Chương 20: Ngọn Cây Sinh Mệnh
Thân xác Vương Cung ở trạng thái hóa thành Báo hoàn toàn, đang điên cuồng tàn phá xung quanh. Từng cây cột đèn đổ ngã, từng chiếc ô tô bị lật tung, nhiều người vô tội bị g·iết c·hết lúc ngủ say.
thân xác Vương Cung cắn trên miệng một cánh tay xé nát, dưới chân giẫm lên một xác người vô tội bê bết máu tanh bốc lên.
Cách thân xác Vương Cung mười ba mét hơn, thân xác Nhân Anh vẫn như cũ bất động thân hình, phía trên thân ảnh con rối từ mờ ảo càng ngày càng rõ ràng hơn.
“Dừng tay lại ác ma!” Một tiếng quát lớn từ phía xa.
Năm thân ảnh mặc áo choàng trắng từ phía xa lao tới, một trong số đó chính là Lục Nam. Trên tay hắn cầm một hộp gỗ tròn đã mở nắp. Bên trong hộp gỗ một cái vòng kim cô màu bạch kim.
Năm người chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đều mang theo biểu cảm giận dữ, kh·iếp sợ, kinh hoảng. Ai lấy đều run nhẹ một cái, không tưởng được mọi chuyện đều vượt qua phỏng đoán của họ.
Họ không nghĩ đến vụ việc thần bí này lại cất chứa một thứ đáng sợ như vậy. Bốn người nhìn những n·ạn n·hân xấu số dải khắp làn đường kia, cả người đều phẫn nộ.
“Kinh tởm ác ma!” Ngọc Nhung, cô gái đã ngoài hai mươi bảy tuổi, thân hình đầy đặn, màu tóc hồng phấn cùng đôi mắt lục bảo. Nàng không thể giữ được bình tình rút ra khẩu súng lục hướng bắn liên tục.
PẰNG! PẰNG! PẰNG!...
“GỜ Ư!” thân xác Vương Cung bị đạn bắn vào người, đau đớn, tức giận ngửa mặt lên gầm một tiếng, mang theo cơn giân dữ lao thẳng hướng năm người lao đến. Lợi dụng tốc độ của loài Báo, linh hoạt nách tránh đường đi viên đạn, há to chiếc miệng chuẩn bị cắn vào người Ngọc Nhung.
Ba người còn lại không chần chừ, lập tức hành động, tiếp ứng cho Ngọc Nhung. Họ biết được vài phát súng không nhằm nhò gì với tên ác ma này, nên cần phải nhanh tay giải quyết, tránh trường hợp lan rộng đến người dân vô tội gần đây.
Tạ Cường người trung niên sở hữu làn da bán màu, mái tóc xoăn đen cùng đôi mắt trắng xám vô hồn. Hắn chú ý tới thân xác Vương Cung lao đến, giơ hai bàn tay được quấn bởi khăn màu đỏ, lao tới thân xác Vương Cung.
Võ Chí, người thanh niên với mái tóc bù xù, đôi mắt đen thâm, cầm từ người ra một mảnh sắt song hành cùng Tạ Cường thẳng tới thân xác Vương Cung. Trước khi đi hắn để lại câu nói cho Mỹ Linh:
“Mỹ Linh! Cô hãy tiếp cứu những người dân vô tội rời khỏi đây nhanh! Việc hạ gục tên ác ma này cứ để tôi với Tạ Cường và Ngọc Nhung là được.”
“Được” Mỹ Linh, thiếu nữ tương đối xinh đẹp với khuôn mặt khá còn non nớt, ẩn chứa đôi mắt màu bạch lam. Theo nhiệm vụ đề ra, nàng vội vàng chuyển tới những người vô tội xung quanh.
Lục Nam không có động đậy gì, thần sắc vô cảm, đôi mắt biểu hiện ra đãng trí, giống hệt một kẻ ngu, khờ khờ đứng im tại chỗ. Hắn bế trên tay chiếc hộp gỗ chứa đựng vòng kim cô huyền bí.
