Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 18: Người chiến thắng cuối cùng.




Chương 18: Người chiến thắng cuối cùng.

Nhân Anh khống chế thân xác Giang Tín đuổi theo hướng con chó, còn bản thân cẩn thận đi đằng sau. Con chó cắn chiếc mũ phớt chạy đoạn xa thì dừng lại, nhả chiếc mũ xuống chạy đi.



Nhân Anh điều khiển xác c·hết Giang Tín tiến lại gần chiếc mũ, bản thân đứng núp ở đằng sau bức tường, thông qua tầm nhìn Giang Tín quan sát mọi phía, cúi đầu nhặt chiếc mũ.



Mong là thành công... Nhân Anh tinh thần căng thẳng đảo mắt nhìn xung quanh, một cánh tay cho vào mép áo vest, lục lọi chiếc hộp gỗ.



Phía xác c·hết Giang Tín bỗng có một kẻ xuất hiện, chính là Dạ Quyết. Dạ Quyết đứng trước mặt Giang Tín khoảng ba, bốn mét. Ánh mắt hắn u buồn, ẩn chứa nửa điểm phẫn nộ nhìn Giang Tín, nhẹ nhàng mở miệng:



“Không biết lời xin lỗi hiện tại của tao có muộn màng không? Giang Tín đợi chút nữa tao sẽ lấy lại thân xác của mày và khiến kẻ điều khiển phải trả cái giá thật đắt cho chuyện hắn làm ra cho mày.”



Ý thức Nhân Anh trong thân thể Giang Tín nghe được lời nói Dạ Quyết, ngẩn ngơ, khó hiểu. Với một người bị phản bội, thì cảm xúc bộc lộ ra ít nhất phải chán ghét, tức giận chứ. Sao cảm xúc của kẻ này giống như...



Sắc mặt tên này là sao? Khác với trong phim thế, không thực tế tí nào... Nhân Anh n·hạy c·ảm tự giác được bất an trong lòng, giác quan mách bảo bản thân nguy cơ chuẩn bị ập đến, bởi không nghe hiểu được lời nói của tên kia, nên không thể phân tích, xác định được cấp độ mối nguy hiểm.



Đừng nói là...



Nhân Anh khẽ run một cái, cả người đi vào trạng thái đề cao cảnh giác. Đôi mắt hơi nhíu lại, hơi thở nhẹ như bông nhưng trái tim đập kịch liệt tựa như trái búa.



Một bàn tay bóp vào mở ra cố gắng giúp tinh thần Nhân Anh thoải mái, giữ đầu óc luôn bình tĩnh. Một bàn tay cho tay vào áo vest đang làm gì đó.



PIÊU! PIÊU! PIÊU!



“AAAA!...” Nhân Anh đột ngột bị ba thứ gì đó bắn mạnh vào người, cả người t·ê l·iệt đau đớn gục ngã ra đất, nép người vào vách tường. Nhân Anh đưa bàn tay nhí vào bên sườn, phần có v·ết t·hương nguy hiểm nhất, ánh mắt chất chứa kinh hoảng trộn lẫn trong bất ngờ.



PIÊU!



“A!” Nhân Anh ngửa mặt kêu thảm thiết, giờ phút này cơn đau điếng lan tỏa toàn diện thân thể. Hắn thở hồng hộc điên cuồng đảo mắt tìm hướng vị trí bắn tới.



Không chỉ bị nhìn thấy kế hoạch, dừng như mấy tên này còn nhìn thấu được năng lực của mình... Thật may mắn là chúng giống như không biết được phạm vi năng lực của mình... Nhân Anh thầm cười trong lòng, sử dụng sợi chỉ gần như nhuần nhiễm phóng chín sợi chỉ hướng về phía trước, phát hiện một thân ảnh cách bản thân ngoài mười ba mét, cầm một khẩu súng chĩa về mình.





Khi thấy thân ảnh xuất hiện trong tầm khống chế của mình. Nhân Anh không nghĩ nhiều, ngay lập tức cắt đứt liên hệ với xác c·hết Giang Tín, chuyển đường khống chế lên thân ảnh cầm súng.



