Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 25: Dung nhập ký ức




Chương 25: Dung nhập ký ức

Căn phòng rộng lớn được phủ từng viên gạch màu bạch dương, giữa căn phòng kê một bộ bàn ghế lớn, có sáu thân ảnh, mỗi người một chỗ.



Ngọc Nhung với trí nhớ thiếu thốn, ngồi dựa sát bên cạnh Mỹ Linh, hai tay ôm lấy cánh tay nàng, ánh mắt ngây ngô nghó nhìn khắp căn phòng.



Mỹ Linh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Ngọc Nhung, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm lo âu, sốt ruột.



Võ Chí ngồi cúi người, hai tay đan xen lỏng lại, qua cử động vòng lặp đập hai ngón cái với nhau, đã cho thấy tâm trạng hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu với Mỹ Linh.



Lục Nam ngồi trên chiếc ghế dài, sau khi rời khỏi ảnh hưởng của vật cấm kỵ SD-38 Kim Cô Thanh Tĩnh, ý thức bình ổn lại, ngửa người về sau, dựa đầu lên cạnh ghế và nhắm mắt.



Bên cạnh hắn, hai thân ảnh một nam một nữ ngôi trái ngược phía. Người nam giới, một ông chú tầm năm mươi cái tết, ánh mắt xanh dương cùng với mái tóc đen nhánh uốn về đằng sau trên khuôn mặt chững chạc của quý ông. Người nữ giới là một phụ nữ có mái tóc bồng bần màu hạt dẻ, mặc một chiếc váy đâm cực kỳ nho nhã.



Sáu người ngồi trong một căn phòng, không mở miệng nói một câu nào, khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh một cách ngột ngạt và trầm lắng đầy nặng nề.



CÁCH!



Bốn người trừ Ngọc Nhung và Lục Nam đưa ánh mắt chú tới cánh cửa mở nào.



Một thân ảnh chùm áo bào màu trắng, với một đường vàng kim kẻ từ mũ áo xuống tận chân áo, bước vào căn phòng với sắc mặt bình thản.



“Chưởng giáo!” Bốn người cùng hô, trừ Lục Nam còn đang nhắm mắt, nghe được lời của bốn đồng nghiệp mới tỉnh người dậy, nhìn người đàn ông Chưởng giáo bước trong, nhẹ giọng nói:



“Chưởng giáo, ngài tốt.”



“Ừm, vẫn ổn” Người Chưởng giáo gật đầu đối với năm người đáp lại, tiến bước ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.



Năm người không có mở miệng, ánh mắt hiện rõ tập trung, bình tĩnh, nội tâm thì thấp thỏm tò mò chuyện gì xảy ra ở cuộc chiến. Tên tà ác kia đã bị thanh trừ chưa? Hắn thuộc tổ chức nào?...



Người Chưởng giáo liếc nhìn một lượt năm người, nhìn thấu được thâm tâm của họ, lắc đầu thở dài một hơi, nói:



“Kẻ thần bí kia đã chạy thoát.”



Chạy thoát!



Năm người sửng sốt kh·iếp sợ, mấy ai tin tưởng kết quả cuộc chiến sẽ như vậy. Một vị “Bán Thần” xuất trận cũng không thể giải quyết được mối tai họa.





Năm người trong lòng hỗn loạn nảy sinh ra nhiều câu hỏi, nhưng không ai muốn ở miệng hỏi, chỉ chờ đợi câu trả lời từ người Chưởng giáo.



Người Chưởng giáo hơi dựa lưng về sau, mười ngón tay chạm diện vào nhau bắt thành mũ tam giác, lại nói tiếp:



“Ta nghĩ kẻ thần bí sẽ không thực hiện một cuộc tàn sát nữa. Trước trận chiến kết thúc, ta đã chém trúng thẳng linh hồn kẻ này. Sẽ mất rất lâu để hắn phục hồi như cũ...”



“Ừm, còn Mỹ Linh và Ngọc Nhung...” Người Chưởng giáo gọi tên hai người, quay mặt đối với Mỹ Linh hỏi:



“Về Mỹ Linh dừng như kẻ thân bí đã trả lại thân phận cho mình đúng không?”



“Ừm” Mỹ Linh gật đầu xác nhận, bởi thời gian trước đó, thân phận của nàng đã quay trở lại không lâu.



Chưởng giáo gật đầu, nhìn về Ngọc Nhung thì thở dài và lắc đầu:



“Ta không thể lấy lại được trí nhớ của cô ấy được. Ta giao nhiệm vụ cho Mỹ Linh tập trung chăm sóc, giúp cô ấy tự phục hồi lại ký ức của mình.”



Năm người nhìn về Ngọc Nhung, ai lấy đều thở dài trong lòng. Một tâm hồn cô bé ba, bốn tuổi sinh hoạt với thể xác của một cô gái trưởng thành sao?



