Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vận Mệnh Chi Chủ

Chương 11: Linh Thần.




Chương 11: Linh Thần.

“Không thể tin được... Lần đầu tao nghe được câu truyện này đấy.”



“Tao chỉ được nghe nói vị Thần Minh mà cả nhà tôn thờ chính là Đấng Cứu Sinh của con người. Nhưng tại sao xưng hô vậy thì tao không biết được.”



“Thế giới ta từng có Ác Quỷ sao?”



“...”



Đám sinh viên nghe xong câu chuyện, bắt đầu bàn tán trong kinh ngạc, thích thú, tò mò...



“Còn nguồn gốc của Linh Thần...” Long Tiến đưa mắt nhìn lướt qua đám sinh viên, cuộc bàn tán chấm dứt ngay sau đó, ai lấy đều tập trung lắng nghe.



Long Tiến gật đầu một cái nói:



“Cuộc chiến giữa Thất Đại Ác Quỷ kết thúc, mười sáu vị Thần Minh không còn ở lại thế giới chúng ta nữa, mà rời đi. Trước khi đi mỗi vị Thần Minh đều để lại cho người đứng đầu tín đồ hay được gọi là quyến giả, một quyển Kinh Thánh cùng với một đồ vật được đồn rằng là Thần Khí. Theo chỉ dẫn, ban ơn của mười vị Thần, những quyến giả cầm theo hai đồ vật thành lập ra một tôn giáo riêng, tính ngưỡng vị Thần của họ.”



“Thời gian trôi qua, một tin tức động trời, chấn động một thời gian truyền ra. Trong các vị Thần Minh, một trong hai người lãnh đạo ĐỨC PHẬT, ngoài để lại Kinh Pháp với Thần khí, người còn để lại một thứ, được gọi là ‘Thần Lực’!"



Thần Lực!



Đám người sinh viên ngơ ngác từ hai chữ “Thần Lực” ai đều rối não suy đoán nhiều hướng khác nhau. Người thì cho rằng thứ đó có thể cho người “Trường Sinh” người thì lại cho rằng thứ đó giúp người thường có thể thành “Thần”....



Đám sinh viên, ai cũng kích động muốn tìm thứ được gọi là “Thần Tính” muốn biết cái thứ để lại của một vị Thần Minh sẽ mang đến cho người sử dụng như nào.



Long Tiến liếc từng sinh viên một, từ ánh mắt, hành đồng, đã đoán được nhiều ý định của chúng.



Hắn lạnh nhạt nói ra một tin tức, dập tắt luôn suy nghĩ của đám sinh viên:



“Có một tin đồn truyền ra, những kẻ sở hữu ‘Thần Lực’ đều mang trong người sức mạnh kinh khủng đến từ một vị Thần Minh, tất nhiên sẽ không có có quyền năng tối cao như Thần Minh chân chính, nhưng mấy kẻ đó vẫn có quyền năng để hủy diệt cả một Đại Lục, nếu muốn. Linh Thần chính là tên gọi chung của những chủ nhân của ‘Thần Lực.”





“Nhưng sau cùng thì tin đồn cũng chỉ là tin đồn. Không ai biết Linh Thần có tồn tại thật hay không, không ai biết được. Đã hơn một ngàn năm trôi qua, mấy



tin đồn đó không thể chứng thực, dẫn đến nhiều người coi đó là tin giả, thả ra để b·ạo l·oạn người dân...”



Long Tiến giọng điệu nghiêm túc nói tiếp:



“Trong một số ít người thì vẫn còn tin tưởng tin đồn, tung tin tức rằng họ đã gặp qua Linh Thần, được từ Linh Thần ban phước. Từ các tin tức lẫn lộn thật giả, rất nhiều người bỏ đi tín ngưỡng ban đầu của mình, chuyển sang tín ngưỡng Linh Thần, truyền giáo cho mọi người rằng:



Mười sáu vị Thần Minh là những kẻ ích kỷ, họ mang cho chúng ta hi vọng, sau lần lượt rời đi, bỏ rơi chúng ta. Linh Thần thì khác, họ tuy nhận được Thần Lực, nhưng thay vì rời đi, họ ở lại bảo hộ chúng ta.”



“Những tín ngưỡng đó từ một vài ba người, theo thời gian đã trở thành một tổ chức lớn, hoạt động ngầm trong bóng tối. Với sự tà ác, xấu xa, bẩn thỉu của kẻ nắm đầu, họ lợi dụng những sự tintưởng của người theo tôn giáo, mở ra nhiều cuộc b·ạo l·oạn, g·iết người, c·ướp c·ủa...”



