Chương 17: Chuyển mục tiêu
Đứng trên nóc nhà, Dạ Quyết và Vương Cung phiêu phớt trong làn gió, đưa mắt nhìn xuống khu phố, tìm kiếm mục tiêu.
“Đây rồi” Vương Cung trông t·hấy x·ác c·hết Giang Tín hòa lẫn vào đám đông dưới con phố.
“Đâu?” Dạ Quyết vội hỏi.
Vương Cung liếc nhìn một cái, lắc đầu vài cái, nội tâm có hơi thất vọng, trả lời:
“Ngay chỗ tiệm bán giày. Mặc bộ vest xám cùng chiếc kính râm màu hồng.”
Dạ Quyết theo lời Vương Cung, đưa ánh mắt nhìn về tiệm bán giày, trông thấy được một kẻ mặc áo xám trộn lẫn trong đám đông vừa đi qua tiệm bán giày.
Dạ Quyết lúc đầu hơi ngờ vực, nhưng khi nhìn thấy dưới phần đôi chân, cùng thân hình thích hợp, đã xác định được đây chính là Giang Tín. Con mắt hắn ẩn hiện phẫn nộ tựa như con chó sói tìm thấy con mồi, muốn lao vào cắn xé.
“Hài” Vương Cung tiến gần Dạ Quyết, đập nhẹ tay lên bờ vai, trấn định lại tinh thần, đưa ra lời khuyên vấn an:
“Đừng manh động, hãy nhớ gì tới lúc nãy mày nói gì với tao. Mày cũng nhớ tới tên Long Tuấn đã nói, đi cùng Giang Tín còn một người khác...”
Vương Cung quay người nhìn chằm chằm vào Giang Tín, liếc vòng quanh tìm kiếm ai đó, ngữ khí nghiêm túc nói:
“Mày nhìn xem, bên cạnh Giang Tín không có ai, trái ngược với lời của tên Long Tuấn. Chúng ta sẽ có trường hợp: một là kẻ đi cùng Giang Tín đang núp ở đâu đó như đi đằng sau, hai là kẻ này tách rời khỏi Giang Tín trước khi rời căn biệt thự.”
Dạ Quyết nghe vậy rơi vào trầm tư hai, ba giấy mở miệng hỏi:
“Trường hợp hai thì có khả năng đấy. Nhưng trường hợp hai, tao thấy nó cứ như thế nào. Đi cùng, sao lại tách ra mỗi người một đoạn?”
Vương Cung cười cười, đôi mắt sâu thăm như đang nghĩ gì, đáp lại:
“Bởi chúng muốn săn g·iết chúng ta?”
Dạ Quyết trợn mắt sửng sốt trước câu trả lời Vương Cung, nghi hoặc hỏi:
“Săn g·iết? Tại sao chúng săn g·iết chúng ta?”
Dạ Quyết bỗng phát giác được ý nghĩa sâu câu trả lời, quay đầu nhìn Vương Cung, vội hỏi:
“Ý mày nói là tên Giang Tín biết chúng ta theo dõi hắn? Mày từ manh mối nào mà suy đoán như vậy?”
Giang Tín cười cười không đáp lại:
“Khặc khặc... Mày nghĩ xem tại sao tên Giang Tín đi ra ngoài lại phải hóa đôi chân dê?”
Đúng a, tại sao?... Dạ Quyết không nghĩ nhiều, biết đầu óc bản thân không quá thông minh, muốn biết nhanh đáp lại, hỏi lại Vương Cung:
“Tại sao?”
Vương Cung rời ánh mắt khỏi Giang Tín nhìn lại về đám đông, một bên tìm tòi kẻ khả nghi qua miêu tả của Long Tuấn, một bên hỏi lại:
“Mày là người thường hay hoạt động cùng với tên Giang Tín đúng không?...”
Dạ Quyết nghe đến đây sắc mặt trầm xuống. Lý do tại sao hắn lại cực kỳ phẫn nộ khi Giang Tín phản bội, không phải việc Giang Tín phản bội tổ chức hay là g·iết hắn, chính là tại sao Giang Tín phản bội hắn.
Dạ Quyết cùng với Giang Tín vốn dĩ một cặp đôi song sát. Từ lúc hai người đi theo tôn giáo tồn thời vị Huyết Anh Linh Thần, đã quen biết nhau. Bởi qua thân biết nên được tổ chức cho hành động cùng một cặp.
Thời gian hai đứa hoạt động cùng nhau, Dạ Quyết đã coi Giang Tín như một thân của mình. Dạ Quyết tuy có hơi ngu ngốc, thỉnh thoảng trong lúc làm nhiệm vụ thì gặp vấn đề lớn bởi sự hậu đậu của mình. Nhưng thay vì trách mắng, thì Giang Tín chỉ nhắc nhớ vài câu.
Chính vì thế Dạ Quyết thề rằng sẽ thành cánh tay phải của Giang Tín, sai đâu đánh đó không chút phản kháng. m thầm trong bóng tối giúp Giang Tín tiến cấp trong tổ chức.
