Khi ánh dương đầu tiên bắt đầu ló dạng chiếu sáng cái thành phố chết chóc trong tận thế, đám zombies bắt đầu hành động theo bản năng trốn tránh ánh nắng mặt trời. Bọn chúng trở về những tòa nhà, đường hầm hay những tán cây lớn. Thế nhưng có một bộ phận zombies lại không thể đi tìm nơi tránh nắng hay cũng có thể nói chúng có thể chạy đi đâu cho khỏi nắng.
Cái nắng thời tiết tháng 9 ở miền bắc Việt Nam tuy không gay gắt như nắng hè nhưng cũng thừa sức tác động đến cơ thể zombies.
Trong sân vận động Thiên Trường thành phố Nam Định, nơi hàng ngàn cổ động viên quá khích đang không ngừng gào rú đập phá, dẫm đạp trèo lên nhau chui rúc trong nơi có mái vòm tránh đi cái ánh nắng mặt trời, thứ thiên địch tự nhiên của zombies.
Tưởng chừng như chúng đã an toàn rồi ấy thế mà một nhóm ba kẻ thiếu đức nào đó liền khởi động hệ thống thu lại toàn bộ mái vòm che bên trên sân vận động lại.
Crắc… cạch..cạch… hệ thống cơ khí mái vòm hoạt động từ từ thu lại dồn vào hai bên khán đài. Ánh nắng 12 giờ trưa chiếu thẳng xuống vuông góc với mặt đất, không một góc chết nào, toàn bộ zombies bên trong đều bị nắng vàng bao phủ.
Chưa đến vài giây sau liền có phản ứng, chúng đau đớn gào thét cực kì thê thảm. Đúng vậy, chúng đang gào lên đau đớn, cái thứ sinh vật mà đạn bắn không chết này ấy thế mà cũng có cảm giác đau?
Thân thể của đám zombies mềm oặt đi như sợi bún nằm trên mặt đất, chúng chưa chết nhưng mất đi hoàn toàn khả năng vận động.
Ba người Trương Lực đứng trên cao quan sát hết thảy sự việc bên dưới, cứ tưởng chúng đơn thuần chỉ sợ ánh sáng như những sinh vật sống trong bóng tối khác, không nghĩ rằng chúng lại bị suy yếu tới mức như vậy.
"Hành động đi, chú ý cẩn thận chúng ta chỉ có hai tiếng"
Trần Đại Phong phân phó một câu xong liền xách đao đi tới một hướng bắt đầu chém giết zombies. Hai người Trương Lực và lão Thịnh cũng không có nhiều lời, mỗi người đi một hướng khác.
Cuộc thanh trừng zombies bắt đầu!
………..
"Các vị, tới lúc lên đường rồi"
Trương Lực đứng trước mặt là vô số zombies nhưng hắn không sợ hãi hay ghê tởm, hắn thương cảm cho họ, những con người kém may mắn. Hắn đứng mặc niệm vài phút cho họ, mong rằng tất cả sẽ được giải thoát thanh thản trên thiên đường.
Trái ngược với Trương Lực thì Thịnh sống nhiều năm trong cái giang hồ hắc đạo mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn. Hắn hăm hở chém giết từng đầu zombies khi nhìn thấy điểm kinh nghiệm tăng lên không ngừng.
Còn Trần Đại Phong thì vẫn trầm tĩnh, khuân mặt như thường không tỏ ra bất kì một thái độ gì nhưng đôi tay thì linh hoạt sử dụng một bộ võ thuật nào đó vô cùng điêu luyện, tốc độ chém giết zombies có thể tưởng tượng là gấp mười lần hai cái người kia cộng lại.
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
*Tinh! Điểm kinh nghiệm +100
….
m thanh hệ thống vang lên không ngừng bên tai, điểm kinh nghiệm theo đó cũng tăng lên không ngừng. Cứ tiếp tục như thế này đoán chừng không đến vài phút nữa mọi người sẽ lần lượt lên cấp.
