Chương 27: Cờ Chiến.
Mang theo tâm cảnh mệt mỏi, Nhân Anh đạp trên chiếc xe quanh co thành phố, hy vọng tìm được thứ vui vẻ, giải trí giúp giải tỏa tâm lý hiện tại, tránh khỏi rơi vào trầm cảm.
Từ khi trở về biệt thư, tâm trí hắn luôn luôn phảng phất hình ảnh thiếu nữ khuỵu khóc, hay là hình ảnh nhiều n·ạn n·hân c·hết bên lề đường. Không thể chịu được sự khốn khổ đó, đành phải vác xe, dạo chơi một vòng thành phố.
Ký ức không đầy đủ, Nhân Anh không thể theo trí nhớ tìm tòi khu công viên hay giải trí nào ở thành phố hết. Với cả thành phố này quá rộng, hắn đã đạp xe gần tiếng đồng hồ vẫn không tìm được thú vui nào.
Ồ, cờ sao?
Nhân Anh phát hiện thấy đằng xa kia có một đám người tụ họp lại chỉ đường cờ cho nhau, gợi lên sự tò mò hứng thú. Hắn muốn biết xem môn cờ thế giới này giống cờ nào ở trái đất. Cờ vua, cờ tướng, cờ vây... Hay là một môn cờ mới.
Nhân Anh đạp xe tiến lại gần, dựng xe lại một chỗ, đứng sánh vài người, đánh giờ bộ cờ đang được chơi bởi một ông lão và người trung niên.
Đúng là có điểm tương đồng mà.
Bàn cờ được làm khá giống với mấy bàn cờ ở trái đất. Lấy hình vuông làm chuẩn, kẻ dọc ngang thành nhiều ô vuông y hệt với bàn cờ vây hay cờ vua. Theo như đánh số và bảng chữ cái, bàn cờ kẻ theo tỉ lệ ô vuông là 12x12.
Trên bàn cờ có nhiều con cờ với hình dáng đặc thù với lối di chuyển trong ô vuông y như cờ vua.
Nhân Anh đứng im thật lâu quan sát, đánh giá cuộc so tài giữa hai người, không kìm chế được hứng thú, đối với người đàn ông trung niên bên cạnh hỏi:
“Chào ngài, không biết ngài có thể cho tôi biết được đây là trò chơi gì ko?”
Hắn không gọi thẳng đây là “cờ” bởi bản thân không rõ ràng cách gọi tên của mấy trò như này ở thế giới đây.
Người đàn ông trung niên nghe được lời hỏi từ Nhân Anh, quay mặt nhìn hắn, trong lòng sững sờ vài giây mới mở miệng trả lời:
“Đây là Cờ Chiến, cũng có thể gọi là Cờ Xâm... Ừm, tên gốc ban đầu của trò này là Ranh Giới Chiến Tranh. Môn cờ này hiện tại gần đây cực kỳ được mọi người yêu chuộng. Thường được dùng đem so sánh khả năng lãnh đạo của mình.”
“Anh có điều gì cần hỏi nữa ko?” Người đàn ông trung niên hỏi lại.
Nhân Anh đưa tay xoa cằm vài giây rồi gật đầu, mỉm cười ngữ điệu lịch sự nói:
“Thật sự làm phiền anh.”
“Không phiền...” Người đàn ông trung niên mỉm cười, ở một bên đưa tay chỉ bàn cờ và những con cờ, thật tỉ mỉ một cách cẩn thận giảng chi tiết về tên con cờ, cách chơi cờ.
Nhân Anh vừa nghe vừa chăm chú lên bàn cờ, nội tâm nồng hậu hứng thú với môn cờ chiến. Qua nhiều lần trao đổi, hỏi đi hỏi lại, Nhân Anh bắt đầu nắm bắt được cách chơi môn cờ này kha khá rồi.
Môn cờ có tổng cộng là 23 con quân: 1 Chỉ Huy, 4 Hậu Cần, 7 Tiên Phong, 2 Bắn Tỉa, 4 Lục Quân, 3 Hải Quân và 1 Không Quân.
