Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 19: Thần Chiến Tranh




Chương 19: Thần Chiến Tranh

Nhân Anh bước chân nặng nề, hơi thở dốc tựa như sắp đứt, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thì ủ rũ, gắng sức rút gọn khoảng cách giữa bản thân với Vương Cung.



Một trong mười sợi chỉ kết nối với thể xác Vương Cung, Nhân Anh nhẹ nhõm nằm ra mặt đất, điều tiết hơi thở ổn định lại trạng thái, nhắm mắt lại chờ đợi liên kết thành công, truyền ý thức vào con rối Vương Cung.



Mười bảy giây trôi qua, Vương Cung nằm trên nóc tòa nhà cử động, cánh tay phải làm trụ, chống thân thể ngồi dậy. Đôi mắt mệt mỏi chậm rãi hé lên, hít một hơi sâu, thở ra, miệng thì thầm nói:



“Thân thể này ẩn chứa sức mạnh thần bí gì đó ha. Khác xa với nhiều thân thể của tên chân dê kia.”



Ý thức Nhân Anh dung nhập vào thân xác Vương Cung. Năm giây đi qua, Nhân Anh làm quen với thân xác mới, tránh thân xác này tiếp tục bị năng lực vật cấm kỵ- Bông Hoa Tử Thần tác động vào. Hắn bật người đứng dậy, đi tới nhặt lên chiếc súng rơi gần mình, sau đó nhắm mắt lại, cảm nhận thứ sức mạnh ẩn trong thân thể này.



Hắn muốn thử nghiệm xem, khi bản thân khống chế thân thể người khác, có thể sử dụng năng lực của bọn chúng không? Nhân Anh thâm tâm rất chờ mong, nếu được thì đây chính là một điểm lợi thế trong tương lai.



Sâu trong bóng tối, một chùm sáng được bao phủ bởi tầng lớp ánh sáng đủ màu khác. Một con báo nằm b·ất t·ỉnh bên trong, được lớp ánh sáng bảo vệ.



Thành công, thật tuyệt vời. Một con báo... Không ngờ người này có khả năng biến hóa thành một động vật ăn thịt, khác hai tên kia... À không, còn tên hóa sói bị mình g·iết nữa... Ý thức Nhân Anh hiếu kỳ quan sát con báo.



Không mất thời gian, Nhân Anh tác động lên tầng sáng, truyền đến một ý niệm. Thân thể Vương Cung biến dạng, hóa thành bán nhân với dạng lai báo.



Nhân Anh mở mắt ra, quan sát thân thể, cảm thụ sự thay đổi thần bí này. Nhiều giác quan được tăng cường, như: thính giác, thị giác, khứu giác. Nhân Anh ở trạng thái mắt báo, chưa kịp làm quen với con mắt của loài báo. Khiến cho hắn bước chân hơi khó khăn, rất khó giữ cân bằng.



Thế giới trong mắt loài báo khá mờ nhạt màu sắc so với con người ha. Nhưng ít ra chúng nhìn được vào ban đêm, mà con người lại không làm được... Nhân Anh một bên suy tư, một bên cảm thụ tầm nhìn mới.

Vài giây sau, hắn lắc đầu vài cái, bắt đầu quen thuộc với con mắt của loài báo, cảm nhận được thân thể trở nên nhẹ, mọi xương khớp như mấy bánh răng cưa, linh hoạt hơn nhiều.



C·hết rồi, mình phải tiến xuống gấp, tới gần bông hoa kia mới được... Nhân Anh n·hạy c·ảm cơn buồn ngủ chuẩn bị ập đến, gấp rút hướng thân thể chính phía dưới lao xuống.



Nhân Anh theo đường cầu thang thoát hiểm, như một con thuần báo nhảy xuống. Với khả năng leo trèo cùng miếng đệm chân, Nhân Anh không gặp khó khăn khi tiếp cận xuống mặt đất.



