Chương 26: Hậu chiến
Ngọc Linh ngồi ăn bữa trưa ở căn tin nhà trường, trước mặt nàng ngồi đối diện cùng với hai cô gái khác. Lần lượt là cô gái thân hình khá mập phối hợp với chòm tóc màu đỏ rực là cho bề ngoài của nàng thể hiện ra cực kỳ mạnh mẽ, là một cô gái có cá tính. Cô gái còn lại là một người tương đối khép tính qua sắc mặt hơi ủ rũ với màu tóc đen.
Bữa trưa ba nàng có một món chính và một món phụ. Món chính là bát canh khoai nhừ với năm miếng thịt bò to, thêm món phụ vài miếng bánh mì cắt, ăn cùng với nước sốt khoai. Ngoài ra ba người con chuẩn bị cho mình nước uống sau bữa ăn. Người thì uống sữa, người thì uống nước trái cây ép và nước lọc.
Ba người đang tập tru·ng t·hưởng thức bữa ăn, xuất hiện một cô gái tiến lại gần ba người với khay thức ăn, ngồi xuống ngay bên cạnh Ngọc Linh.
Cô gái sở hữu sắc đẹp nổi bật của một người hoa hậu, với dáng đi uyển chuyển bồng bềnh trên mái tóc vàng ánh cùng đôi mắt phượng lục lam trên khuôn mặt quyến rũ của mình, làm cho bản thân nàng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Ba người Ngọc Linh dừng như biết đến sự tồn tại của nàng, nên không ai quá để tâm đến, ai lấy đều chậm rãi tiếp tục bữa cơm của mình.
Cô gái xinh đẹp mở miệng, sắc mặt tỏ ra thần bí, ngữ điệu có điểm nghiêm trọng:
“Ba đứa mày biết gì chưa?”
Nghe được câu hỏi từ cô gái, ba người đang ăn tỏ ra sắc thái khác nhau. Cô gái mập mạp dừng ăn, ngửa mặt lên, nhìn hỏi:
“Biết gì cơ?”
Ngọc Linh cũng ngẩng đầu, lưng hơi dựa về sau, vươn cánh tay cầm lấy chiếc khăn giấy khô, cử chỉ nhẹ nhàng lau miệng, rồi xoay mặt nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra sao Trâm Anh? Trông mày nghiêm trọng thế?”
Còn cô gái còn lại không nói gì, vẫn như cũ chuyên chú lên bữa ăn của mình. Nhưng một bên vẫn lắng nghe cuộc trò ba người bạn.
Cô gái xinh đẹp Trâm Anh sắc mặt nghiêm, quay mặt đối Ngọc Linh thần thần bí bí nói:
“Rất nghiêm trọng là đằng khác. Phải nói cực kỳ nghiêm trọng luôn.”
“Thế thì nói đi... Ngấp nga ngấp ngứ” Cô gái mập mạp thúc giục.
Ngọc Linh gật đầu, đồng ý với lời cô gái mập mạp. Trâm Anh không có dằng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề. Trước khi nói, nàng nhìn một lượt ba người bạn, đôi mắt hơi mở to, cẩn thận nói:
“Bọn mày biết chỗ bán bánh Tả Tở, ở chỗ phía tây thành phố không? Vừa xong, ngay hiện tại, tao nhận được tin tức nơi đó bỗng trở thành một khu phế tích...”
“Cái gì! Mày nói thật chứ?” Cô gái mập mạp sửng sốt thốt lên.
Ngọc Linh cũng hơi kinh ngạc, khó tin được, phảng phất nhớ tới hình ảnh khu phố phía Tây, tự hỏi tại sao vô tri vô thức một cách bất ngờ một khu phố nhộn nhịp lại bị hủy diệt. Nàng không nói gì, trầm mặc chờ đợi câu giải thích từ Trâm Anh.
Cô gái trầm tính cũng bị bất ngờ trước lời kể Trâm Anh, khựng nhịp ăn một chút rồi lại quay trở về thưởng thức nốt miếng thịt bò, sau đó ngẩng mặt tham gia vào cuộc trò chuyện ba người.
“Thật sao không, tao không chỉ nghe từ một người mà rất nhiều người đang nói tới chuyện đó mà...” Trâm Anh nhìn cô gái mập mạp gật đầu xác nhận.
“Thật kinh khủng...” Cô gái mập mạp kh·iếp sợ trên khuôn mặt, đối Trâm Anh vội vàng hỏi:
“Nơi đó xảy ra gì vậy? Đúng rồi có người b·ị t·hương không?”
“Tao không biết nơi đó xảy ra chuyện gì...” Trâm Anh lắc đầu, ngữ khí hạ thấp tỏ ra sự tiếc thương nói:
“Nhưng tao nghe nói, tổng cộng ít nhất gần hai mươi người t·hiệt m·ạng.”
