Chương 33: Người đến bất ngờ
“Chiếu Chỉ Huy, ăn cờ!” Quân Không Quân kẹp bởi hai ngón tay, đặt vòng đến ô 10E, đối diện sang ngang với quân Chỉ Huy ở ô 2E.
“Tôi lại thắng rồi, có vẻ hôm nay thời tiết rất là tốt nên tâm trạng rất thoải ha” Ngồi xuống vị trí người đánh cờ, Nhân Anh mỉm cười đối với ông lão đối thủ, nói.
“Thời tiết tốt?” Ngẩng mặt chăm chú bầu trời, ông lão lắc lắc đầu, hạ xuống nhìn Nhân Anh, nói:
“Không, thời tiết hôm nay không tốt đâu... Để tôi xem nào...”
Ông lão giơ bàn tay phải, tỏ ra bấm bấm vài lần trên ngón tay giống như một vị thần bói chuyên nghiệp, đang đọc tâm lệnh dò xét thiên cơ.
Ngẩng đầu cười cười với Nhân Anh, giọng điệu ông lão thần thần bí bí nói:
“Một trong những người ở đây, sẽ có một kẻ mang trên người vận xui sủi, chuẩn bị đón nhận một trận tai họa cực kỳ lớn.”
Đón tai họa cực kỳ lớn? Ông có bốc phét không ông lão... Nhân Anh thổ tào, ánh mặt khinh bỉ chằm chằm ông lão, nội tâm thầm chửi rủa:
“Mới thắng được ba ván, mà đã bắt đầu giở trò nguyền rủa người khác rồi. Mấy người cao tuổi ở thế giới này đều mất nết như này sao? Một con sâu làm hỏng nồi canh mà...”
“Vậy ông có thể xem một chút, người đó là ai được không?” Nhân cơ hội mở miệng bắt bẻ, muốn hạ bệ sự tôn nghiêm ông lão, để cho ông biết rằng “Lớn rồi thì hãy ra dáng của một người lớn đi”.
Xem ông sẽ trả lời như nào... Chờ mong cảnh tượng sắc mặt đen kịt ông lão từ Nhân Anh, bỗng một tiếng hét từ trong một số người đứng xem bên cạnh.
“C·hết rồi, mải xem đánh cờ, tôi quên mất nhiệm vụ bà xã giao đi chợ rồi. C·hết tiệt, tý về muộn con sư tử hà đông sẽ cắt c·hết tôi mất...”
“...” Đám người lẫn Nhân Anh vớ ông lão kinh ngạc, quay mặt trông về phía chủ nhân tiếng than vãn.
“HAHAHA... Vậy anh trước khi mua đồ về, hãy mua thêm một bông hoa cùng với suy nghĩ tạo vài câu thơ hay bài văn tăng độ lãng mạn. Tôi nghĩ rằng với hai thứ đó, ít nhất anh sẽ còn sống đến ngày mai, hahaha...”
Trong đám người mở miệng trêu đùa nhắc nhở người đàn ông đang tràn ngập lo sợ, trong đầu mặc niệm khung cảnh bản thân bị hành xác bởi một con ác ma ẩn giấu đằng sau lớp vỏ trang mang tên “Vợ”.
“HAHAHA...”
“Đúng đấy, nhớ mua thêm chai nước hoa, nó có thể giúp anh sống đến tận ngày kia lận...”
“HAHAHA...”
Đám người thay nhau cười không chút kiên nhể, bản thân Nhân Anh cũng không che dấu mà phì cười, quên béng đi lời nguyền rủa từ ông lão.
“Thôi tôi đi đây...” Người đàn ông sợ vợ để lại câu nói, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
“Hỡi chiến hữu hãy sống sót thật mạnh khỏe...”
“Anh hãy nên nhớ rằng mọi nơi đều chiến trường, vì thế hãy tập trung trong mọi trận chiến...”
“Chúng ta chiến đấu không phải vì thế hệ sau này, mà còn vì niềm kiêu hành của một người đàn ông...”
“HAHAHAHA...”
Đám người thi nhau mở miệng bổ sung giọng văn truyền cảm vui đùa đến cho người đàn ông sợ vợ. Ai lấy đều toát lên vẻ thơ văn kiêu hùng, mạnh mẽ và thanh quang qua từng câu chữ.
“Này cậu thanh niên, chuẩn bị cho ván thứ tư thôi” Ông lão khục khục hai tiếng, đối với Nhân Anh gọi.
Nghe được lời gọi, đám người cùng Nhân Anh quay lại ván cờ, mọi chú ý rơi lên người ông lão, họ bỗng nhớ lại chuyện xem bói, đều thầm suy đoán: Ông lão có năng lực thật hay là giả vờ ăn may.
“Ván thứ tư? Nó sẽ bắt đầu khi ông trả số tiền cho ván thứ hai và ván thứ ba đã” Hai tay Nhân Anh đan xem, tựa lên một bên đầu gối.
“Đúng vậy, lão Vĩ giả tiền đi chứ, định đánh lạc hướng quỵt tiền người thanh niên à?...”