“Vũ Tuyết và Lục Nam, ta giao nhiệm vụ cho hai người, bây giờ chạy đến tổng bộ chấp pháp giúp đỡ họ dọn dẹp chiến trường và bày giao vài thứ về cuộc chiến” Chưởng giáo đối với Lục Nam và người phụ nữ bên cạnh.



“Vâng, thưa Chưởng giáo!” Hai người đồng thanh hô.



“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Ta đi soạn tin trình bày về sự kiện này về cho tổng bộ thánh đường” Chưởng giáo đứng lên, xoay người hướng cửa phòng bước đi.



“Đúng rồi, Chưởng giáo” Võ Chí bỗng gọi hỏi.



Chưởng giáo nghe được, ngừng lại, xoay người nhìn Võ Chí, hỏi:



“Có chuyện gì không?”



“Tạ Cường hiện tại như nào thưa Chưởng giáo?” Võ Chí không nhanh không chậm hỏi.



“Tạ Cường sao? Cậu ta được ta đưa đến ngục đường. Ta sợ cậu ta sẽ bị ảnh hưởng tâm lý về hệ quả mà bản thân gây ra khi bị kẻ khác khống chế mình. Nếu việc này cậu ta đều không vượt qua được. Sự ô nhiễm nguyền rủa sẽ không tránh khỏi” Chưởng giáo trả lời.



Năm người nghe vậy, ánh mắt ủ rũ và u buồn, tâm trạng ai cũng nặng nề, nghĩ tới một trong hai trường hợp Tạ Cường trong tương lai.





Sau hai, ba giây, Năm người đặt tay lên trái tim, cùng nói:



“Thần sẽ bảo vệ chúng ta, bảo vệ câu ta.”



Chưởng giáo gật đầu, đặt lên lên ngực nói:



“Hãy để linh hồn tắm rửa trong ánh quang minh của Thần.”



Kết thúc câu nói, Chưởng giáo không thấy ai hỏi gì nữa, quay người lại, bước ra khỏi căn phòng. Năm người Võ Chí cũng không ở lại lâu, trao đổi vài câu, rồi lần lượt rời căn phòng.



...



A, nhức đầu, nhức người thế nhở.



Ôi con mắt của mình. Mình khả năng bị mù sao? Đau thế không biết. Mà chuyện gì xảy ra với mình thế? Tự dưng ý thức mình lại rơi vào hôn mê? Không lẽ do vật thần bí kia? Nó chỉ cho chủ giữ tỉnh táo ở một thời gian nhất định thôi sao?



Khoan đã nếu mình b·ất t·ỉnh khi ý thức đang ở trong thân xác khác, lại còn hình trạng hóa hình con Báo?



Mình điên mất thôi. Mình nghĩ từ bây giờ nên cẩn thận mọi hành động mới được. Không muốn cảnh tượng vừa xong xảy ra thêm lần nào bởi bản thân nữa.



Không biết có tổng cộng bao nhiêu người t·hiệt m·ạng do mình?



Nhân Anh tâm trạng mệt mỏi, nhớ lại hình ảnh nhiều người b·ị t·hương khi rơi vào ngủ say do Bông Hoa Tử Thần gây lên.



Mình thử đưa ý thức trở về chủ thể xem nào... Chẳng biết thân xác chính của mình con hoạt động không? Hay là c·hết do mất nhiều máu? Nếu vậy, khả năng mình phải sống trong thân xác này suốt đời sao?



Ai mà muốn như vậy chứ.



Nhân Anh cảm thận liên kết giữa mình với sợ dây. Ngỡ ngàng kinh ngạc, vì trong đầu hiện lên hình bóng bản thể của mình.



Không phải trước khi b·ất t·ỉnh, ý thức mình còn ở thân xác kẻ kia sao? Ồ, là chức năng phụ, chuyển ý thức lại về chủ thể khi rơi vào b·ất t·ỉnh sao? Ừm cũng tốt đấy chứ, ít ra cho mình biết thân xác này vẫn còn hoạt động được... Nhân Anh phân tích, suy luận.



Chắc do ý thức trở về, với tình trạng nghiêm trọng bởi v·ết t·hương mới khiến cơ thể mình mệt mỏi và đau nhức như vậy. Tỉnh dậy, trở về biệt thự chữa thương mới được... Nhân Anh vươn tay lên mặt xoa dịu đôi mắt, chậm rãi mở hé lên.



Tia sáng đầu tiên sau thời gian lâu rơi hôn mê. Nhân Anh hơi nhức mắt, nhíu lại trong hai giây mới giãn ra, nhìn rõ hình ảnh trước mặt.





Khung cảnh trong mắt từ mờ mờ cho tới rõ ràng. Nhân Anh thấy trước mặt mình là một khu đất trống, thưa thớt nhà cửa.