Chỉ Huy: Được phép đi ngang, dọc và chéo và mỗi nước, chỉ được nhảy 1 ô vuông. Không được duy chuyển khi mọi quân cờ chưa lên hết bàn cờ, phải cố định tại chỗ ban đầu. Quân cờ có thể tráo đổi vị trí với bất con quân nào trong phạm vi chuyển.
Hậu Cần: Được phép đi ngang, dọc, chéo trong 2 ô vuông. Không được phép ăn quân khác ngoài triệt tiêu quân Hậu Cần đối phương. Quân cờ có một lợi ích quan trọng là phục sinh thay thế con cờ đã bị tiêu diệt, với điều kiện phải đi thẳng hết bàn cờ.
Tiên Phong: Chỉ đi được đi thẳng một nước, nhưng nếu có quân Hậu Cần bên cạnh, nước đi tăng lên 2 ô. Quân cờ không ăn được quân Không Quân và Hải Quân.
Bắn Tỉa: Nhảy trong 3 ô theo hình chữ Y. Đi thẳng 2 ô, chéo 1 ô. Quân cờ không ăn được quân Không Quân, Hải Quân và Lục Quân.
Lục Quân: Được phép đi dọc toàn bộ ô trên bàn cờ, đi ngang hay chéo khi có quân Hậu Cần bên cạnh. Lục Quân không ăn được Không Quân.
Hải Quân: Được phép đi chéo toàn bộ ô trên bàn cờ. Không được phép ăn quân Tiên Phong.
Không Quân: Được phép di chuyển và ăn quân ngang, dọc và chéo toàn bộ bàn cờ. Quân cờ có thể bỏ qua một quân mình và địch đi đến ô cần nhảy hoặc ăn quân phía sau, nhưng bị chặn bởi hai quân Hải Quân và Lục Quân.
Bắt đầu ván đầu, hai người chơi sẽ được xếp đối diện hai phía. Mỗi Người sẽ có sáu hàng dọc làm nước của mình. Sau đó họ sẽ đặt quân chỉ vào bất cứ ô nào trong nước của bản thân với điều kiện xung quanh dọc và ngang phải có quân hậu vệ bên cạnh. Người chơi có thể đặt bất cứ quân nào bên cạnh quân Chỉ Huy.
Đúng là rắc rối, nhưng rất cách chơi khá thú vị đó chứ... Nhân Anh tiếp tục quan sát cuộc chơi giữa hai người, lấy kinh nghiệm và chiến thuật từ họ.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Nhân Anh đắm chìm trong các ván cờ không biết bao nhiêu lần, quên đi nỗi ô buồn của bản thân.
Tia nắng thái dương đã ủ nhạt, đám mây lơ lửng đắm chìm trong ánh hồng quang. Những ngọn đèn lần lượt thắp sáng rực rỡ giữa dòng người đông đúc.
Gần tối rồi sao?... Nhân Anh ngửa mặt nhìn bầu trời hai giây, quay người rời khỏi đám người, lấy chiếc xe đạp ra về. Hắn còn muốn ở lại tiếp thu thêm tí nữa, rồi chơi thử xem sao, nhưng thời gian lại không cho phép.
...
Mặc trên người tạp dề, Nhân Anh bình thản thái lát từng miếng thịt lợn. Những miếng thịt lợn là một trong nguyên liệu chính được hắn đang chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.
Cắt xong hết từ miếng thịt to thành hơn mười miếng nhỏ, độ dày vừa phải. Nhân Anh bê cây thớt lại gần bàn bếp ga, bên cạnh một nồi nước ở trong đã có nhiều gia vị đang sôi sùng sục.
Đặt khay thớt thịt xuống dưới, hắt quay trở lại, cầm lấy một chiếc bát loa to đã được bịt kín không cho không khí lọt vào, rồi lại tới bàn bếp ga.