Nhưng bản thân hắn thì giả vờ giống như không phát hiện ra vị trí đối phương, biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt, cố gắng tìm đường núp, bảo vệ những chỗ hiểm như: đầu, tim, cổ.



PIÊU!



“A!” Nhân Anh đau đớn, cắn răng hạn chế tiếng kêu lớn, bàn tay siết chặt có chút tức giận, thể lực như quả cầu nước hơ nóng trên ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội, khiến lượng nước quả cầu nhanh dần bay hơi.





...



Đứng trên ở nóc tòa nhà, núp đằng sau tấm bảng hiệu, Vương Cung cầm cây súng lục đã lắp sẵn ống giảm thanh. Hắn đã theo dõi Nhân Anh từ lúc vào con hẻm.



Lúc ban đầu, hắn muốn sử dụng năng lực nhánh “Kẻ chăn thú” nhưng ai ngờ, điều bất ngờ xảy ra, khiến bản thân Vương Cung kinh ngạc và kh·iếp sợ, khi thấy người đuổi theo là Giang Tín.



Vương Cung lúc ấy còn khá bỡ ngỡ, không hiểu tại sao Giang Tín đuổi theo con chó trước Nhân Anh. Khi hai người đều đứng khoảng cách ngoài năm mét, cùng với việc chạy ngược lại, thì phản ứng của Giang Tín phải là sau cùng, người đuổi theo phải là tên kia mới đúng.



Nhiều câu hỏi trùng điệp nảy sinh trong đầu Vương Cung, quá trình thao túng con chó con chạy đến nơi vắng người. Vương Cung qua ánh mắt con chó thấy được khuôn mặt tái xanh, cứng đờ, lạnh ngắt của n·gười c·hết trên khuôn mặt Giang Tín.



Vương Cung thông qua tầm nhìn con chó, bị trạng thái Giang Tín làm giật nảy mình. Sau ba, bốn giây, hắn nhạy bén được sự việc bên trong chuyện Giang Tín phản bội còn có điểm mờ ám.



Vương Cung suy luận thời gian ngắn ngủi, suy đoán được một khả năng, vội ra hiệu lệnh cho Dạ Quyết thay đổi kế hoạch, mỗi người chia làm hai hướng. Dạ Quyết sẽ đối mặt với Giang Tín, xác nhận tình trạng, còn bản thân Vương Cung, mò theo sau Nhân Anh, tùy thời ra tay.



Không ngoài suy luận, phân tích của Vương Cung, từ các đặc điểm, cử chỉ hành động Giang Tín đã mang đến đáp án cuối cùng. Nhưng Vương Cung không dám xác nhận ngay, mà theo dõi, quan sát Nhân Anh. Thấy Nhân Anh thay vì tiến đến cùng chỗ với Giang Tín, thì ở núp ở khoảng cách gần hai mươi mét.



Vương Cung ban sơ còn nghĩ rằng Nhân Anh nhận ra điểm đáng ngờ, chọn núp đằng sau, dùng Giang Tín làm mồi nhử, câu dẫn chó sói ra mặt. Nhưng với việc Nhân Anh chọn cách núp ở chỗ mà không có tầm nhìn, lại có thể quan sát, biết được sự việc xảy ra ngoài kia qua cơn nhíu mày Vương Cung để ý được.



Với manh mối đã cho Vương Cung khẳng định được Giang Tín vốn đ·ã c·hết từ rạng sáng hôm nay, chuyện phản bội đều là giả tạo do tổ chức bảo vệ Ngọc Linh gây lên. Hiện tại Giang Tín có thể di chuyển, hành động như người bình thường bởi vì thân thể đang bị kiểm soát.





Vương Cung lục lọi ký ức, nhớ tới một năng lực khống chế người khác, kể cả người đó là c·hết hay còn sống. Năng lực đó thuộc về siêu phàm giả nhánh “Người múa rối”.



