Chương 21: Người lạ Mỹ Linh
May quá!
Tý thì rơi vào hôn mê. Trời ơi đầu óc mình dạo gần đây bị gì không biết? Hai lần liên tiếp mắc sai lầm trong tình thế cấp bách như này.
Bình tĩnh lại đi Mỹ Linh... Mỹ Linh vỗ nhẹ vài lần lên bờ má, giúp bản thân tỉnh táo. Nàng nghĩ hành động hậu đầu của mình sẽ khiến nhiệm vụ khó khăn hơn và gây lên rắc rối cho đồng đội.
Vài cú vỗ nhẹ, nàng thở phào một hơi, mang theo một bên bờ má ứng đỏ, trong đầu phân tích phạm vi vật cấm kỵ SD-38 Kim Cô Thanh Tĩnh, theo lối phỏng đoán quay người bước tới n·ạn n·hân trong phạm vi ảnh hưởng bởi vật cấm kỵ.
Cầm trong tay hộp phong ấn, Mỹ Linh hướng tới một n·ạn n·hân bị cây cột điện đổ ngã, đè lên đôi chân. Bước đi của nàng có chút vội vàng, bởi biết được tình thế hiện tại cho chút cấp bách, với sự hỗn loạn vừa xong đã tiêu tốn của nàng rất nhiều thời gian.
Số thời gian trông có vẻ ngắn ngủi, nhưng ở diễn biến tình hình mà rất nhiều n·ạn n·hân ở trạng thái nguy hiểm, sẵn sàng m·ất m·ạng lúc nào không hay.
Nên vì thế nàng trước tiên gấp rút chữa thương cho những n·ạn n·hân may mắn ở trong phạm vi ảnh hưởng bởi Kim Cô Thanh Tĩnh, rồi sau đó tiếp sức giúp đỡ ba người còn lại thanh trừ kẻ ác ma kia thì mới lới rộng phạm vi ảnh hưởng vật cấm kỵ, lúc đó mới giúp được n·ạn n·hân còn lại.
Đền gần người n·ạn n·hân nam giới đen đủi bị cột điện đè nên. Mỹ Linh trông thấy đôi chân, phần đùi n·ạn n·hân gần như bị đèn nát, tìm bấm cả đôi chân.
Nàng không có mở nắp hộp phong ấn cứu giúp n·ạn n·hân nam giới ngay, thay vào đó lấy ra từ người một cục sắt la lá giống của Võ Chí.
Cục sắt được nàng kê sát bên cạnh cánh chân n·ạn n·hân, sâu vào giữa vị trí thân trụ cột điện. Khi thấy mọi thứ ổn thỏa, Mỹ Linh đảo chiều cánh tay, hành động tương tự Võ Chí lúc nãy.
Cục sắt bên dưới cột điện nhúc ních, bạo phát biến hóa thành một thanh gậy hình trụ bắn thẳng lên cột điện. Đầu thanh gậy tách ra thành hai nhánh nhỏ, đỡ lấy phần thân cột điện tránh cho bị trượt khỏi đầu. Thanh gậy sắt cứ thế dài ra, nhấc cột điện lên cao khỏi mắt đất, tạo khoảng trống rộng.
Mỹ Linh thấy thế cúi người đặt hộp phong ấn sang một bên. Cánh tay phải giữ im như một đường truyền của nàng tới thanh sắt, cánh tay còn lại cầm lấy cánh tay n·ạn n·hân kéo rời khỏi phạm vi đổ cột điện.
Kéo n·ạn n·hân đến chỗ oan toàn, Mỹ Linh lại đảo chiều cánh tay, khiến cục sắt chậm rãi diễn hóa về hình dáng ban đầu, đặt im cột điện trở lại xuống đất, sau đó nàng bước đến cầm đi cục sắt với chiếc hộp phong ấn.
Giống như cứu thương n·ạn n·hân nữ giới ban nãy, Mỹ Linh đưa cánh tay n·ạn n·hân nam giới tiếp xúc với Ngọn Cây Sinh Mệnh, nhưng không giống như lúc trước, khi bản thân đắm chìm trong suy nghĩ, thì nàng nghiêm tục tập trung quan sát trình trạng v·ết t·hương của n·ạn n·hân, khi cảm thấy đã ổn, thì lập tức cắt đứt tiếp xúc giữa n·ạn n·hân với Ngọn Cây Sinh Mệnh.
Nạn nhân nam giới được chứa lành xong xuôi v·ết t·hương mình, Mỹ Linh phở phào một hơi rồi gật đầu một cái, cầm theo hộp phong ấn chứa Ngọn Cây Sinh Mệnh hướng tới n·ạn n·hân tiếp theo.
Hửm?
Mỹ Linh bỗng khựng lại bước đi, sắc thái trên mặt biểu hiện quái lạ, nhíu mày nhìn về một phương hướng trông thấy một thân ảnh đứng cách nàng hơn một trăm mét.