“Việc làm bọn chúng chẳng khác gì với Ác Ma thời xa xưa cả. Để để bảo vệ người dân, đứa con tín ngưỡng của mình. Các tôn giáo khác đã liên mình lại với nhau, mở một cuộc thanh trừ hàng trăm năm, nhưng cũng chỉ giảm bớt, đẩy lui mấy tổ chức tà ác vào trong bóng tối”



“Tuy bị các liên minh tôn giáo đẩy lui vào bóng tối, mấy tổ chức đó vẫn hoạt động ngầm trong thế giới hiện tại chúng ta, chỉ không mạnh mẽ như trước, mà là tuyên truyền, mời gọi có nhân tuyển mới, thúc đẩy đằng sau nhiều cuộc nổi loạn... “ Long Tiến kẻ xong hết, dừng lại vài giây, đưa mắt đảo qua từng sắc mặt sinh viên, gật đầu một cái, nhắc nhở nói:



“Vì thế, tôi mong các bạn qua tiếc mục hôm nay, hãy cẩn thận cảnh giác những kẻ xa lạ với nhiều lời mời hấp dẫn, mà xô đẩy bản thân vào con đường bóng tối, lúc đó sẽ không có cơ hội quay lại đâu.”



Long Tiến dứt lời nói, lễ phép một cái, nói tiếp:



“Được rồi, thời gian của tôi không còn nhiều, tôi nhắc nhở các bạn lần nữa, hãy cẩn thận với người lạ mặt. Tôi xin hết, cảm ơn các sinh viên, mầm non của Đế quốc đã dành thời gian lắng nghe lời giảng của tôi.”



Câu nói vừa hết, nhiều sinh viên cùng nhau vỗ tay, gửi lời cảm ơn đến Long Tiến, trừ Ngọc Linh. Nàng hiện tại đang suy nghĩ về Nhân Anh, qua câu chuyện của Sĩ Quan Long Tiến đây, càng nàng cảm thấy bất an.



...



Ngồi ở bàn ăn cơm, Nhân Anh nhìn đống nguy liệu ít ỏi còn lại, càu mày, thầm nói:



“Với số nguy liệu này, mình nên làm món gì đây. Quên không xin cô ấy tiền mua thức ăn.”



Hắn thở dài một hơi, bắt đầu chọn lọc từng nguyên liệu một để nấu bữa tối nay, thì nghe thấy tiếng chuông bên ngoài truyền đến.





Ai đấy? là cô ta trở về rồi? Nếu cô ấy trở về thì cần làm gì phải nhấn chuông... Nhân Anh mang theo nghi hoặc bước đến bên cửa sổ gần cửa chính, ngó hướng chỗ nút chuông, xem ai nhấn.





Bên ngoài cánh cửa, một người khoác trên người áo choàng đen giống với đám người Nhân Anh gặp hôm qua. Nhân Anh nhìn thấy tên áo choàng đen qua lớp kính, cả người run rẩy, hoảng sợ.



Sao một trong đám người đó lại ở đây, bấm chuông ngôi nhà này nữa. Chẳng lẽ chúng phát hiện mình trốn ở đây sao?... Nhân Anh r·ối l·oạn nghĩ ngợi, suy đoán tại sao tên áo choàng đen lại ở đây, chợt ý tới một thân ảnh.



Là cô ta!... Nhân Anh nghĩ ngay Ngọc Linh, vô thức đưa mắt nhìn lên trần nhà, phảng phất ký ức ở cầu thang lên tầng ba.



Không lẽ cô ta là người của áo choàng đen. Chỉ có vậy thì tên này mới đến đây bấm chuông, đứng chờ người sống biệt thự. Trừ mình tối qua mới đến sống, thời gian trước mỗi cô ta sống ở đây một mình thôi mà... Nhân Anh suy luận, đưa ra đáp án hợp lý nhất.



Giờ làm sao đây? Mở cửa thì không thể rồi, còn tên ngoài kia, cứ để im lặng như vậy, cho hắn một thông báo, nhà không có người. Còn chuyện cô gái kia, mình nên nghĩ lại lựa chọn ở hay đi không? Mình mà bị lộ ra sẽ chỉ có c·hết, bởi mình còn g·iết qua một đồng bọn của bọn chúng, sao có chuyện giảng hòa được... Nhân Anh lo lắng suy nghĩ, tìm cách giải quyết vấn đề.



Bên ngoài biệt thự, người khoác áo choàng đen, lướt mắt nhìn qua biệt thự một hồi, bấm chuông lần nữa. Hơn chục giây trôi qua, không có người mở cửa.



Hắn thì thầm nói:



“Không có nhà sao?”



Nói hết câu, người áo choàng đen lướt nhìn căn biệt thự lần nữa mới xoay người rời đi, để lại một sự lo âu cho Nhân Anh.



...



Ngọn lửa tà dương phập phù, mờ ảo trong màn đêm tăm tối.



Chí Kiên, người đàn ông to béo, với bộ vest màu đen, mái tóc xanh rêu, đan xen bàn tay, ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Hắn cúi đầu, thần sắc đau buồn, chậm rãi nói từng chữ:



“Thằng bé Chí Long là người đáng thương với trái tim nhân hậu. Nó sẵn sàng hi sinh thời gian, của cải trợ giúp dân nghèo, mà không màng danh dự.