Cho đến khi rạng sáng ngày hôm nay, hành động phản bội của Giang Tín đã đả kích nặng nề lên tinh thần, tâm lý hắn. Khi trở về tổ chức hắn luôn tự hỏi: “Tại sao mày phản bội tao?” “Tại sao mày muốn g·iết tao?” “Tao không đáng trở thành người thân cận với mày sao?”...
Hắn hiện tại muốn gầm thét nói với Giang Tín rằng: “Nếu mày muốn phản bội tổ chức, sao mày không nói với tao! Tao sẽ cùng mày phản! Mày không tin tao sao?!...”
Sau cuối cùng người hắn tin tưởng nhất lại chính là người phản bội, cùng là người tí nữa lấy mạng sống của mình. Dưới cơn r·ối l·oạn Dạ Quyết khó tin được việc này xảy ra, nhưng sau cùng cũng phải tin.
Vương Cung bên cạnh nhìn trầm mặc Dạ Quyết, mỉm cười với đôi mắt sâu lắng tựa như nhìn thấu được nội tâm của Dạ Quyết.
Vương Cung giải thích tiếp:
“Mày biết rằng tên Giang Tín là một người rất cẩn thận. Với sự cẩn thận của hắn, mọi hành động thì phải luôn thận trọng, không thể để một sơ hở sao lọt ra.
Nhưng mày nhìn xem, tên này dám hóa chân dê, ngang nhiên đi ngoài thành phố. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng tổ chức sẽ không theo dõi bản thân sao? Tất nhiên với sự cẩn thận hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Vậy tại sao tên Giang Tín vẫn để bản thân ở trạng thái bán hóa hình. Chính là hắn hoặc tên đồng bọn mới, vốn từ trước đã suy đoán được có người đang theo dõi biệt thự bên ngoài.
Với những kẻ già dặn, cho dù ngu ngốc nhưng kinh nghiệm trả đời cũng sẽ rất đầy đặn để biết được một tổ chức lớn sẽ luôn cho người theo dõi mục tiêu trước khi thực hiện nhiệm vụ, kể cả khi nhiệm vụ thất bại.
Giống như mày, được nhiệm vụ theo dõi, tìm hiểu kỹ nơi sống, hoàn cảnh của cô gái tiểu thư kia trước khi á·m s·át. Và khi bọn mày á·m s·át thì sao? Chủ thượng tuy nói hoãn kế hoạch á·m s·át, nhưng vẫn phải theo dõi, quan sát mọi cử động mục tiêu và những kẻ ra vào tòa biệt thự.
Đó chính bộ não của một kẻ có kinh nghiệm, có hiểu biết. Trong mấy kẻ kia cũng có ít một người đầy kinh nghiệm để đoán được chuyện này, như tên Giang Tín chẳng hạn.
Đó là lý do tao đoán được bọn chúng đang lập kế hoạch săn bắn chúng ta. Bọn chúng đoán được tâm lý chúng ta, một tâm lý tràn ngập tức giận, muốn cắn xé kẻ phản bội mình đúng không? Để thỏa mãn tâm nguyện ngu xuẩn đó, chúng thả con mồi ra và chờ con sói đói khát lao vào cắn.
Còn có một điều kinh khủng hơn, chúng đoán được hai ta nhìn thấu kế hoạch bọn chúng.”
Dạ Quyết nghe phân tích từ Vương Cung, vô thức rợn người, sợ hãi nếu đúng như Vương Cung đoán. Vậy chẳng phải hắn với cùng Vương Cung nếu hành động ngu ngốc sẽ trả giá bằng mạng sống mình sao?
Hắn vẫn hiếu kỳ một điều, hỏi tiếp:
“Nếu biết được chúng ta đoán được ý này thì sao? Vậy việc nhử mồi là công cốc sao?”
Vương Cung cười cười, không đáp lại, nói:
“Sao lại công cốc?”
“Chúng đã phân tích được tỷ lệ người nhìn thấu được kế hoạch của chúng thì cực kỳ thấp. Chúng vẫn thả? Biết tại sao không? Bởi vì chúng chờ những kẻ...” Vương Cung dừng lại hai giây, ánh mắt ẩn chứa ý tứ nhìn Dạ Quyết một cái, nụ cười nhạt nhòa nói tiếp:
“Chúng chờ những kẻ đầu óc bị nảy số hay mấy con sói quá đói khát, mất đi lý chí mà lao đớp con mồi.”
Dạ Quyết thông minh đột xuất, hiểu ngay ý tứ của Vương Cung, trong lòng không khỏi xấu hổ, mở miệng hơi thấp giọng hỏi:
“Vậy chúng hiện tại nên làm thế nào? Bỏ qua? Hay tiếp tục theo dõi?”
“Tất nhiên không bỏ qua và cũng không cần phải theo dõi nữa. Bởi chúng ta không phải chó sói, hai người chúng ta là chim ưng.”
Chim ưng? Khác gì nhau sao?... Dạ Quyết khó hiểu, nhưng không nói gì, không muốn thể hiện sự ngu dốt của mình.
“Mày biết tại sao chủ thượng lại giao nhiệm vụ cho tao là trông coi mày không?” Vương Cung nhìn Dạ Quyết hỏi.
