Vạn Giới Dung Hợp

Chương 11: Về nhà




Bước đi trên con đường đá, Trương Lực không ngừng suy nghĩ về zombies tiến hóa lúc trước.

"Phong ca, anh có để ý lúc giết năm con zombies trong hẻm có xuất hiện một viên đá phát sáng trong cơ thể nó không"

"Lúc đó tình thế nguy cấp, anh không để ý lắm" Đại Phong lắc đầu trả lời.

Lão Thịnh như chợt nhớ ra điều gì, móc trong túi áo ra một miếng vải dính đầy máu nói: "ý cậu là thứ này"

Trương Lực tiếp nhận lấy miếng vải kia, cởi ra thì bên trong có một viên đá tinh thể giống kim cương thô màu trắng đục. Hắn mừng rỡ lấy ra một chai nước suối đem rửa sạch viên đá, thời điểm hắn chạm tay vào nó hệ thống liền vang lên âm thanh thông báo.

*Tinh! Nguyên thạch tiến hóa.

Sinh ra trong cơ thể zombies tiến hóa, là nguồn năng lượng cung cấp sức mạnh cho chúng.

"Thì ra là vậy, hiển nhiên tất cả zombies đều có viên đá này trong cơ thể. Chúng có thể chống lại ánh mặt trời cũng như khỏe lên gấp nhiều lần"

"Viên đá này có tác dụng gì" Lão Thịnh nghe giải thích đơn giản kia của Trương Lực hỏi.

"Ta không biết, có lẽ sau này có chỗ hữu dụng a"

Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện một hồi liền đến trước một cổng đại môn to lớn, bên trên có khắc hàng chữ "Trương Gia Trang"

"Đây..đây.. không phải là nhà em sao. Phong ca, rốt cuộc anh là ai"

Trương Lực sau khi rời nhà đi thì cảnh vật xung quanh có thay đổi rất nhiều nhưng cái đại môn vẫn y như cũ, hắn không thể nhầm lẫn được, đây chính là nhà hắn.

"Haha, vào nhà rồi từ từ nói" Đại Phong cười vỗ vai hắn rồi mở cửa dẫn hắn vào.

"Đến cả cách mở cửa anh cũng biết, thật đáng ngờ" Trương Lực nói thầm trong lòng.

Vừa vào bên trong hắn liền bị choáng ngợp bởi cảnh sắc nơi đây, bốn phía xung quanh là những căn biệt thự cao tầng với lối thiết kế cổ kính phương đông, chính giữa sân là một hồ sen lớn kết hợp với hòn non bộ.

Đây hoàn toàn khác với kí ức của Trương Lực, hắn nhớ hồi nhỏ sống ở trong toàn là nhà gỗ, sân trước lát bằng đá tảng đồng thời cũng là nơi luyện võ của mọi người. Vài năm không gặp, nơi đây dĩ nhiên là đã biến thành một khu nghỉ dưỡng năm sao.

"Chào nhị vị thiếu gia, gia chủ đang đợi hai người bên trong"

Khi hắn còn đang ngơ ngác ngắm nghía cảnh vật xung quanh thì có hai đứa trẻ khoảng trừng 10 tuổi ra dẫn đường.

"Nhị vị thiếu gia? Chuyện này rốt cục là sao đây"

Trương Lực trong lòng đầy thắc mắc đi theo sao hai đứa nhóc dẫn đường kia đi xuyên qua khu biệt thự, tới cuối đường là một vách núi kín mít. Hắn thấy chúng đi lại một cây cột đá ấn ấn vào cái gì đó bên trong, vài giây sau một mảng vách núi ầm ầm chuyển động. m thanh cơ khí vang lên sau đó nó từ từ lún xuống lòng đất để hở ra một thông đạo lớn đủ cho cả một chiếc xe tải đi qua, cảnh tượng này hệt giống như căn cứ bí mật của batman trong DC.

"Bình thường cha ta mỗi lần ra ngoài đều phải rắc rối như thế này à" Trương Lực hiếu kì hỏi.