Nhìn qua, chúng ta có thể suy đoán, việc năm người không bị ảnh hưởng bởi vật cấm kỵ TK-21 Hoa Tử Thần, chắc chắn đến từ chiếc vòng kim cô bạch kim kia. Chỉ là chiếc vòng kim cô còn có tác dụng phụ, khiến kẻ ở gần nó, sẽ trở nên đãng trí, luôn ở trạng thái mê mang. Nhưng ngược lại, nó có vẻ toát ra sự minh mẫn, tỉnh táo ra xung quanh.
Lục Nam chính là người được chọn tiếp xúc với chiếc vòng kim cô huyền bí, trái lại hắn sẽ không cần phải tham gia, chỉ cần đứng một chỗ phụ trợ, giúp bốn người đồng đội tỉnh táo trong khi giao chiến, giải quyết thân xác Vương Cung.
Thân xác Vương Cung lao đến gần Ngọc Nhung, khoảng cách gần hai mét, trên đường hắn đã né tránh được toàn bộ viên đạn. Khoảng cách hai người rút ngắn, hắn bạo tốc vọt thẳng chiếc cổ Ngọc Nhung mà đớp.
Ngọc Nhung giật mình trợn mắt, không kịp phản ứng, chỉ mới kịp xê chân, nghiêng người về sau. Bộ hàm chứa nhiều chiếc răng sắc nhọn với hai chiếc răng nanh y hệt một lưỡi dao, cách phần cổ Ngọc Nhung chưa tới sáu mươi phân bỗng đột ngột xảy ra biến cố.
Võ Chí nắm trong cục sắt ném thẳng hướng Ngọc Nhung, bàn tay sau đó nắm chặt rồi lập tức tỏa ra, xoay tròn chín mươi độ. Cục sắt to gần nắm đấm bay đến trước mặt Ngọc Nhung, đột nhiên nhúc nhích, biến dạng theo bốn phía kéo dãn cục sắt, tạo thành một tấm sắt hình tròn. Nhìn tấm sắt tránh trước người Ngọc Nhung, như một tấm khiên kiên cố, đỡ lấy cú ngoạc từ thân xác Vương Cung.
Tấm khiên sắt đỡ cú v·a c·hạm mạnh giữa thân xác Vương Cung lung lay xê dịch về sau vài phân. Võ Chí hơi nhíu mày, cảm nhận nhức nhối truyền từ bàn tay.
Ngọc Nhung phục hồi lại tinh thần, nhân cơ bản thân được tấm khiên chắn đỡ, hồi thu khẩu súng, theo bản năng lùi về sau vài bước giữ vị trí an toàn. Thân xác Vương Cung bị cú v·a c·hạm mạnh, đầu óc có hơi choáng váng, lắc đầu bước về sau.
Chưa đợi thân xác Vương Cung ổn định lại, bênh cạnh Tạ Cường xuất hiện bất ngờ, giống như kiểu hắn đã đứng chờ ở đấy từ lâu.
Tạ Cường siết chặt bàn tay thành nắm đấm, phần cơ bắp cánh tay phồng to lên đôi chút. Không chỉ cánh tay, nhìn qua loa, thấy được cả người hắn to hơn bình thường trước khi hành động.
Tạ Cường thừa cơ thân xác Vương Cung lộ ra nhiều điểm sơ hở, không kịp đề phòng. Hắn tung một quyền trời giáng, cực mạnh thẳng phần đầu thân xác Vương Cung.
Cú đấm từ Tạ Cường ẩn chứa một lực lượng to lớn, khủng kh·iếp, có thể lên tới một nghìn cân, tương đương một chiếc ô tô đi với tốc độ cao đâm chúng. Thật sự khủng kh·iếp, một cú đấm vượt xa ngưỡng cửa sức mạnh thuần khiết của người bình thường. Nhưng nhìn ra sự biến đổi từ Tạ Cường, suy đoán được bản thân hắn cũng đâu phải người bình thường, mà thuộc dạng siêu thoát khỏi phạm trù phàm nhân.
Thân xác Vương Cung b·ị đ·âm lăn vài vòng sang ngang, ngay sau đó chật vật đứng dậy, bộ hàm nhuốm đầy máu tươi, thi nhau chảy xuống dưới đất.
