Chương 22: Vương Cung vẫn lạc
Mỹ Linh bị lần nữa Ngọc Nhung chỉ kiếm, đe dọa đã nàng sinh ra bất mãn, nghe lời dừng bước lại.
Họ đùa với mình sao?... Mỹ Linh trong lòng sinh ra điểm tức giận, hít nhanh một hơi lấy lại bình tĩnh, chỉ tay về hướng Nhân Anh, nói:
“Dừng việc đùa giỡn lại đi, chúng ta cần phải tập trung cảnh giác, tên tà ác này không một mình, mà còn đồng bọn nữa.”
“Tên kia còn kinh ngủ hơn tên này nhiều, bớt đùa giỡn và nghiêm túc trở lại đi!” Mỹ Linh nhấn mạnh câu từ.
Ba người Võ Chí, Ngọc Nhung càng ngày càng choáng váng, nhưng không có lên tiếng, cùng nhau quay mặt trông về phía Mỹ Linh chỉ. Tạ Cường thì không nhìn sang, sự tập trung vẫn rơi trên thân xác Vương Cung.
Mỹ Linh?
Ngọc Nhung và Võ Chí nhướng mày,bởi điều kỳ lạ, khó thể tin nổi vì trong mắt hai người hiện tại Nhân Anh lại lại là thân ảnh Mỹ Linh.
Ngọc Nhung và Võ Chí hai người đưa mắt kinh ngạc nhìn nhau. Cả hai không hiểu tại tại sao, Mỹ Linh được giao nhiệm vụ c·ấp c·ứu người dân b·ị t·hương mà không thực thi nhiệm vụ, lại đứng im một chỗ.
“Võ Chí, cậu có nhận thấy cử động của Mỹ Linh có điều gì quái lạ không?” Ngọc Nhung nhận ra điều đáng ngờ, hơi quay đầu, truyền hỏi Võ Chí.
“Có...” Võ Chí gật đầu, đôi mắt hơi híp quan sát Nhân Anh, nói tiếp:
“Không chỉ cử động lạ, mà phạm vi Mỹ Linh đứng hiện tại đã ngoài vòng ảnh hưởng bởi vật cấm kỵ SD-38 rồi...”
Ngọc Nhung gật đầu, xác nhận điều này. Tạ Cường khó kiềm chế hiếu kỳ, liếc nhanh về phía Nhân Anh, thì giống hai người lúc nãy, kinh ngạc hãi hùng.
“Ừm...” Võ Chí trầm ngâm hai, ba giây, liếc nhìn Mỹ Linh thật một cái, đối với Ngọc Nhung và Tạ Cường nêu ra một giả thuyết.
Hắn thấp giọng nói, không truyền lớn đến Mỹ Linh:
“Cô vừa nghe người kia nói chứ. Cô ta nói rằng kẻ tà ác này có đồng bọn rồi chỉ về hướng Mỹ Linh. Với trạng thái của Mỹ Linh, tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn đã bị tên đồng bọn tà ác này làm ra...”
Tạ Cường và Ngọc Nhung nhận ra vấn đề nghiệm trong hơn bọn họ nghĩ. Có lẽ màn đêm đằng sau truyền này còn cất giấu bí mật kinh khủng nào đó.
Một tổ chức tà ác có thể khiến cho cả một khu vực rộng xấp xỉ thị trấn rơi vào ngủ say. Thật sự chính là một mối đe dọa lớn cho an toàn của người dân thành phố này.
Ba người trong đầu cùng nhau tới nghĩ tới lúc nữa trở về, phải báo cáo việc này lên cấp trên, mong họ sai người đến điều tra và giải quyết rõ ràng về vụ việc.
Im lặng từ đầu Tạ Cường, mở miệng lên tiếng:
“Chúng ta hiện tại không thể xác định được động bọn tên này ở đâu, chúng đã làm gì với Mỹ Linh. Điều quan trọng chúng ta cần phải cảnh giác với cô gái này. Trách trường hợp cô ta cũng là đồng bọn của lũ tà ác, giả trang người bị hại để tiếp xúc chúng ta.”