Đây là đâu? Không lẽ mình ai đó đem vứt đến một nơi hoang vắng sao?... Nhân Anh nghi hoặc, mặc niêm hỏi vài câu.



Không tìm được câu trả lời, Nhân Anh đưa tay đỡ chán, thở dài một hơi sâu, lại hít vào, ổn định lại tinh thần, nghó đầu lên, nhìn xem tình cảnh của mình hiện tại.



Chỗ này thuộc khu vực nào trong thành phố?



Nhân Anh chống tay, từ từ nhấc người đứng lên. Mọi cơn đau nhức dẫn tan biến theo thời gian. Năm giây đứng thẳng người, Nhân Anh mới triệt để quan sát toàn bộ xung quanh, cúi đầu nhìn xuống đôi tay vẫn còn hồng hào.



Quái lạ, v·ết t·hương của mình đâu hết rồi... Nhân Anh nghó nghiêng, sờ soạn kiểm tra từng chỗ bị đạn bắn. Làm cho hắn kinh nghi, khi mọi v·ết t·hương dư như vô thức biến mất.



Lúc mình hôn mê, xảy ra chuyện gì vậy?... Nhân Anh cau mày trầm tư, cố nhớ lại, nhưng vẫn không thu được gì, thở dài thầm nói:



“Thôi kệ, bản thân không sao được rồi. Sống được mai chế ha.”



A, đầu mình?... Nhân Anh tự dưng cảm nhận được cơn đau nhói truyền khắp đầu. Hắn ôm đâu, chân lảo đảo bước về đằng trước, đôi môi cắn lại, chịu đựng cơn đau.



Mình là Ngọc Nhung, siêu phàm giả nhánh “Chiến Binh” cấp độ 2, hay được gọi là cấp độ “Thượng Nhân”... Mình là sĩ giáo thuộc thánh đường “Hòa Bình”...



Nhân Anh ngã quỳ xuống, hai tay chống thẳng lên đất, miệng há to thở hồng hộc, khuôn mặt kinh hoảng chảy đẫm mồ hôi, chịu đựng nhiều một lượng thông tin lớn dung nhập vào ký ức.



Vậy bản thân mình là Ngọc Nhung hay là Nhân Anh. Ruốt cuộc mình là ai. Ai mới mình... Nhân Anh ngã nghiêng ra đất, mở to miệng cố gắng hít thở.



Gần một phút trôi qua, Nhân Anh mới bình tĩnh lại, ngồi dựa vào một tấm gỗ, một bàn tay đỡ khuôn mặt, che một phần bên mặt. Trong lòng hắn hiện tại cực kỳ hỗn loạn, kinh hoàng với một lượng thông tin của ai đó truyền vào đầu óc bản thân.



Chuyện thần bí khiến cả một khu vực rơi vào ngủ say? Siêu phàm giả? Chiến Binh, Giả Kim thuật... Cái thông tin kinh khủng này là sao?... Nhân Anh ngu ngơ với nhiều thông tin vượt qua tồn tại hiểu biết của mình.



Nhân Anh hai tay vỗ vào mặt cho đầu óc tỉnh táo, đủ minh mẫn mới suy nghĩ được. Hắn nhắm đôi mắt tĩnh lặng suy nghĩ.



“Chuyện của mình giống với mấy cái chuyển giao ký ức như mấy trong phim viễn tưởng hay bộ truyện tiên hiệp. Một siêu phàm giả có tên Ngọc Nhung trước khi c·hết, làm cách thần bí, để lại lượng lớn ký ức của mình. Rồi cho đến khi gặp phải mình, nhìn thấu bản thân không phải người bình thường rồi truyền lại ký ức của đời mình. Giống mấy cái tìm truyền nhân và giao lại truyền thừa cho người hữu duyên của mấy bộ tiên hiệp ha.



Cũng có lý, theo ký ức thì mấy kẻ áo choàng đen hay là bản thân được xưng hô là siêu phàm giả. Có vẻ la lá mấy kẻ tu tiên, cũng có cấp độ riêng. Nên việc đột nhiên đầu óc lại thêm một ký ức của người khác, đều dễ giải thích được.”



Hừm... Nhân Anh xoa cằm trầm ngâm vài giây, mở miệng nói:



“Thôi kệ, ít ra mình phải cảm ơn về vị siêu phàm giả tên Ngọc Nhung này. Tuy ký ức không quá đầy đủ, nhưng ít ra chứa một lượng thông tin lớn. Mình có thể từ nó dẫn sâu vào giới siêu phàm, tìm cách trở về Trái Đất”



Từ ký ức, mình đã tiếp thu được ngôn ngữ giao tiếp thế giới này rồi. Mình không bao lâu nữa lên rời khỏi thành phố này thôi... Nhân Anh đứng lên, ánh mắt thâm tâm chăm chú bầu trời, nở nụ cười mãn nguyện.