Một chuyến đi từ hiện vùng quê, nó đã gặp một thiếu nữ xinh đẹp, con gái của gia tộc thương nhân nổi tiếng Đế quốc Hoàng Minh. Nó say đắm con bé đó ngày qua ngày. Cách đây bảy tháng, nó mở lòng muốn thành thân với con bé.



Ngài biết không? Con bé thiếu nữ trước màn cầu hôn, nó không đồng ý cũng không từ chối, để lại một câu nói ‘Chưa đủ’ rồi xoay người rời đi.



Thằng bé, đứa con hiền lành của tôi, cứ nghĩ rằng ý con bé thiếu nữ đó ám chỉ ‘Tấm lòng của nó chưa đủ’. Và thế thằng bé giấu gia đình, bán hết của cải, đem đi rất nhiều vùng khó khăn, giúp đỡ người dân, để thể hiện tấm lòng bao la của nó.”





Nói đến đây, Chí Kiên lấy bàn tay che đi đôi mắt, lắc đầu vài cái, khàn giọng nói tiếp:



“Cho đến một tháng trước, thằng bé cảm thấy tấm lòng chân thành này hẳn đã khiến cho con bé kia trông thấy được, lần nữa cầu hôn.”



“Sau lần cầu thứ nhất thất bại, lần này thằng bé đã thành công, có được lời đồng ý từ con bé thiếu nữ.” Chí Kiến nở nụ cười, nụ cười cay đắng chất chứa mỉa mai, hít một hơi sâu, tiếp tục nói:



“Niềm vui chưa được bao lâu, bốn ngày sau, thằng bé đi trên đường với con xe Kari phát hiện người vợ tương lai của mình đang đi cùng với hai người đàn ông khác vào một khách sạn ngay đó. Dưới sự nghi ngờ, nó đã âm thầm theo dõi bám theo con bé vào khách sạn...” Nói đến đây, Chí Kiến đổi ngữ điệu, sắc mặt phẫn nộ, nghiến răng nỗi đắng cay trao lên nghẹn lòng mà nói:



“Thằng bé, thằng bé, nó phát hiện một cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời nó. Người vợ tương lai, con phò đó, nó đang... nó nằm trên giường với không mảnh vải cùng với ba tên thằng đàn ông khác...”



“Con mẹ nó, khốn kiếp!” Chí Kiến không giữ được cảm xúc, ôm mặt, cúi người chửi rủa lên.



Bầu không khí tĩnh lặng trôi qua mười giây, Chí Kiên bình tĩnh lại, thở nặng nề, nghẹn ngào mà nói:



“Ngài biết đấy. Thằng bé, nó không phải một người có ý chí kiên cường. Kể cả người có ý chí mạnh mẽ, trước tình huống như vậy cũng không thể kiềm chế được.



Và thằng bé, nó trong cơn r·ối l·oạn, đau khổ theo bản năng giận dữ lao vào trách mắng con phò cùng với ba thằng đàn ông kinh tởm. Trước mọi chuyện bị đổ bể, con phò không chút tình cảm, sai cử ba tên khốn nạn đ·ánh đ·ập thằng bé. Dưới trận đánh dã thú, đứa con trai hiền lành của tôi, từ một người bình thường đã phải nằm liệt người trên chiếc giường phẳng. Tồi tệ hơn tâm lý của thằng bé đã sụp đổ, trạng thái luôn điên điên dại dại.”



Chí Kiên bàn tay run rẩy, khóc nóc, cắn răng từng chữ nói ra:



“Là người bố, thấy con trai mình như vậy, trái tim tôi như bị ngàn con dao đâm thẳng vào tim. Nhưng tôi không thể làm gì được, bố mẹ con phò phía sau thế lực quá lớn. Bọn chúng gửi cho tôi một bức thư với hai chữ ‘Im Lặng’ cùng ba viên đạn, đại diện cho tôi và vợ con mình.”



“A ha...” Chí Kiên đau khổ, nghẹn từng tiếng khóc đau đớn trong căn phòng nhỏ hẹp. Phía trước lão, một thân ảnh mờ mịt trong ánh lửa, không rõ thân hình.



“Tôi hiểu cảm giác của anh bây giờ. Trong lòng tôi cũng rất đau xót, chia buồn cùng gia đình anh...” Giọng điệu hơi khàn từ thân ảnh chậm rãi bước đến bên cạnh Chí Kiên.



Một ông lão, mái tóc bạc phơ, ngăn ngóc vuốt về đằng sau, ánh mắt vô hồn cùng dáng đi chậm chạp, vươn tay đưa đầu Chí Kiên dựa vào người, vỗ nhẹ phần lưng, an ủi nói:



“Hãy nói đi, anh muốn giải quyết việc này như nào. Chúng tôi sẽ giúp anh tận cùng sức lực của mình.”



Chí Kiên ổn định không ít, nói:



“Thưa ngài, tôi chỉ muốn một người. Một cô gái có tên Tuyết Ngọc Linh, chị gái lớn hơn hai tuổi của con bé đã phá hủy cuộc đời con trai tôi.”



“Tốt” Ông lão khàn giọng nói.