Chương 29: Bị trộm mất xe.
Mặt trời chiếu rọi toàn thành phố, một ngày mới ập đến, dòng người đông đúc bắt đầu thực hiện công việc như mọi hôm. Nhân Anh ngồi trên con xe đạp, lượn vòng quanh con phố.
Trên người hắn ăn mặc kín đáo, phủ lên một lớp cải trang kỹ càng phối hợp với chiếc mũ phớt. Nên bản thân hắn rất tự tin rằng sẽ không một ai nhận ra dung mạo chính bản thân, kể cả cô gái Ngọc Linh đứng ngay trước mắt.
Nhân Anh theo trí nhớ, tìm đường đi quay trở lại chỗ đám người đánh cờ hôm. Từ lúc xem chơi cờ đến giờ, thâm tâm hắn cứ bị gay gắt, ngứa ngáy muốn thử sức môn cờ mới này như nào.
Tối hôm qua, hắn đã dành một ít thời gian, luyện tập làm quen nước đi con mỗi quân cờ, chuẩn bị cho sáng hôm nay. Theo kế hoạch bày ra, hắn sẽ cắt một lượng thời gian nhỏ bên sáng để chơi cờ, giữa trưa về lại biệt thự ăn cơm, làm hết việc ngày hôm nay, sau đó thu thập thông tin về cách di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác.
Hắn không muốn lúc nào đều phải sống chui sống lủi, cần phải chuyển nơi sống và nơi được nhắm đến là Thủ đô của đế quốc Hoàng Minh.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ có thể đến thủ đô, trong ký ức và suy đoán, thì trung tâm đế quốc chính là nơi tập trung, đầy đủ mọi thứ nhất. Chỉ có thể ở đó, hắn mới tìm, gặp gỡ và giao lưu những kẻ siêu phàm khác, tìm cách trở về trái đất.
Hiện tại hắn không có tiền, mà tiền lương phải đợi đến nửa tháng mới được bàn giao. Vì thế hắn phải tìm hiểu trước xem di chuyển giữa hai thành phố bằng phương tiện gì, mất bao nhiêu tiền. Nếu may mắn hỏi thăm xem chi phí sinh hoạt ở thủ đô có đắt đỏ không?
Đạp một quãng đường dài, Nhân Anh tìm tới nơi đánh cờ hôm qua. Điều đáng tiếc thay là hiện tại chưa có người bày cờ, khiến cho hắn mất công một chuyến đi.
Nhân Anh thở dài, đạp xe đến một chỗ bán hoa quả gần đó. Hắn muốn từ người phụ nữ chủ hàng quả, hỏi thăm đôi chút tin tức.
Hắn tiến lại gần người phụ nữ, nở nụ cười thiện cảm, nhẹ nhàng nói:
“Một ngày tốt lành thưa bà.”
Người phụ nữ đang cầm giấy bút tính toán thứ gì đó, bị câu chào từ Nhân Anh làm cho ngơ ngác hai giây, ngẩng đầu lên, chăm chú lên hắn một giây mới mỉm cười, cất giấy bụt, đứng lên nói:
“Một ngày tốt lành! Tôi có thể giúp gì được cho anh đây?”
“Thật làm phiền bà...” Nhân Anh tỏ ra áy náy, nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Bà có thể giúp tôi chỉ hướng đường ra đến chỗ ga tàu không? Tôi không phải người ở đây, nên không thể nhớ được trình tự bản đồ thành phố.”
Với công nghệ sản xuất được hàng loạt ô tô hiện tại, Nhân Anh phán đoán được trình độ khoa học và nền văn minh của thế giới này ở mức độ nào. Vì thế việc có tàu hỏa hay tàu hơi nước là chuyện rất bình thường. Chúng còn là phương tiện hữu ích nhất khi di chuyển quãng đường dài. Nên hắn quyết định chọn di chuyển bằng tàu.
“Anh tìm vị trí ga tàu sao? Vậy anh hãy đi đến... rẽ ngang...” Người phụ nữ thân thiện cẩn thận tỉ mỉ chỉ từng đường một cho Nhân Anh đến chỗ ga tàu.
Nhân Anh đứng nghe, gật đầu vài cái, lắc nhẹ đầu, mỉm cười nói:
“Cảm ơn bà nhiều. Tôi chúc bà một ngày làm ăn mạnh mẽ. Giờ tôi phải đi, tạm biệt bà.”
“Không có gì đâu” Người phụ nữ mỉm cười đáp lại, nhìn hình bóng Nhân Anh đạp đi xa, trở lại tính toán mấy thứ trên tờ giấy.
...
