắn nhẹ gần, theo bản năng hơi thiếu lễ phép, vươn tay đỡ lấy cánh tay nữ sĩ dậy, giọng điệu áy náy hỏi thăm:
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý! Cô có sao không? Tôi có thể đỡ cô dậy chứ?”
Không đáp ngay lại lời hỏi thăm, nàng nữ sĩ rụt rè đưa tay hất nhẹ khỏi bàn tay Nhân Anh xuống dưới, người thì cúi trầm thấp, một bên nhặt số lá bài rơi dưới đất, một bên lắc đầu nhỏ giọng nói:
“Tôi không sao, anh đừng lo, tôi có thể đứng được.”
Ngách, trước màn phản ứng từ chối của nữ sĩ, Nhân Anh hơi ngơ ngác, sâu trong lòng cảm thấy xấu hổ về hành động quá tự nhiên của mình.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng vài giây, Nhân Anh bỗng chú ý tới nàng nữ sĩ đang gom nhặt từng quân lá bài, đột nhiên nảy ra ý tưởng gắn liền vết xấu hổ.
Ngồi xổm xuống, hắn thay nàng nữ sĩ nhặt từng tấm lá bài bay lăn ra xa, không quan tâm nàng có cần giúp hay không.
Cứ như thế, Nhân Anh nhặt đầy đủ hết tấm lá bài, lướt nhìn qua vài hình ảnh in trên lá bài cùng dòng chữ ở đầu mỗi quân, có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ.
“Mấy lá bài này không lẽ tham khảo từ bộ bài tarot sao? Hay là trùng hợp? Khả năng a, mỗi quân bài đều có hình dáng với tên gọi không một điểm chung nào với lá bài tarot cả... Nói đến lá bài, thật giống với môn cờ chiến... Thế giới này thật là song song với trái đất? Mọi thứ giống đến đáng sợ...”
“Anh có thể đưa lại cho tôi số lá bài còn lại không?”
A, đang trầm mặc suy tư đột ngột bị lời nói đánh vỡ ý niệm thành nhiều tán lá, Nhân Anh tâm trí bối rối vội đưa số quân bài chuyển giao cho nàng nữ sĩ, tiện mắt trông thấy ngoại hình hoản chỉnh của nàng.
Đây không phải cô bạn Minh Hà của cô chủ nhà Ngọc Linh sao?
Khuôn mặt co rút không kiềm chế nổi biểm cảm, lộ ra chấn kinh qua đôi mắt mở to, Nhân Anh vô thanh hít sâu, trong đầu đảo tốc mặc niệm tự nhủ bản thân rằng “Cô ấy không nhận ra mình”.
Với lớp trang điểm hiện tại, cho dù người tiếp xúc lâu nhất với mình thế giới này Ngọc Linh, cô ấy cũng khó thể nhận ra điểm bất ngờ, chứ đừng nói một người chỉ liếc nhìn qua, chưa từng mở miệng nói câu chữ... Qua một đợt r·ối l·oạn suy tư, Nhân Anh cảm thấy nội tâm nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như chiếc lông chim uốn lượn trong gió.
Ngược hoàn toàn với thâm tâm, bên ngoài sắc mặt Nhân Anh tỏ ra rất bình tĩnh, ngữ điệu bình thản, hơi trầm hỏi:
“Cô có sao không? Lần nữa tôi xin...”
Lời nói Nhân Anh chưa kết thúc, bỗng bị lời nói Minh Hà ngắt quãng, bằng ngữ khí êm ái, phiêu phớt âm điệu thần bí:
“Anh là người xấu...”
Ách, câu nói Minh Hà như tiếng sét đánh bên tai, khiến Nhân Anh sững sờ mà giật nảy mình, lòng gợn sóng mãnh liệt chấn động toàn cảm xúc, chưa đầy một hô hấp mà vô vàn câu hỏi trập trùng nảy sinh.
“Cô ấy nhận ra sơ hở gì sao? Không thể, câu nói ám chỉ hành động trước của mình sao? Hẳn là như thế... Cũng không hẳn như vậy, vậy lời nói này nghĩa là gì? Điều gì khiến cô ấy nói như thế?...”
Tâm trí đắm chìm trong hỗn loạn, nhưng thần sắc Nhân Anh biểu lộ vẫn không quá mảy may sinh động, nhẹ điệu kèm theo giọng hơi, nhanh chữa lành thân phận, nói:
“Tôi không...”
