Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 28: Con đường thành Thần!




Chương 28: Con đường thành Thần!

Ngồi trước bàn học, Nhân Anh tựa về lưng ngửa mặt ngắm nhìn trần nhà thở dài một hơi thật sâu, tiết bỏ mọi mệt mỏi thoát khỏi người, giúp tinh thần bản thân trở nên thoải mái.

Sống chung với mấy người con gái tự do đúng là mệt mà... Nhân Anh nhớ lại cuộc t·ra t·ấn tâm lý bên tối. Mảnh ký ức tràn ngập những lời mời, lời khen từ hai người Hà Nguyệt và Trâm Anh.

Hai người đó qua ăn món của hắn làm, như biết thành một kẻ thèm ăn, liên tục hay nhờ vả Ngọc Linh sai bảo bản thân phải làm tiếp vài món hay làm thêm món thịt heo cuộn.

Điều kinh khủng diễn ra lớn nhất là lúc dạy học. Ba người Ngọc Linh tựa hồ muốn hóa thân thử thành giáo viên, biết bản thân hắn thành một học sinh. Thay nhau ép bản thân hắn học nhanh rất nhiều từ, may mắn là hắn đã biết ngôn ngữ từ đầu, nếu không sẽ bị nổ não lúc nào không hay.

Tâm trạng cảm thấy nhẹ nhõm, Nhân Anh mới có thời gian lục lọi lại toàn bộ ký ức của Ngọc Nhung, một lượt tìm tòi toàn hết ký ức, tìm kiếm thông tin hữu ích cho bản thân.

Nhân Anh nhắm mặt, đưa ý thức đắm chìm trong những mảnh ký ức không trọn vẹn, cố gắng sắp xếp một cách hoàn chỉnh nhất.

Con đường thành thần?

Nhân Anh vô thức mở mắt, thẳng người dậy, đôi mắt mở to biểu hiện sắc thái kinh hãi rõ ràng trên khuôn mặt trước lượng thông tin vừa thu thập được.

Mất hồi lâu, tinh thần mới bình ổn, tỉnh táo quay trở về thực tại. Nhân Anh đưa tay lên trán lau mồ hôi, ánh mắt còn điểm kh·iếp sợ, cùng giọng mang cảm xúc khó tin, thầm nói:

“Thật không ngờ, siêu phàm giả lại chính là con đường thành thần... Thần có thật sao? Cũng khả năng a. Thế giới thần bí như vậy. Việc xuất hiện mấy tồn tại tối cao, thì không ngạc nhiên lắm.”

“Nói tính ra, mình cũng thuộc dạng là kẻ siêu phàm đúng không?” Nhân Anh tựa lưng chậm về sau ghế, ánh mắt trầm tư ngắm nhìn trần nhà, tự hỏi:

“Nếu mình là siêu phàm giả. Mình thuộc con đường nào đây? Theo ký ức từ cô gái Ngọc Linh, cô ta là siêu phàm giả nhánh ‘Chiến Binh’. Cô ta được ban cho năng lực, tăng cường thể c·hết ở cấp độ một, miễn nhiễm với băng giá và Nhiệt độ cao ở cấp độ hai...”

“Nói đến cấp độ...” Nhân Anh xoa cằm hai, ba giây, chép miệng một cái, nói tiếp:



“Siêu phàm giả cũng có cấp độ phân chia. Khởi đầu là cấp một, kết thúc là cấp độ nào thì ký ức cô ta không có, là do thiếu hụt hay là cô ấy chưa đủ điều kiện biết đến? Chắc vậy, theo ký ức cô ta chỉ đạt cấp độ một, cấp độ khởi đầu, phía trên còn có cấp độ hai... Cấp độ...”

Nhân Anh lần nữa thẳng người dậy, xê dịch gần bàn, cầm lên cây bụt, mở quyển vở, bắt đầu ghi chép lại thông tin vừa tiếp nhận. Hắn vừa suy nghĩ vừa tiếp nhận theo thông tin, đã làm cho đầu óc bị r·ối l·oạn, khó ổn đỉnh tâm trí để suy nghĩ tiếp.

“Trở thành siêu phàm giả chính là bước vào con đường thành thần. Siêu phàm giả cũng có phân loại, phân chia từng nhánh và cấp độ.

Cấp độ siêu phàm giả:

-Cấp 1: cấp độ khởi đầu, cấp độ này kẻ siêu phàm sở hữu năng lực không quá mạnh mẽ, chỉ hơn người thường đôi chút, tùy vào năng lực của mỗi con đường.

-Cấp 2: cấp độ có tên Thượng Nhân. Những kẻ ở cấp độ 2 là mấy kẻ đã đạt đến giới hạn một người bình thường, nắm giữ được sức mạnh cao nhất của con người đã chạm đến.