Thân xác Vương Cung khác hoàn toàn với lúc b·ị b·ắn đạn vào người, hắn không biểu lộ một sắc thái nào, cũng không kêu gào một tiếng bởi cơn đau, mà như một con rối, vô tri vô thức, không cảm nhận được đau đớn trước cú đấm từ Tạ Cường. Cho thấy thân xác Vương Cung hiện tại đã không còn ý thức Nhân Anh nữa và ý thức của nhân của thân xác hẳn cũng đã rơi vào ngủ say. Nên hiện tại thân xác không hơn không kém một con rối là bao.
Thân xác Vương Cung há to miệng, rơi ra nhiều mảnh răng bị nứt gãy trộn lẫn bên dịch máu, lao tiếp về phía Tạ Cường, giống như tình thế Ngọc Nhung vừa nãy, y hệt một con robot được lập trình sẵn với một câu lệnh. Thân xác Vương Cung chiếc miệng há to muốn cắn thẳng vào cổ Tạ Cường.
Không giống như Ngọc Nhung, Tạ Cường phản ứng nhanh nhẹn, không đứng chờ c·hết, toát ra khí chất của dũng sĩ đối mặt, lao thẳng người tới Thân xác Vương Cung như một con thú.
Tạ Cường, hắn gồng sức, đỡ lấy cú đớp từ thân xác loài báo Vương Cung. Hai tay hắn nắm chặt vào miệng báo Vương Cung, một tay cầm hàm trên, một tay cầm hàm dưới. Đôi tay to khỏe cầm chặt miệng báo Vương Cung kéo căng ra, như muốn xé toạc thành đôi.
Bên kia, Võ Chí thu hồi chiếc khiên sắt, cầm trên tay đưa chiếc khiên biến trở lại thành cục sắt trong bốn, năm giây sau đó, cục sắt lại diễn hóa thành một ngọn thương sắc bén.
Cầm trên tay thanh thương, Võ Chí liếc nhìn Ngọc Nhung ra hiệu bằng ánh mắt rồi lập tức hành động nhanh nhẹn phối hợp Ngọc Nhung, phi người tới bên cạnh thân xác Vương Cung, giúp đỡ Tạ Cường trấn sát kẻ tà ác.
Ngọc Nhung sau khi thu hồi khẩu súng, nàng đeo lên đôi bàn tay là một chiếc găng tay sắt màu xám, siết chặt thành nắm đấm, nhận được hiệu lệnh từ Võ Chí, không nghĩ nhiều, sánh vai cùng hắn lao tới chỗ Tạ Cường.
Nàng không chọn phương pháp đánh xa nữa, thay vào đó là cận chiến. Biểu hiện của nàng hiện tại không giống như một cô gái yếu đuối, biểu hiện nho nhã, mà một chiến binh thực thụ, toát ra khí chất kiên cường.
...
Mỹ Linh cầm trong người một hộp gỗ phong ấn “Vật Cấm Kỵ” đi tới một người dân b·ị t·hương đang chìm trong hôn mê, cách gần cuộc chiến. Nàng ngồi xuống bên cạnh người b·ị t·hương, đặt chiếc hộp gỗ xuống.
Nàng chậm rãi mở nắp hộp, hiện ra một ngọn cây non xanh tươi, cả ngọn cây tỏa ra ánh sáng xanh lá mờ ảo gợn sóng dòng sinh mệnh bao quanh.
Ngọn cây non chính là vật cấm kỵ được hộp gỗ phong ấn, nhìn qua bề ngoài với công việc Mỹ Linh, đã có thể suy đoán vật cấm kỵ này có năng lực cứu thương người b·ị t·hương.
Mở toàn bộ nắp hộp gỗ xong xuôi, Mỹ Linh vớt tay, cầm tiện một cánh tay người b·ị t·hương, đưa bàn tay đặt lên trên ngọn cây non, ngay lập tục rút tay trở nên, ở bên cạnh quan sát.
Cánh tay tím bầm dính nhiều v·ết m·áu đột nhiên biến hóa, một luồng ánh sáng xanh lá luồn từ cánh tay đi tới thân thể, chưa đầy ba giây cả n·ạn n·hân chìm trong tầng sáng mờ ảo.