Mỹ Linh đã phát hiện ra sự xuất hiện của Nhân Anh, ban đầu nàng còn khó hiểu tại sao có người vẫn còn tỉnh táo mà không bị ảnh hưởng bởi lực lượng thần bí ở đây. Nhưng ngay sau đó, với kinh nghiệm không quá cao cùng với không phải một kẻ ngu ngốc, nàng phán đoạn ngay được thân phận Nhân Anh.
Đồng bọn tên ác ma?!... Trong đầu nàng nảy ra một đáp án mờ hồ thì ngay tại ánh mắt chú ý tới hình bóng hư ảo lơ lửng trên đầu Nhân Anh. Mỹ Linh lập tức xác định một trăm phần trăm người này chính là đồng bọn của tên ác ma kia.
Hình bóng đó là gì vậy? Sao mình cảm thấy sợ hãi, y hệt khi nhìn một con ác quỷ... Mỹ Linh cả người nổi da gà, biểu lộ ra sợ sệt trên khuôn mặt.
Nên làm gì đây? Mình không thể đấu chiến với tên đồng bọn này được. Mình không có kinh nghiệm về mất thứ đó. Trên hết tên này giống kiểu cấp trên. Nhìn khí chất nguy hiểm, tà ác của hắn là biết... Mỹ Linh nhận thấy cứu thương n·ạn n·hân tạm thời gác lại, giờ phải nhanh chóng báo cho mọi người về sự tồn tại của Nhân Anh.
Suy nghĩ xong xuôi, Mỹ Linh chuẩn bị quay về phía cuộc chiến đang diễn ra, báo cáo chuyện quan trọng cho mọi người, thì phát hiện Nhân Anh quay mặt nhìn về phía mình.
Đôi mắt Nhân Anh dưới kiểm soát của con rối, đen nghịt như vực sâu không đáy, sắc mặt thì lạnh toát, tựa hồ không khác gì một xác c·hết, toát ra cảm giác quái dị cho người nhìn.
Bị ánh mắt đáng sợ chăm chú lên mình, Mỹ Linh cả người run rẩy, vô thức lùi về sau hai bước, trong lòng gợn sóng sợ hãi mãnh liệt, bản thân không dám thở mạnh, phải dừng nhịp thở vài giây.
Mỹ Linh bị bởi ánh mắt Nhân Anh làm cho trấn trụ, đứng hình vài giây mới lấy lại tỉnh táo. Trong cơn kh·iếp sợ, nàng quay mặt chạy hướng cuộc chiến, vừa chạy tới, vừa hét to truyền cảnh báo đến cho đồng đội.
...
Trận chiến giữa ba người Tạ Cường, Võ Chí và Ngọc Nhung với thân xác Vương Cung đang đi đến hồi kết, phần thẳng nghiêng hẳn về phía ba người.
Do sự áp đảo số đông cùng với đa dạng kỹ năng. Nhóm ba người gần như áp chế thân xác Vương Cung cả cuộc chiến. Nhưng cũng phải mở mắt kinh ngạc về sự phản kháng mãnh liệt của thân xác Vương Cung, khi kéo dài cuộc chiến.
Thân xác Vương Cung hiện tại chằn chịt v·ết t·hương trên người mình. Bộ lông vàng nhuốm, nhớt đầy dịch máy chảy ra từ vô số v·ết t·hương. Phần đầu còn tồi tệ hơn khi đôi mắt mất đi một bên, bị ai đó trong ba người chọc thủng, lại còn bộ hàm khẻo mạnh đã vỡ méo không còn cân đối nữa.
Một bên chân thân xác Vương Cung b·ị t·hương nặng làm đứng vững cân bằng trở nên khó khăn, khấp khiến đối mặt với ba người trước mặt.
“Tạ Cường! Ngọc Nhung!” Võ Chí đối hai người bên cạnh mình kêu gọi, ném đến cho Tạ Cường thanh thanh trên tay, lại lấy ra một cục sắt nữa ném về phía Ngọc Nhung, còn bản thân đứng im tại chỗ, hai tay đặt chéo lên ngực.
Có vẻ Võ Chí định dùng kỹ năng của mình hỗ trợ v·ũ k·hí cho hai người đồng đội của mình. Do hạn chế năng lực, nên bản thân bị hạn chế di chuyển, chỉ có thể đứng im một chỗ khao trừ năng lượng duy trì hình dáng hai cục sắt.
Nghe tiếng gọi từ Võ Chí, Tạ Cường quay mắt nhìn thấy một thanh thương ném về phía mình, vội vươn tay cao bắt chặt lấy thanh thương, chuyển ngay thành tư thế chuẩn bị t·ấn c·ông.
Trước khi lao đến chấm dứt mạng sống kẻ tà ác trước mặt. Tạ Cường đối với Ngọc Nhung gần mình, nói:
“Nên kết thúc trận đấu thôi.”
