Chương 23: Tình thế nguy cấp
May dưới sự nhắc nhở từ trước của Tạ Cường, Võ Chí vẫn ở trạng thái cảnh giác, kịp phản ứng trước hành động bất ngờ của Ngọc Nhung.
Hắn nách sang một bên, né nghiêng đường kiếm sáng bén, nhảy bước về sau giữ khoảng cách an toàn, cánh tay vung lên, hóa giải trạng thái thanh kiếm, biến nó trở lại thành cục sắt.
Võ Chí thở phồng phần một hơi, đối với Ngọc Nhung hét lớn hỏi:
“Cô bị làm sao vậy Ngọc Nhung?”
Không một lời đáp lại, Ngọc Nhung bật tốc áp sát lại gần, tung một nắm đấm chứa cục sắt trực diện thẳng ngực Võ Chí. Do sức lực, cường độ hai bên khác nhau rõ rệt, Võ Chí không có thời gian trách qua nắm đấm, chỉ có thể chéo hai tay chống đỡ.
“Khực...” Võ Chí cắn răng chịu đựng lấy một quyền mạnh mẽ, không thấp thế chủ động hơi ngả người về sau, sút một cước thẳng sườn mông.
Một cước từ Võ Chí làm Ngọc Nhung mất cân bằng ngã nghiêng xuống mặt đất, nhưng không quên để lại quyền thứ hai lên bờ éo Võ Chí.
“A!” Võ Chí rên đau một tiếng tiếp tục lui về sau giữ khoảng cách, một bên tay nhấn mạnh về chỗ đau phát ra, một bên tay vươn tay cố gắng thu hồi cục sắt từ trong lòng bàn tay Ngọc Nhung.
Mỹ Linh bị hành động Ngọc Nhung làm cho kh·iếp sợ, hớp hồn vài giây mới lấy lại tỉnh táo, vội chạy tiến lại gần giúp đỡ cho Võ Chí, thì bỗng bị tiếng hét từ hắn làm cho ngừng lại:
“Đừng lại Mỹ Linh, tôi có thể giải quyết được!”
Võ Chí ngẩng mắt liếc nhìn về Mỹ Linh ra lệnh, rồi quay trở lại trông thấy Ngọc Nhung tiếp tục t·ấn c·ông mãnh liệt về mình. Hắn tung theo một quyền đối mặt với một quyền Ngọc Nhung.
Võ Chí nhíu mày, cảm nhận sự đau nhức truyền đến từ nắm đấm, giống như bản thân vừa đấm thẳng vào một tảng đá cứng. Sau quyền đối quyền bản thân hắn mới hiểu được khoảng cách sức mạnh thể chất của mình với Ngọc Nhung cách xa như nào.
Một quyền vừa dứt được bao lâu, Ngọc Nhung lần nữa tung đến một quyền bằng tay khác. Lần này Võ Chí không còn lấy nắm đấm đỡ nắm đấm nữa, thay vào đó nghiêng chéo người, đưa tay bắt lấy cổ tay Ngọc Nhung.
Bắt lấy cánh tay Ngọc Nhung, Võ Chí gồng mạnh lên cánh tay mình hất bàn tay Ngọc Nhung xuống, nhân cơ hội ném cục sắt bên cánh tay còn lại ra.
Dưới nhịp độ chậm trễ đầy sơ hở, Ngọc Nhung đấm mạnh một trời giáng lên thẳng mặt Võ Chí. Nhưng khác lạ, Võ Chí không đỡ cú đấm, mà để cho nó đấm vào mình, vẫn tiếp tục giữ chặt cánh tay bên kia Ngọc Nhung.
BỤP!
Cú đấm giáng lên mặt Võ Chí đã khiến cho vài chiếc răng bị gãy bắn phụt ra ngoài cùng với huyết tanh.
Ánh mắt lờ đẫn, đầu óc choáng váng, Võ Chí buông lỏng cánh tay khỏi tay Ngọc Nhung, lảo đảo lui về sau vài bước thì ngã ngửa ra mặt đất.