Ba người Ngọc Linh nghe vậy trong lòng gợn sóng rùng mình kinh sợ. Ai đấy đều cảm thái, nghiêm trang lại thân thể, cung kính nhắm mắt, cầu nguyện theo tôn giáo của mình cho những người dân vô tội t·hiệt m·ạng. Trâm Anh bên cạnh Ngọc Linh cũng nhắm mặt cầu nguyện cho những người còn lại an lành, cho những người đã mất yên lòng trở về với vị “Thần Minh” mà họ tôn thờ.
...
Nhân Anh mặc trên người bộ quần áo mới, thay bỏ bộ quần áo rách rưới vừa xong khi trở về biệt thự. Hắn không ở lại biệt thự quá lâu, mạnh bạo bình thản đi lại ngoài đường, nhưng vẫn cẩn thân che đậy tỉ mỉ khuôn mặt tránh cho lũ công an nhận ra.
Hắn giờ đây đã có thể nghe được, nói được và viết được ngôn ngữ nơi đây. Nên sự tự tin hiện tại của hắn vô cùng lớn, không còn lại rụt rè như mấy cái tòng phạm luôn tỏ ra e dè cẩn thận xung quanh.
Trên tay hắn cầm một đóa hoa nhiều màu sắc, được gói bao quanh một lớp giấy sơ sài. Bó hoa chính là những bông hoa trong khu vườn mimi của Ngọc Nhung, được hái vài bông, làm thành bó hoa.
Hắn hiện tại biết được ngôn ngữ, nhưng lại không có tiền để mua sắm hoàn chỉnh bó hoa đúng nghĩa, do hiện cô gái chủ nhỏ còn chưa trả lương và bản thân không dám lấy trộm tiền. Nên phải đành bất đắc dĩ hái trộm hoa của nàng, tìm một lý do nào đó rồi trình bày sau.
Nhân Anh theo trí nhớ tìm đường quay trở lại khu phố bị bản thân dùng vật thần bí ảnh hưởng lên toàn diện, làm cho bao nhiêu người vô tội bị t·hiệt m·ạng.
Mang theo nội tâm áy náy, cùng bên tai truyền đến vô số thông tin từ khu phố đề cập đến, khiến bản thân hắn kinh hoàng, mơ màng không hiểu gì hết.
Phế tích? Sao nơi đó lại biến thành phế tích? Tuy có vài sự cố do xe ô tô mất lái đâm vào nhà, cột điện hay người dân thôi mà. Sao khu phố qua lời kể lại trở thành một khu phế tích tựa như vừa đi qua một trận hủy diệt... Nhân Anh cau mày, một bên lắng nghe thêm thông tin, một bên trầm tư suy nghĩ.
Quãng đường đến khu phố đã thu hẹp lại, một lượng lớn thông tin truyền ra từ người này sang người khác. Nhân Anh bắt đầu tin tưởng những gì họ nói, từ qua lời miêu tả đã phỏng đoán được chuyện gì xảy ra với khu phố.
“Sự thật đằng sau sụp đổ của khu phố khả năng liên quan đến mình, khi bản thân rơi vào b·ất t·ỉnh không lâu sau đó. Theo ký ức từ cô gái Ngọc Nhung, cô được nhận nhiệm đến khu phố mình b·ất t·ỉnh điều tra sự thật vấn đề cả khu phố rơi vào ngủ say. Rồi sau đó... khó chịu thật, ký ức không quá trọn vẹn, khiến lượng thông tin bị thiếu thốn... Ít ra còn lưu lại một điểm ký ức là cô với đồng bạn của mình đang chiến đấu với một tên tà ác...”
Tên tà ác? Những kẻ áo choàng đen?!... Nhân Anh đột nhiên giật mình trong lòng, qua kẻ tà ác trong ký ức Ngọc Nhung, suy đoán, gần như khẳng định kẻ tà ác này với những kẻ áo choàng đen không tránh khỏi liên quan.
Rất có thể như vậy. Việc mình g·iết người bọn chúng lại con thao túng và c·ướp đi vật thần bí. Là một tổ chức tà ác luôn làm việc xấu, việc bọn chúng điên cuồng trả thù là không thể nghi ngờ... Nhân Anh gật đầu một cái, hài lòng với suy luận của mình, tiếp tục phân tích những tình tiết, mô phỏng lại tình hình khi bản thân rơi vào b·ất t·ỉnh.