Võ Chí gật đầu đồng ý với ý kiến của Tạ Cường, Ngọc Nhung cúi đầu trầm tư vài giây, suy nghĩ vấn đề nào đó, rồi mở miệng nói:
“Nhưng cô gái kia sao nói chuyện giống như quen biết chúng ta vậy?”
Ngọc Nhung ngẩng đầu nhìn về Mỹ Linh, một mắt thâm tâm tựa hồ đã nghĩ ra điều gì đó, nhưng không đủ manh mối, cơ sở để xác định.
Nàng mở miếng hướng Mỹ Linh cẩn thận hỏi lại lần nữa:
“Cô gái hãy xưng họ tên của mình?”
Mỹ Linh mê mang trước câu hỏi của Ngọc Nhung, phát giác được mọi việc không đơn giản như mình nghĩ, giống kiểu cả ba không phải đùa giỡn với mình.
Nàng trông thần sắc nghiêm túc từ Ngọc Nhung, thấy sự dò xét từ Võ Chí, suy đoán được có vấn đề xảy ra với ba người hoặc là xảy ra với bản thân.
Nàng bước lên một bước, đặt bàn tay lên trái tim, ánh mắt chờ mong, nói:
“Là tôi, Mỹ Linh! Mọi người không nhận ra tôi sao?”
Mỹ Linh!?
Ngọc Nhung, Tạ Cường và Võ Chí đều kinh ngạc, nghi ngờ trước câu trả lời từ Mỹ Linh. Trừ Ngọc Nhung thâm trầm suy tư, thì hai người còn lại đều liếc nhìn hướng Nhân Anh một cái.
Võ Chí đang định mở miệng, đột ngột biến cố xảy ra, làm cho cả ba người Ngọc Nhung, Võ Chí và Mỹ Linh đều giật mình bởi tiếng gầm đến từ thân xác Vương Cung.
“GÁO Ự!” Thân xác Vương Cung rống lên một tiếng không rõ ràng, do chiếc miệng đã bị biến dạng nên không thể phát ra tiếng hoàn chỉnh.
Có điều khác lạ, đôi mắt của thân xác Vương Cung không còn vô hồn mà ẩn chứa rất nhiều cảm xúc như: tuyệt vọng, thất lạc, tức giận.
Đây là cái kết của mình sao?... Vương Cung trong lòng cười thảm.
Ý thức Vương Cung đã quay trở lại thân xác của mình, xác định được tình hình hiện tại đã biết rằng bản thân không trách thoát được c·ái c·hết.
Hắn muốn căm phẫn, bạo nộ với kẻ gây lên cho mình, nhưng lại không làm, vì bản thân trong quá khứ cũng làm rất nhiều điều còn kinh tởm thế này nhiều.
Hắn hiện tại chỉ muốn c·hết thật nhanh, cố gắng thoát khỏi sự gằn bó đau đớn từ những v·ết t·hương trên cơ thể truyền đến và siêu thoát khỏi sự đau thưởng của thế giới.
Vương Cung lê lết trên mắt đất, ngẩng đầu đối với Tạ Cường cảnh giác trước mắt, giọng nói yếu ớt, lắp ba lắp bắp nói ra:
“Hãy... g·iết tôi... đi... cầu xin...”
Kết thúc câu nói, Vương Cung cúi đầu xuống, nhắm mắt chờ đợi phát sử từ mấy người trước mặt. Trong đầu hắn phảng phất lại đôi chút về cuộc đời mình.
Bản thân Vương Cung sinh ra ở khu ổ chuột, nghèo hèn của đế quốc Hoàng Minh. Bố mẹ đều là những kẻ tồn tại của xã hội, người bố thì nghiện c·hất k·ích t·hích, người mẹ thì làm gái cho bọn cô đồ.
Chính vì bà mẹ làm gái, nên bản thân Vương Cung đã không được chấp nhận từ máu ruột từ người bố, do bản thân ông ta còn nghi vờ về hắn có phải con ông ta không? Mà kể cả con ông ta thì sau cùng cũng chẳng nhận được sự yêu thương. Muốn nhận tình cảm yêu thương từ một người đã đem bán mình cho lũ buôn người sao?
Hahaha... Vương Cung nhớ tới đây, điên dại cười.