Đi đến cạnh bản thể, Nhân Anh ý thức tỉnh táo lại, rời khỏi cơn mê màng chuẩn bị sụp đổ. Hắn nhìn bản thể mình b·ất t·ỉnh nằm gục dưới đất với nhiều v·ết m·áu còn đỏ tươi.



Nhìn tàn tạ thế không biết... Nhân Anh không khỏi thở dài, nhấc bản thân dựa vào bức tường, xoay người đưa lưng ép bản thân, vắt hai tay lên vai và cõng lên.



Nhân Anh vác bản thân cùng chiếc hộp gỗ phong ấn vật cấm kỵ còn mở nắp hướng vị trí xác c·hết Giang Tín mà đi.





...



Đứng trước hai thân ảnh xác c·hết Giang Tín và Dạ Quyết, Nhân Anh nhìn về Dạ Quyết nằm bên cạnh Giang Tín, rút khẩu súng lục ra, chĩa thẳng vào đầu Dạ Quyết, mắt quay về đằng sau, nhẹ giọng nói:



“Xin lỗi, tôi không còn cách nào khác...”



Nội tâm Nhân Anh áy náy, thương tâm. Hắn không nghĩ tới bản thân bị đưa đến thế giới này, mà chưa đầy năm ngày, mà bàn tay đã nhuốm máu hai sinh mạng, chuẩn b·ị c·ướp đi sinh mạng thứ ba.



Hắn tự hỏi nếu mình không có ngu dốt, hành động một cách càn rỡ, tự đưa mình can thiệp vào cuộc chiến giữa hai tổ chức, thì bản thân sẽ không phải nhuốm máu quá nhiều trên đôi tay.



Có đáng không? Mày cảm thấy có đáng giá không? Nhân Anh!?... Nhân Anh thở dài, nội tâm lạc võng trong nhiều câu hỏi.



Cứ nghĩ tới mấy việc này, cứ như rằng tâm lý Nhân Anh day dứt dữ dội, trong lòng khó chịu, đầu óc như mất trí, r·ối l·oạn mất kiểm soát cử chỉ, thỉnh thoảng nghĩ tới việc mình nằm trong vũng máu.



Nhân Anh phảng phất nhớ tới cơn ác mộng giấc ngủ đầu tiên thế giới mới, run nhẹ một cái, bóp cò.



PIÊU! PIÊU!



Hai viên đạn từ khẩu súng bắn thủng đầu Dạ Quyết, máu tươi từ thái dương tràn ra. Có lẽ chính Dạ Quyết không ngờ rằng, giấc ngủ bình thường bị tác động của vật cấm kỵ TK-21, lại trở thành giấc ngủ ngàn thu của mình.



Đôi khi chính bản thân Dạ Quyết cũng thỏa mãn kết quả xảy ra với mình. Ít ra trước khi c·hết hắn biết được sự thật đằng sau vụ phản bội. Sau cùng cuộc đời cô độc đầy nhàm chán cũng kết thúc, bởi người thân cận của mình đã rời đi được vài tiếng trước rồi.



Nhân Anh ánh mắt có chút thất lạc, bàn tay có hơi run run, chuyển mũi súng sang phía xác c·hết Giang Tín. Hắn muốn tạo một hiện trường giả, coi đây là vụ bắn súng thanh toán lẫn nhau các xã hội đen. Gửi cho tổ chức đám áo choàng đen, tránh cho bọn chúng nghi ngờ.



Hắn hít một hơi sâu, chậm rãi thở ra, ổn định lại tâm lý, rồi bóp cò.



PIÊU! PIÊU!



Xác c·hết Giang Tín tuy đ·ã c·hết, nhưng thời gian c·hết còn khá sớm, nên hai vết thủng do đạn bắn còn chảy ra một ít máu không còn tươi, thế vào đó dòng màu đục đặc màu đỏ đen.



Xử lý xong xuôi, Nhân Anh theo thân xác Vương Cung hướng căn biệt thự tạm ở mà đi. Quãng đường về nhà, hắn không có sợ bị người dân bình thường phát hiện hình dáng thân xác này, vì họ đều bị vật cấm kỵ TK-21 làm cho rơi vào giấc ngủ rồi, không còn tỉnh để nhìn thấy.