-Cấp 3: Truyền Thuyết, tên được đặt cho cấp độ này. Cấp độ mà kẻ siêu phàm sở hữu năng lực vượt ngưỡng khả năng của nhân loại. Một sức mạnh chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết.

-Cấp 4: Thần Thoại, một cấp độ mà kẻ chạm đến, mang trong người một loại sức mạnh được nhân gian lưu đồn qua những câu truyện, những lời kể.

-Cấp 5: Một cấp độ mà kẻ ở cấp độ này sở hữu một thứ đã vượt qua cái gọi là ‘Sức Mạnh’ đó chính là ‘Quyền Năng’. Thứ được lưu truyền rằng chỉ có Thần mới chưởng khống. Những kẻ ở cấp độ 5 gần như có thể hô mưa gọi gió, mang đến tai ương hủy diệt. Hai từ ‘Bán Thần’ không quá thấp để dùng làm danh xưng.”

Ghi đến đây, Nhân Anh dừng bút, cầm tờ quyển vở giơ trước mặt, tựa lưng về lưng ghế, bắt chéo chân, đọc thầm một lượt, tự hỏi:

“Với năng lực sở hữu mình thuộc ở cấp độ nào đây? Khống chế sao? Tuy không mang đến sát thương, nhưng rất là quỷ dị nha. Vô thức ở thời gian ngắn c·ướp lấy quyền kiểm soát thân thể đối phương... Ừm, một năng lực rất đáng sợ nha.

Tuy năng lực hữu ích như vậy, nhưng lại bị hạn chế số lượng và phạm vi. So với năng lực cấp độ Thương Nhân của nhánh Chiến Binh từ ký ức, thì thật là khá kém cỏi.

Nói vậy ra, chắc mình hiện chỉ vừa bước con đường siêu phàm, năng lực đứng im ở vị trí khởi đầu. Cũng có lý, bản thân mình vừa nắm giữ năng lực khống chế được vài ngày thôi. Làm gì có chuyện một phát nhảy vượt một hay vài cấp, tiến đến cấp độ cao. Theo một cách hợp lý, mọi thứ đều phải chậm rãi từ thấp đi lên chứ.”



Nói đến nhánh hay con đường... Nhân Anh nghĩ tới phân loại siêu phàm giả, lập tức đặt quyển vở về chỗ, cầm bút ghi thêm thông tin.

“Con đường thành Thần, được phân chia thành nhiều nhánh. Mỗi nhánh đều”

Viết đến đây, Nhân Anh dừng bút, bởi ký ức về đây bị ngắt quãng và thiếu hụt. Hắn cau mày có chút khó chịu, vội thở phào một hơi, cách một dòng, viết tiếp thông tin sau.

“Chiến Binh, Giả Kim Thuật, Kẻ Lạc Lối”

Theo ký ức cô gái Ngọc Nhung. Ba nhánh siêu phàm đều có đặc điểm nổi bật riêng biệt... Nhân Anh ngẫm nghĩ, viết tiếp thông tin.

“Chiến Binh, nhánh siêu phàm đại diện cho năng lực sức mạnh thể chất.

Giả Kim Thuật, nhánh siêu phàm mang đến năng lực cực kỳ đa năng cho kẻ siêu phàm giả.

Kẻ Lạc Lối, một nhánh siêu phàm rất quỷ dị, năng lực của nó phải dùng hai từ "Huyền ảo" để miêu tả. Chú ý: hãy cẩn thận khi đối đầu với nhánh siêu phàm này...”

Trong ký ức cô gái Ngọc Nhung. Cô ta từng v·a c·hạm với nhánh siêu phàm giả Kẻ Lạc Lối, tý nữa là bị kẻ này đùa c·hết... Nhân Anh nhớ lại tiềm thức hình ảnh ký ức, tự giá nhắc nhở bản thân, tương lai gặp được kẻ ở nhánh siêu phàm này, trước hết cứ trách thật xa, đừng lại gần là được.

“Chiến Binh, nhánh siêu phàm đại diện cho năng lực sức mạnh thể chất.

-Cấp độ 1: Tăng cường sức mạnh thể chất, thể lực và hồi phục lên nhiều lần, tùy theo lực lượng cơ thể chịu đựng được.

-Cấp độ 2: Cấp độ có một tên gọi riêng, ‘Dũng Sĩ Cảm Tử’. Ở cấp độ 2, kẻ siêu phàm sẽ được ban cho năng lực chống cái lạnh băng giá và sức nóng trên nhiệt độ cao (Vẫn bị hạn chế ở giới hạn nhất định).

Giả Kim Thuật, nhánh siêu phàm mang đến năng lực đa năng nhất cho kẻ siêu phàm giả.



-Cấp độ 1: sở hữu năng lực thao túng hình dáng của một kim loại.