“Đừng giở gian xảo ở đây lão Vĩ, hay ra dáng một người cao tuổi đi, đừng để đám thanh niên đánh giá...”
“...”
Đám người chung quanh thay nhau phụ trợ, khiến ông lão Vĩ sầm mặt, ẩn hiện khó chịu liếc nhìn đám người một lượt, rồi thở dài, rút ra túi tiền, một bên nói:
“Được rồi, 1 đồng 2 tít của anh đây, chàng thanh niên”
“Ông là một người sảng khoái, lão Vĩ...” Cười hahaha, tiếp nhận một tờ tiền và hai đồng xu, Nhân Anh nhanh tay cất gọn vào túi quần.
Bàn tay sột soạt kiểm tra tỉ mỉ số tiền bên trong, đề phòng k·ẻ g·ian nào nhân cơ hội mất tập trung lại thò tay trộm mất, thì thật mất công cho buổi sáng hôm nay.
Ba ván thắng cùng một ván thua, bù trừ hết thảy, số tiền kiếm lời trong cuộc đọ ván cờ là hai, ba trừ một... 2 đồng 4 tít, cộng thêm 5 đồng 7 tít còn sót lại khi lấy từ lũ k·ẻ t·rộm, tổng cộng trong người mình hiện tại là 7 đồng 11 tít, thiếu một tít nữa là tròn 8 đồng... Lẳng lặng suy tính một trận, Nhân Anh thấp hơi thở phào, cảm thán việc kiếm tiền ở thế giới này khó khăn như nào.
Ngày hôm qua, hắn từng một lần ghé thăm nơi đây, muốn tham gia đánh cờ, vô tình nghe được đánh cờ ở đây không phải miễn phí. Nó giống hệt môn cờ bạc ở địa cầu, muốn chơi bắt buộc phải bỏ tiền ra, thắng thì ăn, thua vì mất hết, người xung quanh thì đặt cược người chơi.
Đó là lý do tại sao, có vài người mở miệng giúp đỡ hắn, mọi thứ đều chất chứa nhiều điều đằng sau, sau tất cả chỉ là lợi ích của nhau. Đúng như câu nói: “Không có gì là miễn phí hết!”
“Ván này chúng ta chơi đi, x2 số tiền lên... Thấy như nào, người thanh niên trẻ tuổi?” Lão Vĩ cúi đầu loay hoay vài quân cờ trong tay.
Gấp đôi số tiền, 2 đồng 4 tít trong một ván, ông định liều c·hết với tuổi già hả? Chẳng may ông lại thua, rồi đau tim mà đột quỵ thì chẳng phải tôi là s·át n·hân gián tiếp sao?... Cười giễu lẫn ghi đậm nghi ngờ, Nhân Anh lắc lắc đầu, mỉm cười từ chối:
“1 đồng 2 tít như cũ, hoặc nghỉ chơi.”
“Quá thấp, 1 đồng 11 tít, tăng độ hấp dẫn lên chứ, cứ nhàn nhàn 1 đồng hơn, quá nhàm chán...” Lão Vĩ lắc đầu một cái, ngẩng đôi người xung quanh, tìm kiếm phụ trợ:
“Đúng không?”
“Ý kiến hay đó, như thế mới kịch tính, người trai trẻ mạnh bạo lên...”
“Tuy tuổi tác đã già, nhưng đôi khi lão Vĩ tuôn một câu như nhà bác học vậy, đáng học hỏi a...”
“...”
Hai, ba người mở miệng tiếp giúp cho lão Vĩ, câu nói hay thấm thía như dòng kích thích, muốn kích động tâm lý Nhân Anh đồng ý lời mời.
Bỏ ngay mấy giọng điệu như vậy nha, tôi đâu ngu... Ai biết các người đang âm mưu gì. Khởi đầu, cho tôi một ván thua, miệng nói “Ván khởi động, không gì phải buồn” sau đó cho tôi hai ván thắng, như đòn tâm lý đánh vào niềm sung sướng và dục vọng, miệng mở ra những lời nói cổ động tinh thần... Mê mang trong chiến thắng, các người muốn nâng giá cược, bắt đầu đánh thật, dùng kinh nghiệm với kỹ năng già giua thắng tôi, tiếp mở miệng như lần đầu, kích động tôi chơi ván thứ hai chứ gì... Tôi chẳng đi guốc trong bụng các người... Hiềm nghi nặng nề, Nhân Anh tự động mô phỏng mọi suy đoán logic nhất, cảnh giác đề phòng với lời mời.
Không muốn thành con mồi sập bẫy, hắn tiếp lắc đầu, nhàn nhạt nói một câu ngắn gọn:
“1 đồng 2 tít.”
Trầm ngâm, chăm chú Nhân Anh, lão Vĩ thở nhẹ một hơi, gật đầu, dứt khoát một từ:
“Được.”
“Theo quy tắc, tôi sẽ là người đánh đầu” Lão Vĩ không điểm cảm xúc, cầm con quân Chỉ Huy đặt vào ô 4B, xung quan con Chỉ Huy, đặt theo lần lượt 1 quân Lục Quân, 2 quân Tiên Phong, 1 Bắn Tỉa.