Đám zombies vẫn thế, chúng vẫn nằm bất động tại đó chờ đợi sinh mạng kết thúc, âu cũng là một sự giải thoát.
Khoảng gần hai giờ đồng hồ sau cả nhóm ba người đã thanh lý toàn bộ số zombies trong sân bóng, chất thành từng đống lớn cho Trương Lực sử dụng dị năng không gian lần lượt chuyển đi hỏa táng. Công việc cũng khá đơn giản vì hắn đã lên được 9lv, thể tích không gian lập phương được mở rộng lên tới 30m3.
Lão Thịnh và Trần Đại Phong cùng nhau thanh tẩy sân bóng, thiết lập lối vào mới để tối nay hấp dẫn zombies.
Hành động của họ từ hôm qua đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người sống sót, hàng trăm người tò mò đến tìm hiểu. Họ bắt gặp Trương Lực đang đem xác zombies chất thành đống lớn mà đốt. Có người hiếu kì hỏi:
-Là cậu giết tất cả bọn chúng sao.
"Đúng vậy, là do tôi và Phong ca giết" Trương Lực đắc ý lập tức thừa nhận.
-Không thể nào, nhiều zombies như thế mấy người các cậu không thể làm được.
-Đúng thế, có phải là quận đội đã đến không?
-Quân đội.
-Họ ở đâu, yêu cầu họ tới đây đem chúng tôi thoát khỏi đây.
-Cậu nhóc, ta là chủ tịch tỉnh thành phố này, hãy đưa ta tới gặp quân đội.
Đám người sống sót nhốn nháo lên khi nghe thấy có quân đội tới, còn có cả một kẻ trông như tên du côn tự nhận mình lãnh đạo.
"Quân đội thì tôi không biết, còn sự tình giết zombies thì thực tình hết sức đơn giản. Chúng gặp ánh sáng mặt trời sẽ mất đi khả năng hoạt động, chỉ có thể nằm một chỗ chờ chết thôi…." hắn nhiệt tình giảng giải quá trình săn giết zombies cho mọi người ở đây.
Nếu Trần Đại Phong mà có mặt ở đây chắc cũng chỉ biết thở dài vì cái tính thật thà tin người này của hắn mà thôi.
Đám người nghe xong đầu đuôi thì tỏ ra suy tư một hồi, có một thanh niên mập mạp mặc đồng phục học sinh trường cấp ba nào đó lớn tiếng phá tan không khí.
-Sân bóng này cũng do nhà ta đóng tiền xây dựng, mọi người cũng có quyền sử dụng.
-Nhà tôi cũng tham gia xây dựng cái sân bóng.
-Tôi cũng thế.
-.....
Mặc cho Trương Lực ý kiến gì, đoàn người ùn ùn kéo vào bên trong sân bóng, hắn vội vã chạy theo sau.
Trong sân lão Thịnh đang tháo rỡ mấy hàng ghế để gia cố mấy chỗ hổng thì thấy một đoàn người hùng hổ kéo nhau vào, hắn tức giận đứng lên mắng: "Đám hỗn tạp các ngươi chui vào đây làm gì, còn không mau mau cút cho tao"
Mấy người kia ỷ thế đông người cũng không hề kém cạnh, cãi vão lập tức nổ ra.
Trương Lực sợ sẽ xảy ra ẩu đả nên liền kéo Thịnh tới chỗ Trần Đại Phong, hắn kể lại đầu đuôi sự việc cho hai người nghe. Đại Phong cũng không tỏ ra thái độ gì đoạn nói: "Sự việc này anh cũng đoán trước được rồi, không phải lỗi tại em. Chúng ta cứ lo phần mình thôi, mặc kệ bọn họ"
Lão Thịnh mặt mày khó chịu nhưng cũng không có nói thêm gì, Trương Lực cúi đầu nhận lỗi rồi chạy đi chuẩn bị cơm nước.