-Cấp độ 2: Tên gọi của cấp độ ‘Nhà Vật Lý’. Như tên gọi kẻ siêu phàm ở cấp độ này, có thể thao túng từ trường hay tăng cường, giảm bớt lực hấp dẫn... (Vẫn còn nhưng do ký ức không đầy đủ).

-Cấp độ 3: ‘Nhà Hóa Học’. Không quá rõ ràng, qua ký ức, năng lực ở cấp độ này kết hợp với năng lực ‘Nhà Vật Lý’ thành một năng lực mà nhiều người khát khao. Chuyển hóa nguyên tử, biết hóa từ nguyên tố này sang nguyên tố khác với một điều kiện nhất định. Ví dụ: biến sắt thành vàng, biết phi kim thành kim loại hay ngược lại.”

Người trở thành siêu phàm giả nhánh Giả Kim Thuật, chẳng phải đều là tỷ phú sao? Như này giá vật liệu sẽ lạm phát nhiều nha. Đúng là một năng lực hữu dụng mà... Nhân Anh vừa kh·iếp sợ vừa cảm thán, nội tâm có điểm ghen tỵ.

Mình còn quên mất trừ nhánh siêu phàm của mình ra. Còn nhánh siêu phàm của lũ áo choàng đen. Nhắc mới nhớ, hóa ra lũ ào choàng đen hẳn là một tổ chức siêu phàm giả phi pháp luật, giống mấy tổ chức t·ội p·hạm ở trái đất... Nhân Anh trầm tư nhớ lại lúc bản thân biến thành con Báo, đúng thật là hơi kích thích mà. Trong lòng tự hỏi nếu bản thân có thể biến thành một loài động vật to lớn, mạnh mẽ như: khủng long, voi ma mút... thì hay biết mấy.

Mình quên mất điều gì đó cực kỳ quan trọng khi trở thành siêu phàm giả rồi... Nhân Anh nhướng mày,tập trung não bộ tìm lại ký ức quan trọng. Một hồi lâu trôi qua, cuối cùng hắn cũng tìm được. Khi nhớ lại, bản thân trong lòng gợn sóng mãnh liệt, thốt lên một câu:

“Nguyền rủa?"

Dưới sự kinh hãi, Nhân Anh không kiềm chế mà nói ra:

"Siêu phàm giả ngoài có được năng lực mà người thường không có, thì mặt trái của nó chính là bị nguyền rủa. Ký ức cô gái Ngọc Nhung có thông tin mơ hồ về mặt trái nguyền rủa của siêu phàm giả cực kỳ kinh khủng. Đó là lý do tại sao nhiều kẻ biết đến siêu phàm giả, nhưng lại không muốn thành siêu phàm giả.”

Khó chịu mà, cái tin tức quan trọng lại không có, bị thiếu hụt mất. Giờ đây nhánh siêu phàm của mình còn không biết. Lại thêm cái nguyền rủa bám theo như nào cũng không biết nốt... Đúng đời... Nhân Anh cảm xúc ủ rũ, buồn thảm toát lên cả khuôn mặt.

Hai tay hắn ôm mặt, tựa Khuỷu xuống bụng, giọng điệu trách mắng, phàn nàn mang điểm buồn rầu nói:

“Không biết nguyền rủa của nhánh siêu phàm mình có nguy hiểm không? Nó có ảnh hưởng nhiều trong việc khiến bản thân sống đến lúc trở về trái đất hay là bất chợt lúc nào đó, cái nguyền rủa lấy đi mạng mình không hay.”

Phiền não mà... Nhân Anh ngửa mặt lên, thở dài một hơi, lấy lại tinh thần sau ngay câu nói. Trong đầu lấp léo hình ảnh một đoạn nói của một người được cô gái Ngọc Nhung xưng hô là Chưởng Giáo.

“Siêu phàm giả chúng ta chính là những kẻ đáng thương. Cũng là những kẻ tự hào. Chúng ta luôn luôn thực thi nhiệm vụ mang đến yên bình, hòa bình cho nhân loại. Chúng ta phải chiến đấu trong màn đêm, diệt trừ mọi cái ác và thanh tẩy, dẫn lối cho mọi sinh linh lạc lối. Chúng ta không thể gục, hãy đứng thẳng tiến bước phía trước. Bởi vì đằng sau chúng ta là một cả thế hệ!”

Câu nói của vị chưởng giáo hợp với mình đấy chứ. Mình là một đáng thương mà, lại là một kẻ lạc lối nữa... Nhân Anh cảm thấy buồn cười cho bản thân.

Hắn nhắm đôi mắt lại, thả lỏng cơ thể, đưa tâm trí đắm chìm trong những ký còn mới mẻ khi bản thân bị đưa đến thế giới mới. Đôi môi nhếch miệng nở nụ cười nhẹ. Nụ cười không mang cảm xúc vui vẻ, thay vào đó là ẩn chứa nỗi lòng cô đơn và u buồn.