Theo lời chỉ dẫn người phụ nữ bán hoa quả, Nhân Anh đạp một quãng đường dài, cùng với hỏi thăm một số người trên đường đi. Cuối cùng hắn đã tìm được bến ga tàu.
PIIII O! PIIII O!...
Đứng ở đằng xa, Nhân Anh đã cảm nhận được sự nhộn nhịp, vội vàng của dòng người qua lại rồi. Người lên tàu, kẻ xuống tàu. Ai lấy đều trên tay, trên vai đeo theo túi hành lý của mình.
Tàu hỏa sao?
Nhân Anh trông thấy một đoàn tàu từ đằng xa chạy đến, phát ầm ĩ tiếng còi lên, tiếng động cơ hoạt động v·a c·hạm mãnh liệt.
KỊCH KỊCH – XỊCH! KỊCH KỊCH – XỊCH!...
PIII O! PIII O!...
Nhân Anh đánh nách sang một đường đi, tìm chỗ vắng gửi mà an toàn gửi gọn chiếc xe đạp lại. Bây giờ hắn không có tiền, nên không thể gửi xe mất phí được, đành phải thận trọng tìm một chỗ ổn, tránh cho bị người khác ă·n t·rộm mất.
Nhân Anh liều lĩnh cất gọn chiếc xe đạp của mình vào gần hai chiếc xe ô tô ngay đường, bên ngoài nơi trông xe. Hắn chỉ tạm thời để đó, vội chạy vào ga tàu, hỏi thăm thông tin cần thiết, lập tức quay trở lại ngay.
Nhân Anh bước chân nhanh dần, đi đến gần bàn bán vé. Nhìn một cô gái đang làm công việc kiểm tra thông tin về chuyến tàu tiếp theo sẽ ở đâu?
Hắn chờ đợi một vị khách đang làm việc với nhân viên bán vé. Cho tới lượt mình, hắn tiến lên, hơi thấp người, mở miệng hỏi:
“Xin chào cô, tôi có thể hỏi cô vài điều về giá vé, thời gian tàu chạy đến thủ đô không?”
Người nhân viên bán vé, ngẩng đầu chăm chú Nhân Anh, nghe rõ câu hỏi từ hắn. Cô theo bản năng công việc, hướng hắn hỏi lại và nói:
“Chào anh! Anh muốn hỏi về giá vé của chuyến tàu chạy đến thủ đô Bạch Uyên đúng không? Ừm, hiện tại chúng tôi có cung cấp ba loại giá vé khác nhau đi đến thủ độ. Giá vé hạ dân, trung dân và thượng dân, theo lần lượt mức tiền giá vé sẽ là 5, 8 và 11.
Còn lịch trình, thì sẽ là 8 giờ sáng, 3 giờ chiều và 7 giờ tối nha anh.
Không biết anh cần gì nữa không?”
“Không, Cảm ơn cô” Nhân Anh cúi đầu chào một cái, quay người rời khỏi bàn ván vé, nhanh chóng trở lại chỗ cất xe đạp. Bước chân hắn vội vã nách qua từng người một rời khỏi bên ga tàu, tới nơi dựng xe đạp.
Bước tới nơi, Nhân Anh phát hiện một trong hai chiếc ô tô đã rời đi, chỉ còn một chiếc ô tô. Hơn hết chiếc xe đạp của hắn cũng bị ai đó lấy đi lúc nào không biết.
Nhân Anh đứng hình ngơ người nhìn về chỗ mình cất xe, đôi tay siết chặt lúc nào không hay. Phải mất vài giây, trạng thái cảm xúc mới ổn định, hắn đưa tay lên xoa nhẹ vầng trán, thở mạnh một hơi khó chịu.
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, hắn gượng một nụ cười nhạt, giọng điệu trầm đè ép lại tức giận, nói:
“Tên khốn nạn, đừng để ta biết người là ai.”
Cơn phẫn nộ hiện tại Nhân Anh lớn đến mức làm cho tâm lý biến dạng, nửa điên nửa tức. Tất nhiên bản thân hắn tự giác được vấn đề của mình, thở phồng miệng một hơi dài, tiết nhanh khó chịu trong người ra, bình tĩnh lại trạng thái cảm xúc.
Bây giờ bản thân hắn biết được tồn tại “Nguyền rủa” của kẻ siêu phàm, nên rất sợ hãi, suy đoán rằng tỷ lệ phát tác nguyền rủa lớn nhất, khả năng thuộc về khi bản thân kẻ siêu phàm mất khống chế cảm xúc.