Dạ Quyết kinh ngạc, không nghĩ tới tên Vương Cung lại đang trông coi mình, người giao nhiệm vụ lại chính là chủ thượng.
Hắn muốn biết, hỏi:
“Tại sao?”
“Bởi hiện tại chỉ có tao giúp được cho mày” Vương Cung cười cười thần bí, ngữ khí bình thản nói:
“Chúng ta sẽ không săn g·iết con mồi, thay vào đó săn g·iết thợ săn”
“Thợ săn?” Dạ Quyết nhíu mày khó hiểu.
Vương Cung cười cười, giải thích câu hỏi:
“Thợ săn là những kẻ núp sau, chờ ở trong bóng tối, rình mò con mồi của mình đớp mồi, rồi tìm cơ hội hạ thủ. Và kẻ đi cùng Giang Tín ra khỏi căn biệt thự chính là thợ săn. Vì thế, chúng ta mới trả lời được tại sao tên kia lại biến mất mà không đi cùng Giang Tín, vì hắn đang núp ở đâu đó trong đám người gần với Giang Tín.”
Dạ Quyết hít một hơi sâu kh·iếp sợ, phán phục trước đầu óc của Vương Cung, hỏi:
“Mày biết tên sợ săn ở đâu không?”
Vương Cung hất cằm xuống dưới một chỗ đám đông, trả lời:
“Mày thấy người mặc bộ đồ giống miêu tả của Long Tiến về người đi cùng Giang Tín rời khỏi biệt thự không? Hắn đang đứng sau cách Giang Tín khoảng tầm năm tới bảy mét gì đó, đang đi ngang cạnh quán hoa quả. Nếu chúng ta đứng ở dưới rất khó nhận ra, nhưng thật hên xui khi chúng ta đứng ở trên cao, phát hiện điểm lạ thường của tên kia.”
Dạ Quyết theo hướng chỉ và lời nói nhìn đến đám đông, trông thấy một người mặc bộ vest đen, chậm chạp đi đằng sau Giang Tín. Dạ Quyết thấy hành động người này rất quái lạ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, như đang cảnh giác gì đó.
Người mà Dạ Quyết và Vương Cung coi là thợ săn, chính là Nhân Anh.
Dạ Quyết nhíu mày, chằm chằm vào Nhân Anh ghi nhớ kỹ càng, mở miệng hỏi:
“Chúng ta làm sao để bắt hắn?”
“Dẫy đường...” Vương Cung đáp lại một câu khó hiểu.
...
Nhân Anh đang tập trung quan sát xem có kẻ áo choàng đen đang theo dõi Giang Tín không, đột nhiên cả người khẽ run, n·hạy c·ảm được một người, hai người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Là bọn! Đám áo choàng đen? Không phải một mà là hai... Con mồi đây rồi, nên làm thế nào để dụ hai tên này đây... Nhân Anh suy tính, nghĩ cách câu mồi.
Hả? Hai ánh mắt biến mất rồi? Bọn chúng bỏ qua cho mình?... Nhân Anh nội tâm ngờ vực, nhưng không nghĩ được câu trả lời.
Nhân Anh đi được quãng đường vài trăm mét, bỗng một chim nào đó bay xuống cắp chiếc mũ lên. Nhân Anh bất ngờ giật mình, theo phản xạ, vươn tay c·ướp lấy nhưng không được.
Hắn vốn định chạy c·ướp lại chiếc mũ, đột ngột nhớ tới mấy năng lực của đám người áo choàng đen, năng lực của bọn chúng toàn liên quan đến động vật.
Chính vì thế, đột nhiên có một con chim lao xuống gắp chiếc mũ mình, thật khiến cho Nhân Anh nghi ngờ mà. Hắn phảng phất nhớ tới hai ánh mắt ẩn hiện ban nãy.
Cái bẫy sao? Nhưng sao lại là mình mà không phải là tên kia? Mình đâu phải mục tiêu chính của bọn áo choàng đen đâu nhể... Nhân Anh cẩn thận suy nghĩ.
Đang chìm trong suy nghĩ, Nhân Anh phát hiện chim gắp chiếc mũ mình đã thả ra, rơi xuống đất. Nhân Anh vui mừng, tinh thần thả lòng một chút, bước nhanh đến nhặt lên chiếc mũ.
Một biến cố nữa xảy ra, một chút chó từ đâu lao ra ngửi chiếc mũ vài lần rồi cắn lấy, xoay người mà chạy.
Nhân Anh thấy cảnh này, chỉ biết trợn mắt, thầm chửi con chó “Con chó mất nết này, tao mà bắt làm gỏi bảy món.”
Nhân Anh tiếp tục đuổi theo mà không nghi ngờ gì hết. Trong đầu hắn nghĩ rằng việc con chim vô ý gắp mũ mình chỉ là trùng hợp, cộng thêm cử động con chó không giống như bị điều khiển, rất tự nhiên theo bản năng.
Nhân Anh điều khiển xác Giang Tín cùng nhau hướng thẳng con chó mà đuổi.