“Ừ” Ngọc Nhung gật đầu đáp lại, trên tay cầm một thanh kiếm được diễn hóa từ cục sắt Võ Chí ném tới. Nàng đưa mũi kiếm về sau, nhất thời lao về phía thân xác Vương Cung, đưa một đường kiếm chí mạng lên phần cổ.
“Ngọc Nhung, mọi người lên cảnh giác, tên này còn có đồng bọn đằng kia!”
Hai người chuẩn bị cuộc t·ấn c·ông cuối cùng, thì đột ngột bị một tiếng kêu gọi truyền đến, làm hành động của cả hai chậm lại một nhịp, cùng nhau dừng nhìn về hướng tiếng gọi.
Võ Chí cũng quay mặt nhìn về phía tiếng gọi. Hắn nhíu mày, nghi vấn khi trông thấy một thân ảnh lạ khoắc chạy về phía đấy.
Bởi vì quá kỳ lạ khi Võ Chí trông thấy Mỹ Linh chạy hướng tới bọn họ, nhưng bản thân hắn dừng như lại không nhận ra nàng.
Người này là ai? Sao lại còn tỉnh táo? Cô ta không bị ảnh hưởng bởi lực lương bao trùm nơi đây sao? Khoan đã không lẽ cô ta thuộc cùng đồng bọn với tên tà ác này? Biểu hiện cô ấy có hơi khác xa, như đang cảnh cáo gì đó... Võ Chí một bên trầm ngâm suy luận về thân phận hiện tại Mỹ Linh, một bên cảnh giác, liếc nhìn hai người đồng bạn xem họ biểu lộ như nào.
Tạ Cường với Ngọc Nhung thần sắc không khác gì Võ Chí là mấy, ai đấy đều nghi ngờ, khó hiểu và không nhận ra Mỹ Linh. Vì trong mắt ba người Mỹ Linh giờ đây như một người xa lạ, chưa từng gặp bao giờ.
“Cô kia đứng lại, không được lại gần đây. Tự giới thiệu bản thân, nếu lý do tại sao không rơi vào ngủ say?!” Ngọc Nhung quay người, chĩa kiếm về Mỹ Linh ra hiệu cảnh cáo.
Nàng cũng cực kỳ cảnh giác với sự xuất hiện của một người vẫn còn tỉnh táo. Không chỉ nàng, Tạ Cường y như thế, ba người đều có suy đoán người nữ giới chính là đồng bọn của tên tà ác, lợi dụng tạo thân phận giả tiếp cận họ.
Tạ Cường hơi liếc về Mỹ Linh, nhưng ánh mắt vẫn tập trung lên thân xác Vương Cung, tránh cho trường hợp kẻ này nhân cơ hội cả ba sơ hở mà chạy thoát.
Bên kia, Mỹ Linh chạy tụ họp lại với bốn người thì bị lời cảnh cáo từ Ngọc Nhung làm cho bàng hoàng tại chỗ. Nàng ngờ vực không hiểu tại sao Ngọc Nhung lại nói mấy lời đó như này.
Nàng lướt ánh mắt nhìn về thân xác Vương Cung quỳ gục ngay đó, tùy thời bị trấn sát, cứ nghĩ rằng mọi việc sắp giải quyết xong nên ba người đồng tâm trêu đùa mình. Suy đoán được lý đó, tất nhiên nàng vốn đã có cở sở, do bản thân nàng thường hay bị đồng nghiệp trêu trọc.
Giờ này giở trờ trêu mình... Mỹ Linh trong người có chút khó chịu, hừ lạnh một cái, gác sang một bên, giọng điệu nghiêm trọng nói:
“Đừng đùa nữa, tên tà ác này còn có đồng bọn ngay. Nhanh trấn sát tên này đi. Tôi không biết tên này có tổng cộng đồng bọn đâu.”
Hả? Đồng bọn?
Ba người Tạ Cường, Võ Chí, Ngọc Nhung bị câu nói của Mỹ Linh làm cho ngơ ngác, càng đề phòng cảnh giác cô ấy. Ba người bỗng suy đoán khả năng người này cũng là đồng nghiệp của mình mới bị chuyển về nơi đây.
“Hai người nhận ra thân phận người này ko?” Võ Chí đối với Tạ Cường và Ngọc Nhung hỏi.
Tạ Cường với Ngọc Nhung lắc đầu, đồng thanh đáp lại:
“Không biết.”
Vậy người này là ai? Lục Nam có lẽ biết... Võ Chí quay mặt nhìn Lục Nam đang ở tình trạng ngu ngơ do bị ảnh hưởng bởi vật cấm kỵ SD-38.
Ngọc Nhung thấy cô gái lạ vẫn còn chạy tới đây, lần nữa hét to cảnh báo:
“Đứng lại cô kia, báo dánh tính lên, nếu không chúng tôi sẽ đưa cô vào danh dách tà ác!”