Giờ nghĩ sao trình bày với cô gái Ngọc Linh đây. Chẳng lẽ bảo mình quá vụng về nên bị k·ẻ t·rộm nhảy mất xe? Cô ấy có tin mình không chứ. Mà cái xe đạp giá ít nhất sợ còn hơn cả tiền lương vài tháng mình cộng lại ấy chứ... Nhân Anh cảm thấy phiền lòng, nhưng không làm được gì hết, chỉ có thể ở trong thâm tâm liên tục nguyền rủa k·ẻ t·rộm xe thôi.
Hắn quay người rời đi, buồn bã mà đi bộ về, miệng cứ tự trách bản thân:
“Trời ơi, trước lúc cất xe, mình đã linh cảm được không ổn rồi. Quá chán, mình quá chủ quan rồi. Mình đúng là thằng ngu mà...”
Nhân Anh vừa bước được vài mét, bỗng một tiếng nói từ đằng sau truyền đến.
“Thưa ngài! Ngài là chủ nhân chiếc xe đạp lúc được dựng ở đây sao?”
Nhân Anh nghe được câu nói, khựng nhịp lại bước đi, nộ tâm kích động mạnh, gợi sóng mãnh liệt chờ mong, quay người về sau, muốn biết chủ nhân câu nói là ai.
Trước mắt hắn, một cậu bé tầm bảy, tám tuổi, thân hình gầy gò với đầu tóc bù xù, mặc trên người bộ quần áo rách rưới cũ kỹ, lấm la lấm lét bụi bẩn khắp thân thể.
Hắn có khơi nhíu mày rồi giãn ra, mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng thân thiện, không có điểm cao thượng, xa cách hỏi:
“Ồ không biết cậu nhóc, có thể nói cho anh biết chiếc xe đạp của anh ở đâu không?”
Cậu bé ban đầu còn hơi rụt rè, nhút nhát, nhưng sau khi thấy thái độ Nhân Anh biểu hiện, cậu không cảm nhận được xa lánh, khinh bỉ, mới yên lòng gật đầu, mở miệng nói:
“Vâng, tôi có thể nói chỗ chiếc xe anh... Nhưng... Nhưng tôi cần được trả thù lao.”
“Ồ, trả thù lao cũng được, chỉ là...” Nhân Anh dừng lời nói, bước lên một bước, nụ cười trên đôi môi giờ đây đã thành thân thiện một cách đáng sợ, cùng đôi mắt cười híp, ngữ khí nhẹ nhàng dò hỏi:
“Anh đây muốn biết ai là người dắt xe ra chỗ khác thôi. Em có không biết không?”
Cậu bé bị cử chỉ lời nói Nhân Anh làm cho vô thức rùng mình sợ hãi, lùi về sau vài bước, sợ sệt gật đầu liên tục, vội nói:
“Biết biết, tôi biết người đã lấy trộm xe của ngài.”
Thấy hành động từ cậu bé, Nhân Anh thả lỏng cảm xúc, giảm nghi ngờ đi về việc chính cậu bé là người đã trộm chiếc xe của mình. Nhưng vẫn đề phòng, ai biết đằng sau khuôn mặt ngây thơ này là một đám người man rợn chờ đợi con mồi trong màn đêm.
Hắn thu nụ cười, gật đầu, bình tĩnh nói:
“Ừm, hãy dẫn tôi đến chỗ chiếc xe.”
“Vâng thưa ngài” Cậu bé cúi đầu thấp giọng nói, xoay người dẫn đường cho Nhân Anh.
...
Sâu trong con ngách chật chội, xung quanh toàn phế liệu chất đống thành một bãi rác. Có hai thân ảnh đang bàn tán chuyện gì đó một cách hưng phấn qua sắc thái biểu hiện trên khuôn mặt của họ.
“Tý Tẹo, mày biết chiếc xe này giá bao nhiêu không? Nó phải giá vài trăm đồng bạc đó! Hãng xe nổi tiếng Xari đó!” Một trong hai thân ảnh, người đàn ông với đôi mắt đầy gian dối.
Người đàn ông Tý Tẹo khuôn mặt gầy gò như kẻ nghiện, chăm chú lên chiếc xe đạp của Nhân Anh, ánh mắt tham lam, dưới sự kích thích mà không kiềm chế được mà nói:
“Ngày hôm nay thu hoạch thật lớn. Với số tiền vài trăm đồng. Tối nay, đúng rồi, phải tối này, tao sẽ tới phố đèn đỏ. Thoải mái tung bay một hôm.”