Đối diện với cử động kỳ lạ của Vương Cung, bốn người Ngọc Nhung sững sờ, không biết nghĩ như nào về tình huống này, muốn mở miệng hỏi vài vấn đề nghi vấn, thì Tạ Cường hành động dứt khoát.
Tạ Cường cầm trong tay thanh thương, bước rộng tới gần trước ngườI Vương Cung. Nhìn dáng đi có vẻ tự nhiên, nhưng bản thân hắn còn cảnh giác hơn ban nãy nhiều.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn hơn một mét, Tạ Cường đưa một cú đâm chí mạng, vụt tắt thẳng giữa đầu Vương Cung, chính thức chấm dứt mạng sống của hắn.
Ba người Ngọc Nhung ngạc nhiên trước hành động của Tạ Cường, chưa ai lên tiếng thì Tạ Cường đã mở miệng.
Ngữ khí trầm thấp nói:
“Tôi nghĩ bản thân vừa giải thoát ra một sinh linh tội nghiệp.”
Tạ Cường xoay người nhìn về hai người Võ Chí, ánh mắt hiện lên vẻ u buồn, giọng điệu không nhanh không chậm nói:
“Tôi có thể thấu hiểm cảm giác được sự thật đằng sau ánh mắt đó.”
Võ Chí và Ngọc Nhung hai mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài, cùng nhau đặt bàn tay lên trước trái tim, đồng thanh nói:
“Ngài sẽ bảo vệ chúng ta, ngài sẽ cứu vớt những sinh linh khốn khó thoát khỏi địa ngục. Ngài là ánh sáng, ngài là đức tín.”
Tạ Cường ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng nói: “Hãy để ánh sáng thanh quang chiếu rọi linh hồn, sự dơ bẩn của bản thân sẽ thanh trừ. Ca ngợi ngài, Thần Chiến Tranh.”
“Ca ngợi ngài, Thần Chiến Tranh” Mỹ Linh đứng cách xa bốn người, giơ tay để lên ngực vị trí trái tim.
Ba người Tạ Cường nghe được lời nói tôn kính của Mỹ Linh, quay mặt nhìn nàng, trong ánh mắt ba người đã bớt đi nhiều cảnh giác, sự tín nhiệm đang chậm rãi tăng cao.
Tạ Cường xoay người hướng phía Mỹ Linh, bước lên một được, khuôn mặt biểu hiện ra sự chững chạc, nhưng lại cho người khác cảm giác gần gùi.
Hắn mở miệng hỏi:
“Cô là Mỹ Linh? Vậy cô có bằng chứng gì không?”
“Có có...” Mỹ Linh không hiểu sao bản thân lại vui mừng, chỉ biết lấy ra hộp phong ấn vật cấm kỵ SD-20, dùng nó chứng minh thân phận mình.
Nàng vội vàng nói:
“Đây, tôi là người nhận nhiệm cứu chữa người dân, nên được bàn giao cầm giữ vật cấm kỵ SD-20 Ngọn Cây Sinh Mệnh. Mọi người hãy nhìn xem.”
Mỹ Linh mở nắp hộp phong ấn, hiện ra thân ảnh ngọn cây non được bao phủ bởi tầng lớp ánh sáng xanh lục nhạt.
Tạ Cường, Võ Chí chứng kiến Ngọn Cây Sinh Mệnh, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin, bản thân hai người bắt đầu có chút tin thực về thân phận của Mỹ Linh.
Hai người đều là siêu phàm giả, từng tham gia, trải qua nhiều chuyện thần bí, biết được có nhiều thứ cho dù kể cả nhà viết tiểu thuyết có thể tưởng tượng ra được.
Hiện tại hai người chỉ có phân nửa là tin người con gái trước mắt là Mỹ Linh, phân nửa còn nghi ngờ. Bởi không có gì để xác nhận chính xác, nên không thể liều lĩnh chấp nhận được, nếu không sẽ giống như dẫn sói vào nhà.
Kể cả cô gái trước mặt đã lấy ra vật cấm kỵ Ngọn Cây Sinh Mệnh, cũng không thể khiến hai tin phục được. Bởi nếu cô g·iết người c·ướp c·ủa thì sao? Lấy vật cấm kỵ từ Mỹ Linh để chứng minh thân phận, thật đúng là có khả năng.