...



Khoảng cách quãng đường về biệt thự đã rút ngắn. Nhân Anh chạy trên đường thỉnh thoảng liếc nhìn người dân ngã lăn ngoài đường, thấy chiếc xe ô tô mất lái đâm vào tường, cột... đâm, chèn vào người vô tội ven đường.



Nếu dùng hai từ “Khủng kh·iếp” thì thật không đủ diễn tả cảnh tượng như vậy. Nhân Anh tâm lý suy sụp cực độ, trong lòng liên tục tự trách bản thân. Hắn hối hận vô cùng, không dám tin tưởng, chứng kiến hình ảnh trước mặt mình.



Hắn không nghĩ tới vụ việc đi xa như thế, chỉ chưa đầy một ngày mà bản thân đã làm lựa chọn sai quá nhiều thứ. Cái “Sai” ban đầu chính là can thiệp vào đấu tranh giữa hai tổ chức. Cái “Sai” thứ hai lại là cái “Sai” lớn nhất.



Nhân Anh tự hỏi bản thân nếu không có ý định đem mồi thả dùng hấp dẫn con mồi to hơn thì những người vô tội sẽ không bị c·hết oan và bản thân mình cũng không bị dính máu lần hai, lần ba, lần tư...

Nhân Anh trong thân xác Vương Cung run rẩy thả thân thể mình rơi xuống mặt đất, bước chân lảo đảo giẫm lên thân thể mình đi về phía trước.



Hắn vừa ôm đầu cúi người, vừa đôi môi mấp máy vài lần, gào lớn:



“Hơ hờ hơ hờ... Mình bị sao thế này! Khốn kiếp Nhân Anh, sao mày không chịu suy nghĩ trước khi làm thế hả! Khốn kiếp! Khốn kiếp...



Mày luôn khinh bỉ, chửi rủa ‘Con rối ác ma’ là một thứ tà ác chỉ biết làm hại người, mà mày không biết bản thân mày chẳng khác gì nó hết.



Cái khỉ gió nhà nó chứ! Chỉ vì sự ích kỷ thiếu suy nghĩ của mình đã khiến cho bản thân lâm vào một vụ á·m s·át, g·iết hại bao nhiêu người vô tội.



Hai người đám áo choàng đen thì sao? Trừ lần đầu v·a c·hạm, thì bọn chúng đã có ác ý với mày chưa?...”



Nhân Anh cảm xúc tuyệt vọng giao hòa trong đau khổ, gục ngã quỳ xuống mặt đất. Chìm trong tự trách bản thân, Nhân Anh không biết rằng thân xác mình đằng sau xuất hiện dị biến.



Thân xác Nhân Anh khắp người phun ra mười sợi khí màu tím than, tỏa ra khí tức tà ác, quỷ dị và xa xưa. Đặc biệt hơn năm v·ết t·hương bị đạn bắn đang nhúc nhích, cọ quậy đẩy từng hạt đạn ra, sau đó liền lại như chưa có gì xảy ra.



Mười sợi khí bay lên không trung, hòa lẫn vào nhau tạo thành một thân ảnh mờ ảo, không quá rõ ràng. Nếu Nhân Anh nhìn thân ảnh mờ ảo, chỉ có thể kh·iếp sợ, bởi thân ảnh không ai khác, là “Con rối ác ma” thứ đồ vật khởi nguồn cho mọi vấn đề.



Đôi ban tay con rối có mười sợ khí nối liền với thân xác Nhân Anh. Con rối không cử động, cúi đầu nhìn xuống thân xác Nhân Anh. Thân xác Nhân Anh hiện tại vô ý thức, chỉ là một cái xác không, đột nhiên cử động như một con rối, lấy hai chân làm trụ, cong người đứng dậy.



Thân xác Nhân Anh đứng thẳng, đôi mắt vẫn nhắm, nhưng cho cảm giác đang nhìn về hướng thân xác Vương Cung, nơi ý thức chủ nhân đang ở đó.





