Sáng sớm ngày thứ mười bốn, hai tuần sau tận thế. Lúc này cả nhóm mấy người Trương Lực đã dậy sớm thu dọn mọi thứ có thể dùng ném hết vào không gian. Trần Đại Phong dẫn đầu cả nhóm đeo ba lô bước đi ra khỏi sân vận động Thiên Trường, đi tới một nơi hẻm khuất mới bảo Trương Lực đem hai chiếc xe máy lấy ra.
Thế nhưng còn chưa khởi động máy lên thì dị biến bỗng nhiên xảy ra, không chỉ riêng tại đây mà trên khắp thế giới. Tất cả zombies gào rú lên như đang hân hoan cuồng nhiệt thứ gì đó, những con zombies từ lâu luôn trốn trong những nơi tối tăm nay đồng dạng cùng nhau kéo hết ra bên ngoài. Chúng không còn sợ thứ ánh sáng mặt trời nữa mà có thể ngang nhiên xuất hiện. Từ những chung cư, tòa nhà cao tầng… chúng nhảy phá cửa sổ lao ra ngoài, số lượng nhiều vô số.
Trần Đại Phong cảm thấy nguy hiểm từ lâu nên đã kéo cả nhóm trốn trong một ngân hàng gần đó.
Trương Lực thông qua cửa kính có thể nhìn thấy bên dưới zombies đi lại khắp nới, bất kể một ngóc ngách nào cũng có thể bắt gặp bọn chúng. Một vài kẻ sống sót buổi sáng đi ra ngoài tìm kiếm thực phẩm không kịp chạy trốn liền làm mồi cho lũ zombies đói khát.
Nhìn thấy kẻ kia không ngừng bị lũ zombies cắn xé, Trương Lực không khỏi sợ hãi, nếu chậm chân vài giây nữa thôi có lẽ kết cục của bọn hắn chắc chắn sẽ giống như kẻ kia.
"Tại sao lũ zombies có thể ra ngoài vào trời sáng" Thịnh thắc mắc tự hỏi.
"Có lẽ chúng đã tiến hóa" Trương Lực trầm mặc một lúc sau nói.
"Tiến hóa!"
"Đúng thế, có một số sinh vật để thích nghi với điều kiện sống khắc nghiệt, chúng sẽ tự tiến hóa để phù hợp với môi trường sống. Có lẽ đám zombies này cũng không ngoại lệ"
"Rắc rối lớn rồi đây"
Đám zombies này còn có thể đánh hơi được sinh vật sống khác, chúng kéo nhau bao quanh khu vực sân bóng tạo ra một cảnh tượng zombies triều khủng bố chưa từng có trước đây.
Chúng leo cả người lên nhau chồng đống thành bậc thang, vượt qua bức tường cao cả chục mét của sân vận động. Zombies bao kín tấm vòm che và nhảy xuống như đám thiêu thân, chẳng mấy chốc bên trong vang ra những tiếng kêu thảm thiết. Bên trong có hơn ngàn người sống sót tuyệt vọng trong sợ hãi.
"Cơ hội tốt!"
Nhân lúc chúng còn đang chú ý, ba người liền lẻn ra phía cửa sau. Vừa chạy ra đến nơi bọn hắn lại bắt gặp nhóm năm sáu con zombies đang sâu xé một xác của một người đàn ông. Trần Đại Phong bức tốc lao lên rút đao nhằm thẳng vào đầu con zombies chém ngang một nhát. Tưởng như sau nhát chém ấy nó ắt hẳn phải chết nhưng không, lưỡi đao chỉ đi sâu được một phần vào hộp sọ của nó liền bị kẹt lại.
"Phong ca/Lão đại, cẩn thận" hai người đồng thanh hô lên lo lắng khi năm con zombies đồng loạt nhào lấy người Đại Phong.
"Đưa tôi thanh đao của hai người" Đại Phong đoạn lấy chân đạp mạnh vào người con zombie, thuận thế lùi lại nói.
Hai người cũng không hề chần trừ một giây nào liền đưa thanh đao quân dụng của mình cho hắn. Nhận lấy đao xong thần sắc trở lên nghiêm túc dị thường, Đại Phong thủ thế hạ thấp trọng tâm, hai tay cầm đao đan chéo với nhau thành hình chữ X. Hắn hít thở sâu vận chuyển một thứ công pháp đặc biệt, sau đó hét lên một tiếng lao vào giữa bầy zombies.
"Song Đao Loạn Trảm"
Đao pháp mạnh mẽ uy vũ chém ra liên miên không ngớt, không biết hắn đã chém ra được bao nhiêu đao chỉ biết là chưa đến mười mấy giây sau năm con zombies đã bị chém ra thành mấy chục khúc.
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +200
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +200
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +200
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +200
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +200
Năm âm thanh liên tiếp vang lên, số điểm kinh nghiệm nhận được gấp đôi đám zombies khi trước, hiển nhiên là do chúng đã tiến hóa mạnh hơn nhiều lần.
"Đi mau" lượm lại thanh đao dưới đất hắn liền dẫn cả nhóm chạy ra khỏi con hẻm.
"Lão Thịnh mở khóa chiếc xe này ra"
Thịnh gật đầu một cái lôi đồ nghề của mình ra thành thục cậy khóa chiếc Ford Ranger màu đen. Chưa đến mười giây sau Đại Phong đã đập vỡ kính mở cửa xe trong sự ngơ ngác của Thịnh. Cả nhóm chui vào xe đóng sập cửa lại, may mắn là có sẵn chìa khóa xe dự phòng ở đó, Đại Phong lái xe băng băng trên đường thoát khỏi thành phố.
………………
"Lão đại, anh nghỉ chút đi để ta lái xe cho" Thịnh ngồi bên ghế phụ nói.
Trần Đại Phong cũng không từ chối, vừa chém giết zombies xong lại lái xe trốn chạy trong thành phố tràn ngập zombies khiến hắn cũng có chút mệt mỏi nên dừng xe lại đổi lái cho Thịnh.
"Lão Đại, giờ ta đi đâu"
"Về chân núi Cấm huyện Nam Trực"
"Được" Thịnh cũng không hỏi nhiều lập tức lái xe chạy.
Trương Lực nằm ghế sau ngủ say thủy chung không biết gì.
Chiếc xe cứ băng băng chạy trên con đường nhựa vắng vẻ bên rìa rừng cách xa khu dân cư sinh sống, thi thoảng sẽ bắt gặp mấy chiếc ô tô do người khác bỏ lại. Ba tiếng đồng hồ lái xe yên bình không gặp phải vấn đề gì.
"Tiểu Lực, tiểu Lực… dậy đi đến nơi rồi" Đại Phong phải gọi mấy lần thì Trương Lực mới tỉnh dậy.
Trương Lực ngáp dài một tiếng, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ nhìn ngó xung quanh khắp nơi là núi rừng, thắc mắc hỏi:
"Phong ca, đây là đâu?"
"Đây là nhà" Đại Phong ánh mắt chìu mến nhìn hắn trả lời.
Nhà? Trương Lực vẫn cảm thế khó hiểu, toan hỏi cho cặn kẽ thì đã bị Đại Phong kéo lên núi.
Vừa đi hắn vừa cẩn thận quan sát xung quanh cảm thấy có chút ngờ ngợ quen thuộc, nghĩ không ra hắn đành lắc đầu theo bước Đại Phong đi lên những bậc đá dài dẫn lên đỉnh núi.
(Tác: đoạn trên chém vào nhé, quê ta không có núi)
[15000]