"Dạ không, cái này mới được gia chủ lắp đặt mấy tháng trước thôi ạ"

"Tiểu Lực đi vào thôi, Lão Thịnh ngươi đi theo chúng xắp xếp nơi ở đi" Đại Phong một tay kéo Trương Lực đi vào quay lại phân phó.

Lại đi tiếp xuyên qua thông đạo trong lòng núi, Trương Lực có chút khẩn trương hồi hộp khi gặp lại cha mình, không biết lão cha có đem trói mình ra cột gỗ giữa sân không nữa. Hắn vẫn còn nhớ như in hồi nhỏ trốn nhà ra suối tắm bị cha tìm về mắng cho một trận sau đó còn dọa sẽ đem ra giữa sân luyện võ trói lại trên cột gỗ.

"Chắc là không đâu a, mình chỉ bỏ nhà đi có mấy năm thôi mà" hắn nói thầm trong lòng tự động viên bản thân.

…………

Đi bộ hơn mười phút vẫn chưa thấy lối ra đâu Trương Lực sốt ruột nói: "Phong ca, xắp đến nơi chưa, có cần lấy xe ra không"

"Không cần, xắp tới nơi rồi"

"Đây là lần thứ ba anh nói câu đấy rồi, hay là anh quên đường" Trương Lực có chút bực tức trả lời.

Đại Phong cười ngượng một tiếng cũng không nói thêm gì tiếp tục dẫn đường, phải đến hơn nửa giờ đi vòng vèo bên trong lòng núi thì hai người bọn hắn mới ra đến bên ngoài.

Nơi đây là một mảng rừng tre nguyên sơ, có thác nước nhỏ không ngừng đổ nước từ trên cao xuống chiếc hồ nhỏ trong vắt phía dưới. Nước trong tới mức có thể nhìn rõ từng đàn cá bơi lội phía dưới, dòng nước lại được dẫn qua các ống tre đem nước cung cấp cho các thửa ruộng bậc thang.

Xa xa còn nhìn cối xay gió cùng những tấm pin năng lượng mặt trời, thậm trí tinh mắt Trương Lực còn thấy cả tháp ăng ten. Thật là ngoài sức tưởng tượng, mấy cái người cổ hủ kia lại chơi đồ công nghệ.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi" Đại Phong đi đằng trước không thấy hắn đâu liền quay lại gọi.

Trương Lực vâng một tiếng chạy theo sau, cả hai đi đến một ngôi nhà lớn nhất ở trong khu này, cửa không đóng nên cả hai đi luôn vào trong.

Trong đại điện, ngồi ở vị trí chủ tọa là một lão giả tuổi thất tuần mặc một bộ áo dài ngũ thân màu xám với cổ đứng, cài khuy về bên phải, tay áo hẹp kết hợp cùng quần hai ống trắng. Mái tóc bạc trắng được cắt tỉa gọn gàng, đầu đội chiếc khăn xếp đồng màu với áo. Vừa nhìn Trương Lực liền nhận ra đó là ông nội hắn, Trương Chiến.

"Ông nội, vẫn còn sống sao"

Vừa nói hết câu thì Trương Lực liền kêu thảm một tiếng ngồi xụp xuống ôm đầu vì đau, còn ông nội của hắn không biết đã xuất hiện bên cạnh hắn tự bao giờ, ông nhìn hắn đầy giận dữ mắng.

"Cái thằng bất hiếu, sao mày không đi luôn đi. Vừa vác cái mặt về đã trù lão già ta chưa chết? Để ta nói cho mà biết ta vẫn còn khỏe lắm a"

Vừa nói ông vừa dùng sức cốc đầu Trương Lực, lực đạo tiết chế tinh thâm chỉ gây đau đớn không mang lực sát thương, quả là gừng càng già càng cay.

"Áh… con sai rồi ông nội"

"Cha à, nó mới về nhà sau này còn nhiều cơ hội" Cha Trương Lực khuyên can đầy thâm ý.