Mỹ Linh hoảng sợ muốn tiến gần hỗ trợ, nhưng khi thấy cử động từ Ngọc Nhung thì khựng lại một nhịp, trợn mắt kinh ngạc.
Ngọc Nhung muốn tiến lên tấn động tiếp vào Võ Chí, đột nhiên mất cân bằng ngã xuống. Bởi bây giờ thân thể nàng đang bị trói chặt bằng đoạn thanh sắt.
Không đỡ cú đấm từ Ngọc Nhung có vẻ không phải vô cớ, mà đã đi qua tính toán đến từ Võ Chí. Hắn lợi dụng năng lực của mình tác động lên cục sắt, biến nó thành một còng trói.
Lấy khoảng trống làm trung tâm, cục sắt tuôn dài ra hai chiều, lên và dưới. Phần dưới cục sắt hóa thành một còng số tám, khóa chặt đôi chân Ngọc Nhung làm một, phần trên khóa kéo thấp một bên cánh tay của nàng.
Ngọc Nhung bị cục sắt khóa chặt cử động, chỉ biết lăn lội dưới mặt đất.
“Có sao không Võ Chí?” Mỹ Linh tiến sát lại gần, cúi người đỡ Võ Chí ngồi dậy, nhẹ nhàng hỏi thăm:
“Anh có cần dùng Ngọn Cây Sinh Mệnh chữa thương ngay không?”
“Ừ, cũng được.” Võ Chí yếu ớt đáp lại, nhắm chặt đôi mắt, đưa tay lên vầng trán, vừa xoa dịu vừa lắc đầu.
Bốn, năm giây sau, hàng mắt mới chậm rãi mở hé hé lên. Hình ảnh từ trong đôi mắt từ mờ nhạt dần dần trở lại rõ ràng. Nhưng đầu óc vẫn còn hơi choáng, nhức đầu cùng với cơn đau tê tái từ miệng truyền lên.
Võ Chí cúi đầu há miệng rộng thở hồng hộc, điều tiết lại sức lực, giọng điệu chậm chạp nói:
“Mỹ Linh, cô hãy dùng năng lực của mình trói tiếp một bên Ngọc Nhung đi. Trách cho biến cố lẫn nữa xảy ra. Còn vật cấm kỵ SD-20 thì cứ để đây, tôi tự dùng cũng được.”
“Ừ, để tôi làm” Mỹ Linh gật đầu nghe lời Võ Chí, đặt hộp phong ấn xuống bên cạnh, đứng lên bước hướng tới Ngọc Nhung.
Võ Chí lắc nhẹ đầu một cái, đưa mắt nhìn về hộp phong ấn, thở phào một hơi, lấy tay nhí miệng một cái, rồi mới mở nắp hộp phong ấn ra.
Bị tầng sáng phát ra từ Ngọn Cây Sinh Mệnh hấp dẫn, Võ Chí dừng hình vài giây, hiếu kỳ đánh giá vật cấm kỵ này. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân thực rõ ràng về vật cấm kỵ SD-20. Nghe qua thì rất nhiều lần, sự đồn thổi về nó không phải số ít, nên bản thân hắn rất tò mò về năng lực thật của nó.
Võ Chí chạm nhẹ bàn tay lên Ngọn Cây Sinh Mệnh, đột ngột cảm nhận được dòng chảy ấm áp trộn hòa trong thanh mái đầy dễ chịu truyền đến từ bàn tay lan ra khắp cơ thể.
Vết thương ở miệng cùng với vài chiếc răng mẻ nhanh dần phục hồi lại như cũ, cơn đau chanh chóng biến mất, tiêu tán lập tức.
Võ Chí cảm thụ được mọi đau đớn đã không còn, nhanh tay lập tức rút cánh tay trở về. Bởi hắn biết tác dụng phụ của vật cấm kỵ này kinh khủng như nào.
Không biết mình mất bao nhiêu tuổi thọ đây? Một tuần? Một tháng? Hay là một năm... Võ Chí thở dài không khỏi cảm khái, nội tâm buồn bã.