Lần nữa, chưa kịp nói hết câu, Nhân Anh bị Minh Hà cắt đứt bằng câu nói ngẳn ngủn, nhưng ẩn chứa lượng sát thương tâm hồn vô biên:
“Anh là kẻ nói dối...”
Câu nói thứ hai chấm dứt, lần nãy Nhân Anh không còn giữ bình tĩnh trên sắc mặt, mà biểu hiển ngơ ngác khó tin.
“Ngọc Linh là một cô gái tốt, nhưng anh đã lừa dối lòng tin của bạn ấy, vì thế anh là kẻ xấu...”
Dừng a, dừng a... Thâm tâm khổ sở, buồn cười lẫn khó nói, Nhân Anh chỉ biết im lặng, nặng nề xác nhận được thân phận đã bị phát hiện, chỉ là không biết bản thân trong lớp trang điểm có điểm lỗi nghiêm trọng nào? Mà dễ dàng bị một người mới gặp qua đúng lần đã nhận ra thân phận.
Thở phù một hơi ổn định tinh thần, Nhân Anh lắc lắc đầu, gượng cười đối Minh Hà phủ nhận nói:
“Tôi không phải người xấu.”
Nghe được lời phản bác, Minh Hà khá kinh ngạc ngoài ý muốn, yên lặng chằm chằm lên Nhân Anh một, hai giây, muốn mở miệng thì bị lời nói Nhân Anh cắt đứt:
“Cô muốn biết tại sao đúng không?”
Minh Hà gật đầu dứt khoát, ánh mắt tỏ ra kiên định như khẳng định nàng đang tập trung lắng nghe, nghiêm túc muốn biết rõ sự thật đằng sau mọi chuyện.
Không cần phải nghiêm chỉnh vậy đâu... Nhân Anh buồn cười, ngồi khoanh chân đối diện Minh Hà, trong đầu cấp tốc soạn từ, miệng phối hợp không nhanh không chậm bắt đầu cẩn thận giải thích:
“Như câu chuyện mà tôi đã kể cho Ngọc Linh, tôi thật sự đến từ một nơi khác, tôi cũng không biết quê hương đến từ đâu, bởi vì tôi chỉ là một người vùng quê với kiến thức hạn hẹp, nên không thể xác định được xuất thân của mình.
Cô biết đấy, một người đến từ vùng xa xôi, lại không biết ngôn ngữ, chính vậy, tôi mới phải mưu cầu kim sinh từ các âm ngữ của người thành phố đúc kết thành một câu hoàn chỉnh. Cộng với nhiều lần rèn đúc trộm qua mấy trường học, khiến cho tôi có khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ nơi đây, tất nhiên việc ghi hay đọc là điều không thể... À, tôi vẫn ghi được môt ít từ.
May mắn ở khoảng thời khắc gian khó, tôi vô tình cứu được cô chủ nhà Ngọc Linh...”
Nói đến đây, Nhân Anh dừng lại một nhịp, đưa mắt ngẩng ngắm trời xanh, lắc nhẹ đầu, sắc thái duy trì điểm yếu ớt, lại chậm rãi giải thích tiếp:
“Nói cô cũng không tin, ban đầu ý định vốn dĩ của tôi là sẽ không mở điều kiện cảm ơn từ Ngọc Linh, dung nhớ thời điểm khởi đầu nơi đây, tôi giả trang là một kẻ không hiểu ngôn ngữ để giao tiếp lấy cớ từ chối... Mà cô có vẻ không biết...”
Nhân Anh chuyển ánh nhìn ngang Minh Hà, cười cười, thở dài nói:
“Thật khó tin, Ngọc Linh... cô ấy là một người mang trong người tấm lòng nhân hậu, mở miệng đầu tiên muốn cho tôi một chỗ ở, lời nói thứ hai cho tôi một công việc ổn định. Những thứ đó có vẻ rất bình thường với mọi người đúng không...”