Theo sau đó, Nhân Anh bắt đầu bày cờ theo chiến thuật mình đề ra sẵn trong đầu. Quân Chỉ Huy đặt ở ô 11K, và bao quanh là 2 Tiên Phong và 2 Bắn Tỉa.
Khung trận trên bàn cờ lẫn nhau mẫn cảm súng đạn, theo chiến thuật đối chéo, hạ chiến quân tốt, theo lối tư duy đánh nhanh.
“Tiên Phong hạ chỗ 6F...”
“Không Quân ăn Hậu Cần 8D...”
“Chạy Lục Quân xuống 8G...”
“Hỗ trợ từ Hậu Cần, Tiên Phong tiến hai bước, đạt 11M...”
“...”
Cuộc chiến đánh cờ căng đứt dây thần kinh, hồi hộp lẫn người xem với người chơi. Nhân Anh với lão Vĩ, hai người ánh mắt tập trung cao độ, như hài hòa của linh hồn vào ván cờ, không ai nhường ai!
“Chiếu Chỉ Huy, tôi lại thắng, có vẻ hôm nay may mắn luôn mỉm cười với tôi rồi, thật ngại quá.” Giọng điệu tỏ vẻ áy náy, nhưng thâm tâm Nhân Anh cười lớn không thôi.
Sắc mặt đen kịt như nồi bánh chưng, Lão Vĩ trầm mặc hai, ba hô hấp mới mở miệng, giọng điệu ẩn chứa khó chịu, nói:
“2 đồng 1 tít, như nào?”
Đưa tay xoa cằm, Nhân Anh ngẫm nghĩ vài giây, không biết có nên đồng ý không?
Ván thắng này vẫn nằm trong âm mưu của họ hay gì? Đánh tiếp hay không, trong tay mình có hơn 9 đồng rồi... Đánh đo phân tích, Nhân Anh cuối cùng ý niệm được quyết định của mình.
Đang muốn mở miệng, hai giọng nói truyền đến làm cho hắn bỡ ngỡ, cảm giác quen tai, theo bản năng quay mặt nhìn hướng chủ nhân giọng nói.
“Lão Vĩ, hôm nay ông ăn được bao nhiêu rồi?”
Hai thân ảnh nữ giới bước tới gần đám đông, không ai khác chính Mỹ Linh và Ngọc Nhung.
Mặc trên người trang phục giản dị hơi bó sát màu cam nâu, Mỹ Linh đội chiếc mũ rộng khắc nhiều hoa văn mỹ nghệ. Nàng cầm tay Ngọc Nhung, dắt ở phía sau, gần ngay bên cạnh.
Có lẽ do bị mất ký ức, dẫn đến cách ăn mặc của Ngọc Nhung có thiên hướng về độ tuổi trẻ con, với mái tóc buộc cụm ra hai bên, phối hợp chiếc váy đầm màu hường dễ thương, khiến nàng toát lên vẻ đẹp ngây ngơ của thiếu nữ mới lớn.
Lão Vĩ đảo mắt liếc nhìn hai người một cái, không có mấy vui vẻ, hầm hầm nói:
“Hai người đang rảnh hay gì, mà dắt nhau đến đây làm gì”
“Sao thế, như nào? 2 đồng!” Lần nữa nhắc nhở, cho thấy lão Vĩ đang sinh khí trong lòng.
Không một tiếng đáp lại, bởi giờ đây nội tâm, thâm tâm và lẫn tâm trí Nhân Anh dừng như đang bị đóng băng, mọi thứ dừng lại một cách an tĩnh, nhưng chậm rãi rạn nứt, tạo thành dấu hiệu sự bùng nổ mạnh mẽ lượng lớn ý niệm.
Ánh mắt chằm chằm lên người Ngọc Nhung, song nhãn rung động mà kh·iếp sợ. Bất động vài ba giây, hắn hắng giọng một cái, vội vã mở miệng đối với Lão Vĩ, trầm giọng đáp lại:
“Xin lỗi, tôi tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, để mai vậy”
“Hả, gì vậy thanh niên...” Sửng sốt trước câu nói Nhân Anh, lão Vĩ hơi bật người gọi hắn trở lại, nhưng đã quá muộn, khi thấy người thanh niên này đã đạp xe rời khỏi.
“Lão ăn của người ta nhiều, giờ người ta đi rồi, còn ngăn cản làm gì? Định ăn hết xương người à?” Giọng điệu mang theo khinh miệt cùng trêu đùa từ Mỹ Linh.
Tâm trạng vốn đang khó chịu, lại thêm câu nói Mỹ Linh như thêm dầu vào lửa, lão Vĩ cau có, nổi hiện gân xanh muốn quát thẳng hướng Mỹ Linh cho bõ tức, nhưng sau đó lại thôi.
Thở dài một hơi, lão lắc đầu, giọng điệu ểu oải nói:
“Ta mới người bị thiệt đây này.”
Ồ một tiếng, Mỹ Linh ngạc nhiên, không tin tưởng, cười cười nói:
“Tin được không?”