“Người múa rồi” theo kiến thức hạn hẹp Vương Cung tìm hiểu, nghe ngóng được là người siêu phàm nhánh này thuộc dạng khó đối phó. Đối diện giao đấu với siêu phàm giả nhánh “Người múa rối” đối phương chỉ có thể chọn cách t·ấn c·ông từ xa, chứ không thể đánh cận chiến, trừ phi kẻ đó có thể trong gian ngắn trấn sát được kẻ siêu phàm “Người múa rối”. Bởi có một lời khuyên cho người gặp được siêu phàm nhánh này, “Người múa rối không thể cận chiến, nhưng nếu đối thủ cận chiến với người múa rối, thì sau cùng kẻ chiến thắng chính là người múa rối”.



Chính vì vậy, Vương Cung đoán già đoán non về nhánh siêu phàm của Nhân Anh, không chần chừ rút súng ra bắn thẳng nhiều phát vào người Nhân Anh, một bên vừa bắn, vừa kéo dài khoảng cách giữa hai người.



...



Một trong mười sợi chỉ sát nhập vào Vương Cung, Nhân Anh sâu trong thâm tâm vui sướng, chờ thành quả kết trái, bên ngoài nén đau từ những v·ết t·hương bị viên đạn bắn chúng.



Sự vui mừng chưa được bao lâu, Nhân Anh hoảng sợ, nhận thấy Vương Cung đột nhiên lui về sau, kéo dài khoảng cách với tốc độ cao, làm bản thân không phản ứng kịp, làm cho sợi chỉ khống chế rời khỏi người Vương Cung, khiến cho quá trình tạo mối liên kết giữa chủ và con rối bị ngắt đứt.



C·hết tiệt! Tên này biết năng lực của mình sao? Đám người áo choàng đen có manh mối về năng lực sợi chỉ? Vừa hay mình cần mấy thông tin đáng giá như vậy... Giờ nghĩ mấy cái này gì nữa, tìm đường thoát giữa cái mạnh cái đã, rồi tính sau... Trong lòng vừa gợn lên tia vui vẻ, thì tức khắc thay vào đó là tinh thần trở nên căng thẳng, đầu óc hối thúc tìm hướng trốn thoát, khiến Nhân Anh suy nghĩ r·ối l·oạn cùng với sức lực đang chậm dần hao mòn, ý thức bắt đầu mơ hồ, chóng mặt vì những v·ết t·hương do viên đạn gây lên.



Ánh mắt Nhân Anh dừng lại một đống túi rác gần chỗ mình, không còn do dự, gồng hết sức, chật vật đứng dậy, cầm theo một gỗ đã mở nắp ra, chạy lao vào đống túi rác, dùng những túi rác vào bia đỡ đạn.



PIÊU! PIÊU!



PHỤC! PHỤC!



Hai viên đạn bay hướng tới người Nhân Anh đã bị chặn lại bởi hai tầng túi rác, làm chậm tốc độ viên đạn, khiến viên đạn không chạm với da Nhân Anh.



...



Khá thông minh đấy chứ!... Vương Cung ở dạng “báo lai” cho Nhân Anh một lời khen, biết tiếp tục bắn không có tác dụng gì nữa, mà ở lại sợ có biến cố khác xảy ra, lựa chọn phương hướng cẩn thận, xoay người hướng chỗ Dạ Quyết và xác c·hết mà đi.



Vương Cung đi được vài bước, thân thể cùng bước chân bỗng lao đảo khó giữ được cân bằng, ánh mắt hiện ra mệt mỏi, nhắm mở liên tục như cố gắng giúp ý thức tỉnh táo, hai tay ôm đầu, dùng hai ngón cái xoay dịu thái dương, miệng lẩm bẩm nói thầm:





“Không nghĩ tới tên này còn mang theo vật cấm kỵ TK-21, Bông Hoa Tử Thần. Hóa ra sau tất cả đều nằm trong kế hoạch tên kia. Đúng là vỏ quýt dày thì có...”



Vương Cung chưa nói hết, ngã gục lăn ra nóc tòa nhà, rơi vào cơn hôn mê. Bên kia Dạ Quyết cũng nằm gục ngay cạnh xác c·hết Giang Tín.



Không chỉ Vương Cung và Dạ Quyết bị tác động của năng lực gây mê của vật cấm kỵ Bông Hoa Tử Thần, mà trong phạm vi vài trăm mét các người dân đang thi nhau ngã gục vô thức chìm vào cơn mê.