Người đàn ông ánh mắt gian xảo, gật đầu đồng ý với ý kiến Tý Tẹo, bật cười đầy khoái khích nói:
“Hahahaha... Tao cũng thế. Ít nhất phải đêm nay phải hai người, không ba người. Tao đã chán ngấy mấy con phò ghê tởm kia rồi. Tối nay phải tìm được một đứa thật xinh tươi, giúp xóa nhòa hình ảnh dơ bẩn thịt lũ con gái ăn mày kia mới được. HAHAHA...”
“Được rồi, chúng ta đem bán chiếc xe thôi” Tý Tẹo mang theo vui vẻ nhắc nhở người bạn trước mặt.
Người đàn ông gian xảo gật đầu, đáp lại:
“Đi thôi.”
Hai người cứ như thế đạp chiếc xe đi ra khỏi con ngách. Trên đường đi, bất ngờ xuất hiện biến cố. Người lái xe Tý Tẹo đột ngột mất lái, khiến cho cả hai ngã lăn xuống đường.
“Mày bị cái mẹ kiếp gì thế Tý Tẹo. Mày bị hưng phấn đến mức đứt dây thần kinh à?” Người đàn ông gian xảo nhướng mắt, đưa tay xoa đầu, ngồi dậy đối với Tý Tẹo chửi.
Người đàn ông Tý Tẹo, chậm chạp ngồi người dậy, nhìn đồng bạn mình, mỉm cười nhàn nhạt nói:
“Xin lỗi nha.”
Hửm? Thằng này bị ngã đập đầu hay gì mà ngữ điệu với sắc thái thay đổi một trăm tám mươi độ thế này?... Người đàn ông gian xảo hơi cau mày, cứ thấy quái quái khác lạ, nhưng không trả lời được, lắc đầu tạm gác sang bên, chống tay đứng dậy, nói:
“Được rồi, lần này để tao lái...”
Câu nói người đàn ông gian xảo chưa dứt, bất thình lình không báo trước mà đến. Người đàn ông Tý Tẹo bất ngờ tung cú đá mạnh mẽ thẳng đầu hắn.
“AAAA! Tên chó c·hết này, mày làm gì thế mày thích c·hết sao? Con mẹ nhà mày...” Người đàn ông gian xảo ôm mặt lăn lội trên mặt đất, miệng liên tục chửi rủa.
“Xin lỗi” Người đàn ông Tý Tẹo gửi tiếp lời xin lỗi, bước tiến lại gần, tung theo cú sút trực diện vào mặt
Hai cú sút liên tiếp ập đến cộng dồn sát thương, làm cho người đàn ông gian xảo choáng váng, chảy máu ra từ miệng cùng một mảnh răng nứt. Khuôn mặt tím bầm, vặn vẹo mở miệng van xin:
“Đừng đá nữa. Dừng lại đi Tý Tẹo. Tao biết sai rồi, tao biết sai rồi. Tha cho tao đi...”
Thay vì dừng lại bởi lời xin lỗi, người đàn ông Tý Tẹo tiếp tục đá một phát nữa vào đầu người đàn ông gian xảo. Sau ba cú sút, người đàn ông gian xảo không chịu được đau đớn mà b·ất t·ỉnh.
Thấy người đàn ông gian xảo rơi vào b·ất t·ỉnh, Tý Tẹo bước đến trước mặt tường, cong đầu về sau lưng. Một, hai, ba, Tý Tẹo bất thần tự nhiên đập đầu bản thân thật nhanh vào tường, rồi lăn b·ất t·ỉnh ra đất với v·ết m·áu chảy từ trán.
Năm, sáu giây trôi qua, Nhân Anh từ bên ngoài ngách bước chậm đến chỗ hai người. Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc nhìn hai tên b·ất t·ỉnh dưới đất một giây, rồi thả lỏng con mắt, thở dài lắc đầu nói:
“Đừng quá lạc lối trong cuộc đời bế tắc này.”
Nhân Anh không vội lấy lại chiếc xe đạp mình mà lục lọi toàn bộ người của hai kẻ Tý Tẹo, lấy ra mười ba tờ tiền, và bảy đồng xu.
Theo mệnh giá nơi đây, thì hiện tại mình đang có mười ba liên minh đồng bảy tít ha... Nhân Anh lần đầu cầm tiền ở thế giới mới, nở nụ cười hơi nham hiểm nói:
“Trong xui có may mắn sao?”
"Hãy coi đây là số tiền đền bủ tổn thất tinh thần do hai người làm nên tôi nha"
Nhân Anh cẩn thận cất mười ba liên minh đồng và bảy tít vào túi quần, rồi mới bước tới chiếc xe đạp, nhấc lên, đạp theo nó đi ra khỏi con ngách, để lại hai kẻ b·ất t·ỉnh đằng sau.