Chẳng bao lâu sau thì trời tối, đám zombies lại ra ngoài hoạt động, những sinh vật bất tử bị hấp dẫn bởi âm thanh lớn phát ra từ sân vận động thiên trường điên cuồng mà lao tới. Kế hoạch diễn ra một cách suôn sẻ thành công nhốt được một đám lớn zombies lại.
Đám người sống sót vui sướng thúc dục mấy người Trương Lực mau mau đem họ xuống chém giết zombies, còn yêu cầu cung cấp vũ khí cho mình. Trần Đại Phong cười lạnh liếc nhìn đám người kia khiến họ sợ hãi im bặt lại, rồi hắn xoay người dẫn theo cả nhóm rời đi tự mình chém giết zombies.
Trương Lực không biết phải làm sao cho đúng, hắn nghĩ nghĩ rồi lấy trong không gian ra một ít típ sắt đưa cho bọn họ làm vũ khí tạm thời, vội vàng đuổi theo Đại Phong. Đám người kia không những không cảm ơn một tiếng mà còn ra lời trách móc thậm trí là mắng chửi ba người.
Sau một buổi chém giết zombies thì tất cả đều đã sở hữu riêng cho mình một thanh đao quân dụng, quà tặng đầu tiên khi hệ thống xuất hiện. Từ khi sở hữu hệ thống và vũ khí mới thì đám người sống sót trở lên mạnh mẽ hơn, từng đám kết đội với nhau tấn công siêu thị thu gom nhu yếu thẩm.
Một đồn mười, mười đồn trăm chả mấy chốc mà thông tin đã truyền đi khắp thành phố. Số người sống sót đổ về sân vận động ngày càng nhiều, có thể nói hầu hết số người may mắn sống sót trong thành phố đều đã tụ tập về khiến cho nơi đây bỗng nhiên trở thành căn cứ an toàn của toàn thành phố Nam Định.
"Đây là hệ quả tất yếu thôi" Trần Đại Phong nhìn hàng ngàn người thi nhau chiếm chỗ dựng trại trong sân cảm thám.
Lão Thịnh ngậm điếu thuốc phì phèo nhả khói tay thì không ngừng dùng thanh đao của mình gọt vỏ khoai tây, Trương Lực cặm cụi nấu cơm làm công tác hậu cần.
Cũng nhờ sự giúp đỡ của đông đảo những người sống sót mà ba người bọn họ lên cấp vô cùng chậm, một phần là do lượng kinh nghiệm yêu cầu tăng cao một phần cũng là do phải chia sẻ với những người khác.
Ăn xong bữa tối đơn giản, mỗi người lại chia nhau ra làm việc riêng.
"Bảng trạng thái"
*Tinh!
Tên: Trương Lực
Tuổi: 22
Cấp độ: 14 (1530/50000)
Sinh mệnh: 100%
Năng lượng: 25
Sức mạnh: 25
Nhanh nhẹn: 25
Phòng thủ: 25
Trí lực: 25
Thể lực: 25
(Của người trưởng thành bình thường tối đa là 10, mỗi cấp có 5 điểm chỉ số tự do)
"Ài~ mới cấp 14. Phong ca, anh cấp bao nhiêu rồi" Trương Lực quay sang hỏi Đại Phong.
"17"
"Lão Thịnh thì sao"
"Ta vừa mới lên cấp 15 sáng nay" Thịnh có chút kiêu ngạo trả lời.
"Hai người lên cấp nhanh thật đó" Trương Lực ngưỡng mộ đáp.
"Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, sớm mai chúng ta sẽ rời khỏi đây" Trần Đại Phong kết thúc tu luyện ra lệnh cho mọi người.
Trương Lực và Thịnh đáp một tiếng sau đó tự mình kiếm nơi ngủ.