Năng lực của vật cấm kỵ SD-20 Ngọn Cây Sinh Mệnh chính là phục hồi toàn bộ thương tích trên người một sinh vật nào đó khi chạm vào nó. Mọi thứ luôn có hai mặt và vật cấm ký cũng vậy. Chẳng thứ gì lại miễn phí chữa thương cho mình cả. Để chữa thương cho người cần thiết, thì n·ạn n·hân phải trả giá bằng tuổi thọ của mình. Vết thương càng nặng, tuổi thọ mất càng nhiều.
...
Tạ Cường cầm theo thanh thương chạy về phía Nhân Anh. Đôi mắt biểu hiện nghiêm túc, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, cảnh giác xem có kẻ nào núp gần đây.
Là một người nhúm sâu vào thế giới siêu phàm, đọc qua bao nhiêu kiến thức thần bí, đã đoán được chuyện gì xảy ra với kẻ siêu phàm với thân hình con Báo kia hay là việc hành động của Ngọc Nhung.
Người múa rối!... Tạ Cường nghiêm trọng, trong đầu cố nhớ lại mọi thông tin về nhánh siêu phàm này.
Một bên lao cẩn thận lao đến về phía Nhân Anh, một bên suy nghĩ tới vài vấn đề, khiến cho sắc mặt Tạ Cường ngày càng khó coi, ngưng trọng.
“Nếu kẻ trước mặt mình là người tước đoạt đi thân phận Mỹ Linh và thay thế. Thì kẻ nào là người sở hữu năng lực ‘Người múa rối’? Không lẽ người đứng sau, tạo nên chuyện này không chỉ một, mà có là hai hoặc hơn thế nữa?... Trường hợp chỉ có một người đứng sau, thì kẻ đó chỉ có thể sở hữu được năng lực ‘Người múa rối’. Nhìn tên này bất động cho thấy đã sử dụng gì đó khiến cử động bị hạn chế đến mức thấp nhất.”
Khoan đã, nhưng nếu có tận hai người? Vậy một kẻ còn nữa ở đâu. Kẻ trước mặt mình là người siêu phàm nhánh ‘Người múa rối’ hay một nhánh siêu phàm có năng lực tước đoạt mọi thứ?... Tạ Cường nghi ngờ, vận dụng toàn bộ não phân tích, suy đoán đáp án từ mọi manh mối mà bản thân thu thập được.
Sau cuộc suy nghĩ, nhớ lại thông tin về nhánh siêu phàm “Người múa rối”. Tạ Cường đã tiếp cận gần nhất đáp án cần thiết, lần nữa phán đoán ra kẻ trước mặt thuộc người siêu phàm nào.
Tạ Cường đột nhiên dừng người lại, đưa mũi thương lên phía trước, đưa bản thân vào thế phòng thủ và t·ấn c·ông, hơi thở trở nên nặng nề.
“Lần trước Bạch Dương có nói với mình ít thông tin về nhánh ‘Người múa rối’ là những kẻ đó ở cấp độ thấp chỉ có thể điều khiển người khác trong phạm vi bốn mươi mét đổ lại. Tên sở hữu thân phận Mỹ Linh đang đứng ở phạm vi điều khiển kẻ siêu phàm vừa c·hết kia tận ngoài một trăm mét.
Nếu tên này là người siêu phàm ‘Người múa rối’ thì ít nhất phải là cấp độ ‘Thần Thoại’ với ‘Bá Thần’ mới có khả năng điều khiển con rối xa như vậy.
Mà nếu tên này thật ở cấp độ cao như vậy, thì hắn đâu cần phải đứng im như tượng, bất động quan sát người mình. Vì thế hắn chính là kẻ thứ hai, sở hữu năng lực tước đoạt... Việc tại sao hắn đã tước đoạt được thân phận của Mỹ Linh nhưng lại chọn đứng im chỗ. Đồ vật kia có lẽ câu trả lời... Tạ Cường cảm thấy suy luận cực kỳ chính xác, ánh mắt rơi vào bông hoa màu đen cài trên người Nhân Anh.