Nhân Anh bỏ tờ giấy bịt nắp bát, thấy bên trong có vài nguyên liệu được trộn lẫn với lòng đỏ trứng và vài gia vị như: muối, tiêu và đường đỏ. Trước khi lấy nguyên liệu đã trộn sẵn, Nhân Anh tới chậu rửa đồ, làm sạch sẽ đôi tay, mới làm bước tiếp theo.
Hắn lấy một miếng thịt lợn để trải phẳng một góc thớt riêng rộng, lấy ra một miếng thịt bò từ bát nguyên liệu đặt lên trên cùng đó là một cục cà rốt tươi, lát tỏi mỏng và một, hai nhánh rau thơm.
Hắn khéo tay cuộn tròn miếng thịt lợn thành một hình trụ, cuộn gọn hai bên đầu, không cho nguyên liệu bên trong rơi ra ngoài, rồi dùng hành lá làm sợi dây buộc lại chắc chắn.
Cuộn xong hết thảy hơn mười viên, Nhân Anh để tạm vài viên vào trong chiếc môi thủng lồng, cho những viên thịt nhúng vào nồi nước đang sôi tầm vài phút, để không cho viên thịt chín quá mới lấy ra ngoài.
Cứ thế hơn mười viên thịt được nung qua nồi nước gia vị, được đặt gọn gàng trên chiếc đĩa hình vuông, trang trí thêm lên viên thịt một cành rau nhỏ đẹp mắt.
Chưa xong, Nhân Anh làm thêm một bát nước sốt đậm, có vị ngọt nhẹ, tưới chậm rãi qua đường dọc viên thịt, vòng quanh xuống dưới thành hình tròn.
Kết thúc món chính cho bữa tối hôm nay, Nhân Anh chưa dừng bếp núp, tiếp tục làm thêm vài món phụ, cho đủ chất dinh dưỡng như: Thịt cá, canh củ...
Giờ này, cô ấy có lẽ sắp về rồi ha.
Nhân Anh đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, thấy kim ngắn đồng hồ chỉ đến số sáu. Suy nghĩ vừa dứt một tiếng động vừa truyền đến tai.
Vừa nói xong... Nhân Anh cảm thấy buồn cười.
“Hôm nay lại làm gì vậy? Thơm thế không biết” Tiếng nói của Ngọc Linh truyền đến. Nhân Anh quay mặt trông thấy nàng đang bước ghé vào nhà bếp, ngạc nhiên hơn là bên cạnh nàng còn có người khác đi cùng.
“Ồ đây là đầu bếp của mày sao? Nhìn trực tiếp đúng là cực kỳ đẹp trai đó nha” Cô bạn mập mạp của Ngọc Linh bước lên trước, đánh giá sắc đẹp của Nhân Anh. Nàng khá ngạc nhiên về bề ngoài của hắn. Không chỉ thế, nàng còn phảng phất n·hạy c·ảm được sự thần thần bí bí từ hắn.
“Đúng là rất đẹp trai nha. Đẹp hơn cả trên tấm truy nã nhiều” Trâm Anh chăm chú lên Nhân Anh,gật đầu bổ sung theo.
Trâm Anh tiến lại gần, nở nụ cười xinh xắn, đưa lòng bàn tay lên trước mặt, giọng điệu nhẹ nhàng, có điểm trêu đùa nói:
"Chào anh đẹp trai."
“Hai đứa mày...” Ngọc Linh nhìn hai người trách mắng, nói tiếp:
“Đây là người ngoại quốc, không biết ngôn ngữ chúng ta đâu mà nói.”
“Ừ nhỉ, xin lỗi tao quên mất.” Trâm Anh che miệng, mỉm cười nói.
Tôi biết các người đang nói gì đấy. Mà cũng cảm ơn lời khen từ cô... Nhân Anh bên trong suy nghĩ, bên ngoài như cũ đứng im mỉm cười thân thiện.
Ngọc Linh lắc đầu vài cái, bước tiến gần Nhân Anh, ra cử chỉ cho hắn biết là tối này sẽ có ba người bạn đằng sau nàng sẽ ăn tối ở đây và đừng lo lắng đồ ăn, bởi họ đã mua thêm thức ăn bên ngoài về.