Đôi mắt Nhân Anh ủ rũ hiển hiện nét hiền hầu, lắc lắc đầu nói:
“Nhưng với tôi nói riêng và những người ăn mày nói chung, lời mời đó không kém bằng một sự ban ân từ vị Thần vậy... Ai có thể kiềm chế được lời mời hấp dẫn như vậy. Tôi đồng ý, chẳng phải suy tư gì hết, tôi lập tức đồng ý... và đó, lý do tại sao tôi lại lừa dối Ngọc Linh, tuy tôi không muốn như thế, nhưng hoàn cảnh bắt buộc như vậy.”
"Hài..." Hắn thở nhẹ một hơi, như tiết nỗi khổ tâm sâu trong lòng của mình.
Kể xong xuôi câu chuyện, tuy chỉ nửa thật nửa giả, Nhân Anh vẫn phải cảm khái độ giàu cảm xúc từ câu chuyện mình bốc phét, giống như kiểu câu chuyện là thật và bản thân đã trải qua như vậy.
Minh Hà nghe hết câu chuyện, đôi mắt sắc tím huyền ảo sâu lắng chăm chú vài giây trầm mặc rồi mới lên tiếng:
“Thì ra vậy.”
A... Nhân Anh không hiểu sao vui vẻ, chẳng kịp suy nghĩ như bản năng kẻ ngốc lập tức hỏi lại:
“Cô tin tưởng tôi sao?”
Đáp lại câu hỏi là cú gật đầu từ Minh Hà, không nói gì thêm nàng bỗng đứng dậy, hai tay phủi phủi bủi bẩn vài lần trên chiếc váy rồi chỉnh sửa thật gọn gàng.
Hết thảy, nàng nhìn xuống dưới Nhân Anh, ánh mắt không điểm cảm xúc mở miệng nói:
“Tôi có thể nhờ anh một việc chứ. Tôi sẽ lấy nó làm điều kiện giữ bí mật.”
“Được được, tôi xin sẵn lòng” Nhân Anh gật gật đầu, cũng theo đứng dậy, thâm tâm thấp thỏm chờ đợi đối với Minh Hà, dò hỏi:
“Không biết tôi có thể giúp gì cho cô đây?”
Không vội đáp lại câu hỏi, Minh Hà đưa tầm nhìn và vươn tay chỉ về chiếc xe đạp đổ ngã, quay dịch ánh mắt nhìn Nhân Anh, không vội vàng trình bày:
“Anh có thể dùng xe đạp chở tôi đến một nơi được không? Tôi muốn mang chút đồ đến một chỗ, bởi nơi tôi đến khá xa, nên nếu đi bộ sẽ mất rất nhiều thời gian và sức lực.”
Hóa ra là bảo mình làm xe ôm miễn phí một chuyến, thật là tiện lợi nha... Cô ấy định đi đâu?... Ánh nhìn đảo nhanh rơi vào chiếc khăn túi phồng to Minh Hà giữ chặt trên tay, làm Nhân Anh mới để ý rằng, kể cả ngã cô ấy vẫn giữ chiếc túi không cho bị rơi đập xuống đường.
Bên trong gì vậy? Một thứ rất quan trọng với cô ấy hay gì?... Có chút thắc mắc, nhưng không mở miệng hỏi, tạm gác sang một bên, đối với Minh Hà, Nhân Anh mỉm cười, nói:
“Đây là vinh hạng của tôi... Xin chờ một chút.”
Xoay người, bước đến cạnh chiếc xe đạp, Nhân Anh cúi người nhấc dựng xe lên, ngẩng đầu nhìn hướng Minh Hà, ra cử chỉ và nói:
“Xin mời.”
Không ngại ngùng gật đầu, Minh Hà bước nhẹ tới chiếc xe, ngồi lên yên sau với kiểu dáng thiếu nữ, hai chân gọn gàng đối chiếu vuông góc với thân xe, hai tay ôm lấy túi khăn, nhẹ giọng nói:
“Làm phiền anh.”
Thu liễm cảm xúc, không chậm chạp Nhân Anh ngồi lên xe, biến mình thành chú tài xế qua lời chỉ dẫn mà lái xe.
Hắn vừa cầm lái, vừa mặc niệm suy tưởng vài thứ mơ hồ.
Thật khó tả...
Lầu đầu được chở con gái, mà còn lại bằng xe đạp, Nhân Anh phảng phất liên tưởng đến vài đoạn phim hay cảnh truyện mấy bộ tình yêu thời học sinh, mà vô ý thức ngượng trong lòng, cảm nhận trái tim đập nhanh hơn mấy hồi."