Nhân Anh khi giải quyết xong Dạ Quyết, để khỏi Bông Hoa Tử Thân rơi khỏi hộp phong ấn khi mở nắp. Hắn đã gài Bông Hoa Tử Thần lên áo vest thân xác mình, còn hộp phong ấn, nhét vào túi quần.
Cho Tạ Cường đứng cách xa vật cấm kỵ Bông Hoa Tử Thần, thì vẫn cảm nhận được khí tức mê mang toát ra từ nó.
Có lẽ bông hoa này chính là đồ vật khiến cho cả một khu phố rơi vào ngủ say. Bông hoa chính là một vật cấm kỵ, đối lập với vật cấm kỵ SD-38 Kim Cô Thanh Tĩnh. Nhưng mặt trái khá tương đồng với nhau. Một vật khiến cho kẻ trấn giữ trở nên mơ màng, một vật khiến kẻ trấn giữ rơi vào trạng thái bất động... Hừm, bất động... Nếu tên này sở hữu năng lực bất động thì tên sở hữu năng lực “ Người múa rối” đâu... Tạ Cường nghĩ tới đây thì chấn kinh, vô thức vui về sau, liếc mắt tìm kiếm xung quanh. Hắn không còn ý định giải quyết kẻ trước mặt nữa, bởi kẻ này hiện tại không có năng lực gây hại do bị mặt trái bông hoa đen ảnh hưởng lên.
...
Ngọc Nhung đang vật lộn dữ dội như một con rối, bỗng ngừng hành động mình lại rơi vào b·ất t·ỉnh. Mỹ Linh với Võ Chí chú ý tới, nhưng không có lại gần, sợ nàng đang giả bộ. Ai ngờ đột nhiên Ngọc Nhung thức tỉnh ngay sau vài giây.
Ngọc Nhung ngửa mặt lên, ánh mắt mở ra. Khác với lúc trước, ánh mắt nàng hiện tại như một ánh mắt đứa trẻ ngây ngô đầy hồn nhiên. Nàng đang cố gắng cử động đứng người dậy, thì thấy thân mình đang bị trói, bỗng hét lên, ánh mắt dần đỏ ngầu, giọng điệu mếu máo như trẻ con:
“AAAA, bố mẹ ơi cứu con! Bố mẹ ơi! Con sợ quá, bố mẹ ơi...”
Võ Chí và Mỹ Linh bị lời nói Ngọc Nhung làm cho giật mình, hoang mang tột độ, tự hỏi chuyện xảy ra với Ngọc Nhung vậy? Hai người nhìn nhau, không biết nói gì.
Mỹ Linh tính tình ôn nhu, hiền lành, vốn đang định mở miệng hỏi thăm xem Ngọc Nhung bị gì, thì Ngọc Nhung đã phát hiện sự tồn tại hai người, vội vàng hỏi, giọng điệu ẩn chứa điểm sợ hãi với ánh mắt giúp đỡ, nói:
“Cô chú ơi giúp cháu với. Cháu không cử động được, cháu muốn gặp bố mẹ. AAA, giúp cháu với, bố mẹ cháu đâu rồi... AAAA...”
Mỹ Linh bị nghẹn lời, chẳng biết nói, hai giây sau mới mở miệng, ngữ khí lo lắng hỏi nhẹ:
“Ngọc Nhung, chị bị gì vậy? Chị nhận ra em chứ?”
Ngọc Nhung bị câu hỏi từ Mỹ Linh khiến ngừng khóc lại, nhìn chăm chú về Mỹ Linh, mếu máo nói:
“Cô biết tên cháu sao? Vậy cô biết bố mẹ cháu ở đâu không? Cô đưa cháu đến gặp bố mẹ. Ngọc Nhung muốn gặp bố mẹ...”
Mỹ Linh mở to mắt kinh ngạc, không nói gì thêm, quay đầu nhìn về Võ Chí. Hai mắt nhìn nhau, vừa mang theo vui vẻ lại vừa cười khổ. Từ lời nói của Ngọc Nhung với việc b·ất t·ỉnh vừa xong. Hai người suy đoán ra khả năng Ngọc Nhung đã quay trở lại, nhưng có điều nàng tự hồ như mất trí nhớ về ký ức trưởng thành. Giờ đây nàng chỉ là một đứa trẻ con tầm ba, bốn tuổi.