Nhân Anh giả vờ tỏ ra suy tư trước cử chỉ Ngọc Linh hồi lâu, mới gật đầu xác nhận đã hiểu, tiếp nhận túi thức ăn, để lại đằng sau bàn, trước tiên lịch sự mời bốn người vào bàn ăn. Sau đó chậm rãi bày thức ăn ra ngoài bát, bưng ra bàn cùng những món vừa làm xong.
Bốn người cô gái thay nhau đi rửa tay, sau đó ngồi xung quanh bàn ăn, mở miệng cười đùa g·iết thời gian chờ đợi Nhân Anh dọn thức ăn ra.
“Ngọc Linh, thật là người này không phải người xấu sao?” Trâm Anh đối với Ngọc Linh hỏi. Hai người còn lại cũng nhìn Ngọc Linh chờ đợi câu trả lời.
“Khả năng là không...” Ngọc Linh lắc đầu, hơi tựa lưng về sau, nói tiếp:
“Vài hôm trước cậu ta vừa còn cứu tao khỏi tên biến thái. Nếu không có cậu ta, tao sợ mình đã c·ưỡng h·iếp rồi...”
Ngọc Linh thở dài một hơi, nghĩ tới chuyện mấy tối trước mà run nhẹ, lại nói:
“Tuy mới đưa cậu ta về giống được gần ba ngày gì đó. Bản thân tao thấy cậu ta không phải người xấu, mà là một người rất tội nghiệp b·ị b·ắt cóc đến đây...”
“Thật? Tao lại không quá tin tưởng trước câu chuyện mà tên này kể với mày đâu” Cô gái mập mạp trầm ngâm, suy tư nói.
“Ý tao cũng giống với Thanh Nguyệt, không quá tin tưởng lắm...” Bên cạnh Thanh Nguyệt, Trâm Anh gật đầu đồng ý với câu nói của nàng, quay mặt sang đối với cô gái khép kín hỏi:
“Còn mày Minh Hà?”
Cô gái Minh Hà trầm tính không trả lời, lấy ra từ người một bộ bài. Với trên bộ bài được in nhiều hình ảnh kỳ lạ khác nhau. Bên trên mỗi lá bài, được in một dòng chữ đại biểu cho tên gọi lá bài đó.
Nàng cẩn thận tráo bài nhiều lần, lấy ngẫu nhiên ba lá, úp mặt xuống bàn. Nàng chậm rãi lật từng lá một, xung quanh ba người Ngọc Linh hiếu kỳ quan sát.
Lá bài đầu tiên, cũng là lá bài chính giữa. Một dòng chữ đại biểu cho lá bài “Bóng đêm”. Lá thứ hai, lá bên tay phải “Quang Minh”. Và lá còn lại “Kẻ Lạc Lối”.
Cứ như thế ba lá bật lật ngửa hết lên. Nhìn qua một lượt ba lá bài. Minh Hà ngâm người một lúc, mở miệng không nhanh không chậm nói:
“Trong màn đêm thăm thẳm, quang minh đang ở nơi đâu? Kẻ đánh mất phương hướng, ngươi đang tìm gì?”
Ba người trầm tư, không quá hiểu nghĩa về câu nói của Minh Hà. Thanh Nguyệt bỗng lên tiếng hỏi:
“Thế cuối cùng là người tốt hay là người xấu?”
“Không biết...” Minh Hà lắc đầu, khiến cho ba người hơi nhíu mày, nhưng lại nghe được lời nói tiếp của nàng:
“Cậu ta là một kẻ đáng thương.”
Đáng thương?
Ba người Ngọc Linh ban đầu còn hơi khó hiểu. Người đầu tiên hiểu được câu nói Minh Hà là Ngọc Linh, khi nàng nhớ tới câu chuyện b·ị b·ắt từ Nhân Anh, thì mới dần dần hiểu được và mở miệng nhắc nhở hai người còn lại về câu chuyện, thì hai người Trâm Anh mới ngỡ ngàng thấu hiểu, tại sao Minh Hà lại bảo Nhân Anh là kẻ đáng thương.