Cánh tay giơ thẳng lên, ngón tay chứa đựng sợi chỉ liên kết với thân xác Vương Cung cử động.



...



Dưới một thanh kiếm vàng kim óng ánh, toát ra khí tức uy nghiêm, oai phong lẫm liệt. Một người đàn ông mặc trên một áo choàng màu trắng với đường dọc màu vàng kim kẻ từ mũi mũ áo xuống tận đuôi áo choàng. Người đàn ông hơi cúi đầu, hai con mắt nhắm lại, quỳ hai đầu gối xuống mặt đất, ngồi lên gót chân, hai ngón tay giữa chạm vào nhau, tạo thành mái tam giác.



Người đàn ông đang quỳ trước thánh kiếm, bỗng một người mặc áo choàng trắng bước lại gần, cúi đầu trước thánh kiếm, nhắm đôi mắt, đặt bàn tay phải lên giữa ngực, giọng điệu cung kính nói:



“Trái tim ta luôn chất chứa mãnh liệt sự kiên cường, như một ngọn lửa bùng cháy vĩnh hằng, không bao giờ dập tắt. Ngài sẽ bảo vệ ta, bảo vệ nhân loại. Ngài là người mang lại sự yên bình cho nhân loại. Thần Chiến Tranh!”



Nghe lời ca tụng của người đằng sau. Người đàn ông đang quỳ gối, mở miệng nói:



“Ngài sẽ bảo vệ ta và bảo vệ ngươi.”



Lời nói của người đàn ông, người thanh niên đằng sau mở miệng nói:



“Thưa chưởng giáo, phía Tây Nam thành phố xảy ra một chuyện kỳ lạ. Tôi nhận được thông báo từ đội chấp pháp truyền đến một tin tức. Nói rằng số người dân phía Tây Nam đột ngột rơi vào ngủ say một cách vô thức, như bị một lượng lực thần bí tác động lên. Điều quan trọng là lượng lực thần bí đó đang chậm rãi lan rộng ra một cách không kiểm soát.”

Lời trình bày kết thúc được hai, ba giây, người đàn ông mở miệng cắt đứt sự yên lặng, ngữ khí bình thản nói:



“Hẳn chuyện này liên quan đến một tổ chức tà ác nào đó. Ta vừa nhận được tin từ thành phố Vinh Hắc truyền đến. Nói ở thành phố đang bị một tổ chức tà ác lấy ngoại hình thằng hề làm đại diện, đang b·ạo l·oạn công kích thành phố...”



Người thanh niên nghe vậy giật mình, nội tâm kh·iếp sợ biểu lộ ra ngoài khuôn mặt, nhưng không nói gì, tiếp tục nghe tiếp.



“Một thời gian im lặng quá lâu, lũ tổ chức tà ác đang muốn nổi dậy, bước ra ngoài ánh sáng sao? Có lẽ vài tổ chức tà ác đang liên hệ ngầm với nhau, lợi dụng mối quan hệ song phương của ba Đế quốc, tìm thời cơ lật đổ chính phủ đất nước Hoàng Minh này...



Lục Nam, ngươi hãy đến hầm phong ấn, cầm lấy hai vật cấm kỵ SD-38 và SD 20, gọi Mỹ Linh, Ngọc Nhung, Tạ Cường và Võ Chí đi theo ngươi đến phía tây nam thành phố cố gắng giải quyết vấn đề.”



“Vâng thưa chưởng giáo” Lục Nam gật đầu, xoay người rời đi thì bị tiếng nói của chưởng giáo gọi lại.



“Đúng rồi Lục Nam, nên nhớ rằng sự an toàn của người dân là trên hết, nhiệm vụ thành công hay thất bại hay không, không quan trọng.”



“Tôi đã hiểu thưa chưởng giáo” Lục Nam gật đầu, bước tiếp đi.



“Thần sẽ âm thầm bảo vệ ngươi.” Chưởng giáo nói.



“Ngài sẽ bảo vệ ta, bảo vệ nhân loại” Lục Nam nói.