Trương Chiến hừ một tiếng, thoắt cái đã xuất hiện trên ghế. Cha Trương Lực, Trương Hải liền rót cho ông một chén chà xong mới quay lại nói: "Tiểu Lực, nếu anh con không đưa con về thì con cũng thôi luôn đó hả"

"Đâu có, con định học xong đại học liền về a. Còn Phong ca chỉ là tiện đườ…"

"Khoan đã, cha nói ai là anh con cơ" Trương Lực kinh ngạc liếc nhìn Trần Đại Phong đứng bên cạnh lại nhìn cha hắn vội vàng hỏi.

"Cái thằng bất hiếu này, đến cả anh ruột mình ở bên cạnh mấy năm mà cũng không biết" Trương Chiến tức giận toan đứng lên thì cha hắn lại cản lại.

"Tiểu Phong, giải thích cho thằng ngốc kia đi"

Trương Lực tự tìm ghế ngồi xuống rót nước uống ừng ực như chết khát sau đó vểnh tai lên nghe.

"Cái này phải bắt đầu từ mười hai năm trước…"

Lúc đó Trương Lực bỏ nhà vừa trốn ra khỏi cửa thì cha hắn đã biết, ông cũng cử người đi theo tùy thời mà bắt hắn trở về. Hắn sinh ra không lâu thì vợ ông không may qua đời, từ nhỏ ông luôn thương yêu hắn nhất. Thế nhưng đêm đó ông đã suy nghĩ rất nhiều, cũng cảm thấy thời thế đổi thay không thể mãi bảo thủ cổ hủ như thế được.

Khi nói chuyện lại với Trương Chiến về sự tình của Trương Lực, cả hai cũng chỉ biết thở dài. Khi đó thì anh trai hắn là Trương Tam Phong đang tham gia vào quân đội theo yêu cầu trợ giúp của Vũ tướng quân, cũng là đồng đội cũ của Trương Chiến thời chiến tranh. Đồng ý để Tam Phong đi nhập ngũ đã là quyết định heeta sức khó khắn rồi, thực lòng cả hai đều không muốn cho Trương Lực đi ra ngoài.

Sau cùng, thì cha hắn lại bảo nếu hắn không thích luyện võ, muốn đi ra ngoài học hỏi thì để nó đi vài năm rồi trở về.

Bằng vào tầm ảnh hưởng của mình, Trương Hải đã cho một cô nhi viện đi tìm và lôi kéo Trương Lực vào trong đó để dễ bề bảo vệ. Khi ấy Trương Lực cũng thắc mắc làm sao lại có cái cô nhi viện lại hết lời mời hắn vào, đã thế lại còn không hỏi han lí lịch gì mà hết sức chu cấp cho hắn đi học đến hết cấp ba, đến giờ thì hắn mới vỡ lẽ ra rằng tất cả đều là xắp đặt từ cha.

Đến lúc Trương thi xong đại học, cha hắn định cho người gọi về thì Trương Tam Phong lại biết được tin tức. Hắn liền xuất ngũ sớm đồng thời cũng xin hai cha và ông hắn cho phép Trương Lực được tiếp đi học, hắn còn đảm bảo sẽ đi theo bên cạnh để bảo vệ thì hai người kia mới đồng ý.

Con cái trưởng thành cả rồi chúng có lý tưởng riêng, người làm cha mẹ thì nên ủng hộ chỉ dẫn chúng chứ không phải là bắt ép.

Và kể từ đó Trương Lực mới quen biết một người hàng xóm tên là Trần Đại Phong, còn chuyện sau này thì đều đã biết cả rồi.

Trương Lực nghe xong hết thảy, rưng rưng nước mắt ôm trầm lấy anh trai mếu máo nói: "Phong ca, em luôn coi anh như anh trai ruột vậy, quả thực là không có nhận nhầm mà… Cảm ơn anh rất nhiều"

"Đứa em ngốc này" Tam Phong vỗ vỗ vai an ủi.

Buổi tối hôm ấy cả nhà mấy người bọn hắn đoàn tụ sau mười mấy năm xa cách, bữa cơm kéo dài đến quá nửa đêm nhưng vẫn còn nghe thấy âm thanh trò chuyện, thi thoảng còn đan xen tiếng kêu đau của Trương Lực, hẳn là do hắn bị ông nội cốc đầu khiến cả nhà bọn họ lại cười phá lên vui vẻ.

[17000]