“Mấy kẻ áo choàng đen hẳn đã dùng thứ gì để nách khỏi năng lực thần bí của bông hoa đen, tiếp cận mình. Nhưng ai ngờ, vừa đúng bọn chúng chạm trán với đám người Ngọc Nhung. Qua ký ức, thấy được cô gái Ngọc Nhung là người tốt, cái tên thánh đường ‘Hòa Bình’ đã nói lên điều đó. Vì thế hai đám người như âm dương chạm nhau. Một cuộc chiến thảm khốc không thể tránh khỏi. Kết thúc là sự hủy diệt diện rộng toàn bộ khu phố. Và cô gái Ngọc Nhung đã m·ất m·ạng trong cuộc chiến...”
Nhân Anh phỏng chừng được sự thật ẩn giấu đằng sau lời đồn. Nhưng trái ngược với vui sướng, bản thân hắn lại cảm thấy day dứt, khốn khổ, bởi mọi việc đều bắt nguồn từ bản thân mà lên.
Nhân Anh tinh thân suy sụp, vừa buồn cho người dân dính phải, vừa căm tức lên chính bản thân trước số kế hoạch ngu xuẩn mình bày ra. Bàn tay hắn siết chặt, ánh mắt mang theo đau thương tới gần khu phế tích.
...
Chiến trường sau cuộc chiến của con rối và Chưởng giáo, từ một khu phố phồn hoa với nhiều kiến trúc tầm cỡ, giờ đây biến thành đ·ống đ·ổ n·át.
Vô số tòa nhà từ một tầng đến cao tầng theo nhau sụp đổ hay bị cắt đôi. Cây cối lùng bùng bật khỏi gốc bay khỏi vị trí hoặc đứt gãy tại chỗ. Đường xá gọn gàng sạch sẽ, lại bị c·hôn v·ùi bởi đống đá hay là bị chẻ nứt thành đôi, kiến tạo rất nhiều rãnh sâu nguy hiểm.
Bao quanh khu phố là một đường rào dây chắn và được đội chấp pháp trông coi, không cho người dân tiến lại gần vì nhiều lý do. Khu phố sụp đổ sau cuộc chiến, nhưng nó vẫn còn ẩn lại nhiều nguy hiểm bởi năng lực của một “Bán Thần” gây ra và sợ nhiều người mang ý định xấu, lợi dụng tình thế hỗn loạn trộm, lấy nhiều đồ vật của cửa hàng, gia đình... nằm dưới đ·ống đ·ổ n·át.
Quan sát khu phố sau trận chiến, mới thấy rằng sức mạnh hủy diệt của một "Bán Thần" lớn như nào thế nào.
Nhân Anh đứng trong đám đông, quan sát khung cảnh hoang tàn khu phố. Đôi mắt thương tâm, ủ rũ che giấu dưới viền mũ không biết nói lên điều gì.
Hắn bước chân rời khỏi đám đông tiến lại gần đường rào chắn, nhẹ nhàng cúi người đặt bó hoa lên tàng đá, rồi đứng thẳng người, chậm rãi lấy chiếc mũ xuống đặt lên giữa ngực, tỏ lòng bi thương, chia buồn với n·ạn n·hân và gia đình n·ạn n·hân.
Vị trí hắn đứng vắng người người chấp pháp cùng với đó là màn trang điểm, có giúp khuôn mặt mình có phần thay đổi. Nếu chỉ nhìn qua loa rất khó thể nhận ra mình là người bị truy nã.
Nhân Anh hơi cúi người hành lễ, đội lại mũ lên đầu, xoay người chuẩn bị rời khỏi, thấy một cô gái bước đến gây lên sự chú ý.
Một thiếu nữ xinh xắn độ tuổi mười năm gì đó. Thân hình nhỏ nhắn mặc trên người bộ váy đầm màu trắng lục. Con mắt lục bảo mê ly đỏ ngầu tràn ngập nước mắt, tràn ly xuống đôi bờ má hồng hào.
Thiếu nữ bước đến gần rìa chắn, sát gần Nhân Anh, rồi khuỵu xuống đất, hai tay ôm mắt, khóc nước nở, kìm nén đau khổ.
Giọng điệu nàng yếu ớt vô lực, ẩn chứa tuyệt vọng, thảm thương, tự hỏi:
“Aaa... Bố mẹ ơi? Sao hai người lại bỏ con một mình... Bố mẹ... Tại sao? Tại sao?... Aaaa”
Nhân Anh c·hết lặng trước lời kêu của thiếu nữ, nội tâm nặng trĩu cảm nhận nỗi đau thương mất mát từ thiếu nữ, nhìn trước cuộc sống cô độc của nàng trong tương lai, khiến cho sự sâu hận với bản thân càng lên cao, lời trách móc càng dữ dội sâu trong thâm tâm.
“Thật sự xin lỗi...” Nhân Anh gửi thầm một câu cho thiếu nữ, lặng lẽ rời xa khỏi khu phế tích hòa lẫn vào đám người. Thiếu nữ đang chìm đau buồn nên không thể nghe thấy lời xin lỗi từ Nhân Anh.