Điều ngạc nhiên, khiến cho Mỹ Linh phải kinh nghi, trông thấy từng v·ết t·hương trên n·ạn n·hân đang lành lại một cách nhanh chóng, kể cả mắt thường đều thấy được.
“Thật kỳ diệu...” Mỹ Linh hơi kích động, thì thầm nói.
Chỉ mất ngoài mười hai giây, mọi v·ết t·hương trên n·ạn n·hân đã phục hồi như cũ, tựa như chưa từng b·ị t·hương nào cả, trên hết thân thể n·ạn n·hân không khác gì một lần tái sinh. Từ ngọn tóc cho tới làn da đều sáng bóng như da em bé.
Mỹ Linh thâm tâm còn đang hâm mộ, trong đầu nghĩ tới lúc nữa thực hiện xong nhiệm vụ thì không biết có nên tranh thủ dùng năng lực vật cấm kỵ này lên bản thân.
Là một người con gái yêu cái đẹp, nàng nhìn lên làn da với mái tóc n·ạn n·hân đã bị hấp dẫn sự chú ý mà không để ý tới n·ạn n·hân khi được ánh sáng chữa thương, ngoài ý muốn, xảy ra biến cố. Ngoại hình n·ạn n·hân là một người con gái gần ba mươi tuổi thì đột nhiên nhan sắc già nhanh đi.
Cho đến lúc làn da n·ạn n·hân từ mền mịn bỗng biến dạng xuất hiện vài nếp nhăn của tuổi già thì Mỹ Linh chợt giật mình phát giác không ổn, chân tay luống cuống một hai giây đầu óc mới nảy số, quay trở lại, vội hất cánh tay cô gái ra khỏi ngọn cây non.
C·hết rồi, mải quan sát quá, mình quên béng mất mặt trái của vật cấm kỵ Nhánh Cây Sinh Mệnh. Trời ơi! Mỹ Linh!!!!!... Mỹ Linh hoảng sợ nhìn hình dáng n·ạn n·hân hiện tại từ một cô gái ngoại hình gần ba mươi, giờ đã biến thành một quý bà đã ngoài sáu mươi.
Làm sao đây? Làm sao đây?... Mỹ Linh hai tay ép hai bên mặt, trong đầu mặc niệm liên tục một câu hỏi, tìm cách giải quyết vấn đề sai lầm bản thân gây lên.
Dưới cơn tinh thần bị hoảng loạn, Mỹ Linh nảy ra một phương pháp hay, giúp nàng giải quyết chuyện mình làm ra.
Đợi mọi chuyện kết thúc, mình sẽ âm thầm gửi một lượng tiền lớn đền bù cho chị này... Mỹ Linh gật đầu, cảm thấy hài lòng với suy nghĩ này của mình.
Nàng hướng mặt nhìn n·ạn n·hân, chắp tay cúi nhẹ đầu, giọng điệu áy náy, nhẹ nhàng nói:
“Thật sự xin lỗi chị, tôi sẽ cố gắng đền bù tác hại mà tôi đã gây ra. Thật sự xin lỗi.”
Gửi lời xin lỗi xong, Mỹ Linh cảm thấy nhẹ nhõm, sự gay gắt trong lòng đã yên tâm được vài phần. Nàng đóng nắp hộp gỗ lại, đứng lên hướng tới n·ạn n·hân tiếp theo bước đi.
Mục tiêu Mỹ Linh hướng tới là một n·ạn n·hân nam giới đen đủi khi bị chiếc ô tô mất lái đâm phải. Quan sát tình trạng người nam giới, bản thân Mỹ Linh cảm thay sự đau xót, tự hỏi người này đ·ã c·hết chưa. Bởi nàng không biết năng lực vật cấm kỵ SD-20 Nhánh Cây Sinh Mệnh có cứu được người mới c·hết ko?
Mỹ Linh đang bước nhanh lại gần n·ạn n·hân, đột nhiên cảm giác buồn ngủ, bước đi hơi lao đảo về trước, nhớ ra điều gì, giật mình mang theo cơn hoảng hốt quay người về sau, chạy đến gần vị trí Lục Nam.