Trong đống túi rác, Nhân Anh vẫn còn điểm tỉnh táo, thở hồng hộc tiếp kiện sức giúp đỡ hồi phục sức khỏe. Bản thân tập trung mọi giác quan, lắng nghe tình huống bên ngoài, tự hỏi tên áo choàng đen đã rời đi chưa.



Mười sợi chỉ Nhân Anh vẫn ở trong trạng thái truy tìm thân ảnh tên nổ súng đánh nén mình, nhưng tên này chạy ra khỏi năm mét tầm nhìn sợi chỉ, làm cho Nhân Anh không biết đối phương đã từ bỏ hay là chọn ẩn núp hoặc đã rơi vào hôn mê.



Nhân Anh trước khi khống chế Giang Tín bước tới nhặt chiếc mũ, bản thân trong bóng tối đã mở ra nắp chiếc hộp gỗ phong ấn vật cấm kỵ Bông Hoa Tử Thần.



Việc chú chim, lại đến con chó tình cờ đánh cắp chiếc mũ phớt đã cho Nhân Anh mang đến nghi ngờ lớn, nhưng lại không thể xác định được có phải do lũ áo choàng gây lên?



Sau khi nghĩ tới điều gì đó, Nhân Anh thay xác c·hết thế mình chạy tới nhặt lấy chiếc mũ, bản thân đứng núp đằng sau thay vì phải cùng nhau vào nhặt mũ. Tại Nhân Anh muốn chia rẽ người của lũ áo choàng đen. Từ hai ánh mắt từng chăm chú lên người mình, Nhân Anh suy đoán được những kẻ theo dõi ít nhất hai người.



Một lượng người áp đảo phía trên, cộng thêm là một lũ quái thai với năng lực hóa hình thú. Nhân Anh không dám chắc bản thân với xác c·hết Giang Tín sẽ chạy thoát được sự vây công khủng kh·iếp này không? Chứ đừng nói là phản công.



Chính vì thế Nhân Anh mới liều mạng tự đưa bản thân vào bẫy địch, tìm cơ hội chạy trốn khi lũ áo choàng đen muốn diệt sát cả bản thân. Hắn phân tích được sơ sơ tâm lý đối phương, khi mấy kẻ áo choàng đen chia lực lượng ra vây bắt mình với xác c·hết Giang Tín, thì số người vây bắt Giang Tín sẽ nhiều hơn bản thân.



Với tâm lý của những kẻ truy bắt người phản bội tổ chức, thì điều quan trọng chính là nỗ lực bắt giữ kẻ phản bội cho bằng được, không để cho sai sót, còn kẻ đi theo bắt giữ hay g·iết không quan trọng.



Vì đặc điểm này, Nhân Anh phán đoán được tình thế mình không quá nguy hiểm nếu cố gắng tách ra, đánh lạc hướng lũ áo choàng đen. Với năng lực sợi chỉ và vật thần bí, Nhân Anh rất tự tin khi đối thủ của mình nếu là một hoặc hai người.



Đến khi Nhân Anh biết được đối thủ chỉ có một người, thay vì vui sướng khi biết đối phương thuộc dạng một người khó chơi và sợ hãi hơn bao giờ hết lúc trông thấy đối phương biết năng lực của mình.



Nhưng thay vì sinh ra tuyệt vọng, Nhân Anh vẫn còn một bài tẩy chưa lật, một dị số có khả năng lật ngược ván cờ. Không chỉ giúp bản thân thoát khỏi nguy hiểm, còn có thể giúp chính mình tìm kiếm con rối mới.



Nhân Anh chậm rãi, ôm theo vật cấm ký luồn ra khỏi đống rác, tiến gần vị trí cũ phát hiện ra Vương Cung. Tầm nhìn sợi chỉ càng ngày càng rộng, Nhân Anh từ sợi chỉ, phát hiện ra một thân ảnh nằm ngủ cách nơi kẻ t·ấn c·ông mình vài mét.



Hắn mỉm cười nhẹ, giọng hơi, thầm nói:



“Sau cùng người thắng cũng là mình.”