...
Tạ Cường đang tập trung tìm kiếm vị trí kẻ siêu phàm “Người múa rối” bỗng bị tiếng khóc Ngọc Nhung gây lên chú ý, hiếu kỳ, không biết chuyện gì xảy ra ở đằng kia.
Hắn trông thấy hành động và lời lạ của Ngọc Nhung, lập tức biết được nàng đã thoát khỏi khống chế, nhưng không hiểu gì, tại sao nàng lại hành động như một đứa trẻ con.
Hắn đang định mở miệng đối với Võ Chí và Mỹ Linh hỏi, thì đột nhiên cảm thấy ý thức trở nên mơ hồ. Ban đầu hắn còn nghĩ là do mình tới đang đứng gần rìa phạm vi vật cấm kỵ Kim Cô Thanh Tĩnh ảnh hưởng tới, nên rất yếu ớt, khó cưỡng chế khỏi lực lượng từ bông hoa kia.
Nhưng khi hắn nghĩ tới việc Ngọc Nhung đột nhiên thoát khỏi không c·hết, hoảng sợ đoán được tại sao tên kia lại buông bỏ Ngọc Linh. Vì tên đó chuyển mục tiêu lên bản thân.
Tạ Cường phán đoán tình hình càng ngày nguy cấp, vượt qua khả năng giải quyết của mọi người, với việc bản thân gần như sắp mất quyền khống chế thân thể, mà lại không có năng lực chống lại.
Khốn kiếp! Không ngờ chuyện này lại nguy hiểm như vậy... Tạ Cường quỳ gục xuống đất, hai tai ôm đầu, điểm cuồng tìm cách thoát khỏi sự khống chế.
Khi Tạ Cường cảm thấy đã quá muộn. Hắn ngửa mắt lên, ánh mắt có chút đờ đãng hướng đám người Võ Chí hét lớn cảnh báo:
“Võ Chí, Mỹ Linh! Hai người mang theo Ngọc Nhung và Lục Nam chạy đi! Chạy nhanh đi! Cố gắng chạy khỏi nơi đây, tìm cơ hội báo cáo cho chưởng giáo!”
...
Võ Chí và Mỹ Linh còn đang làm thế nào với tình trạng Ngọc Nhung hiện tại lại bị tiếng hét lớn Tạ Cường truyền đến làm cho giật mình.
Tạ Cường làm sao thế này... Mỹ Linh hoang mang, ngơ ngác nhìn Tạ Cường đang quỳ gục xuống đất.
Võ Chí khác liếc nhìn Tạ Cường, liếc nhìn Nhân Anh một cái đã đoán ra được điều gì. Tinh thần trở nên căng thẳng, quay mắt đối với Mỹ Linh nói, trầm giọng, ngữ khí nghiêm túc nói:
“Mỹ Linh! Cô hãy ôm theo Ngọc Nhung, còn tôi sẽ ôm Lục Nam. Chúng ta nên rời khỏi đây thôi. Nhiệm vụ này đã vượt qua cấp độ của chúng ta rồi.”
Vừa nói hết Võ Chí hướng tới chỗ Lục Nam chạy đến.
“Cái gì?” Mỹ Linh kinh ngạc, nhưng nghĩ lại lời nói vừa xong của Tạ Cường, biết được tình thế hiện tại nghiêm trọng như nào rồi. Nàng không hỏi gì thêm, phi tới bên cạnh Ngọc Nhung, ôm lấy nàng ấy lên, tiện thể thu hồi cục sắt.
Mỹ Linh ghé thấp miệng, mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
“Ngọc Nhung à, ngoan ngoãn đừng cử động để cô đưa cháu đến gặp bố mẹ nhé.”
“Thật sao? Cô đưa cháu đến chỗ bố mẹ sao?” Ngọc Nhung mở to mắt hiện lên vui sướng hỏi. Mỹ Linh không nói gì, đáp lại bằng cú gật đầu, ôm theo Ngọc Nhung cùng Võ Chí hướng theo lối cũ chạy đi.