Hơn hết đằng xa, người có Mỹ Linh hình dáng là ai? Giả hay thật, khó ai trả lời được. Việc thân ảnh Mỹ Linh bị đứng im phăm phắc vẫn giải thích được là do lũ tà ác này gây lên.
Võ Chí đưa tay xoa thái dương vài vòng, nói:
“Điều đó vẫn không thể chứng thực cô là Mỹ Linh được? Người đằng kia là ai? Nếu cô nói mình Mỹ Linh, vậy sao người đằng kia lại mang thân Mỹ Linh?”
Võ Chí chỉ về hướng Nhân Anh.
Người mang thân hình Mỹ Linh? Người giống mình?... Mỹ Linh ngoảnh mặt nhìn về phía Nhân Anh. Nàng không giống như ba người, trong mắt nàng Nhân Anh không thay đổi gì hết, vẫn ánh mắt kinh sợ với hình bóng tà ác lơ lửng trên đầu, đứng bất động một chỗ.
Mỹ Linh run sợ, chỉ tay về Nhân Anh, giọng điệu chất vất, chứa điểm sợ sệt nói:
“Anh nói người kia giống tôi sao?”
“Là sao?...” Võ Chí nhíu mày, đang định nói tiếp thì bị Ngọc Nhung ngắt lại.
“Không, cô gái này Mỹ Linh...” Ngọc Nhung giọng nói chắc chắn, khẳng định, nói tiếp:
“Tối qua cô ăn gì?”
“Cá ước cà rốt cùng củ cải trắng” Mỹ Linh thanh thoát trả lời.
Tạ Cường quay mặt nhìn về phía Nhân Anh, bàn tay cầm thanh thương siết chặt, trạng thái đặt vào đề phòng cảnh giác cao độ, nói:
“Tôi cũng tin cô ấy Mỹ Linh.”
Mỹ Linh kích động vui sướng khi cuối cùng mọi người tin tưởng mình là Mỹ Linh. Tuy nàng chả hiểu tại sao, họ ban đầu không nhận ra mình.
Võ Chí vừa bị câu xác nhận của Ngọc Nhung là cho choáng váng, thì lại đến câu nói của Tạ Cường làm cho rùng mình, vô thức nhìn về phía Nhân Anh, rùng mình một cái.
Thâm tâm Võ Chí gần như đã tin chín phần mười cô gái kia Mỹ Linh qua hai lần xác nhận của Tạ Cường và Ngọc Nhung. Do ba người đều là đồng nghiệp lâu lắm, sự thấu hiểu quá rõ ràng để cho hắn tin tưởng.
“Vậy người kia là...” Võ Chí nói nửa câu thì bất ngờ đột biến xảy ra.
Ngọc Nhung đột ngột lăn ngã mặt đất, rơi vào b·ất t·ỉnh, khiến cho Mỹ Linh và Võ Chí giật mình, vội chạy tới lại gần kiểm tra tình hình lại bị tiếng quát của Tạ Cường làm cho dừng lại.
“Đừng lại gần cô ấy!”
Tạ Cường không quay đầu lại xem xét Ngọc Nhung, mà ánh mắt càng trở nên ngưng trọng nhìn về người có hình dáng y hệt Mỹ Linh, trầm giọng nói:
“Cô ấy không còn là Ngọc Nhung nữa. Võ Chí, Mỹ Linh hãy cảnh giác với cô ấy. Hiện tại cô ấy chỉ con rối thôi. Tôi sẽ tiến lại gần thân ảnh có hình dáng Mỹ Linh đằng kia.”
Tạ Cường nói nửa câu, trực tiếp lao về phía Nhân Anh. Bởi vì hắn là người có kinh nghiệm dày đặn nhất trong mọi người ở đây, nên đã nhận ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nêu không giải quyết nhanh sẽ cực kỳ tai hại.
Võ Chí và Mỹ Linh chưa kịp thông não bởi câu nói Tạ Cường, bất chợt Ngọc Nhung tỉnh dậy, đột nhiên cầm kiếm lao Võ Chí đưa một đừng chém thật nhanh.