Vấn Danh Tường Vi

Chương 7: Quấy Rối




Editor: Frenalis

Làm người tốt phải trả giá, và cái giá đó không hề nhỏ.

Dù không phải là con số lớn, nhưng vượt quá khả năng của lương tháng. Buộc lòng cô phải trở về đế đô để lấy một khoản tiền từ tài sản của mình. Hy vọng trước khi quản gia báo cáo với cha, cô có thể nghĩ ra một lý do hợp lý. Mất một ít tiền lương chẳng đáng ngại, nhưng nếu cha hỏi đến thì...

Đặt cây bút lông xuống và đẩy tờ giấy sang một bên, quản gia liếc nhìn chữ ký rồi đưa túi lụa chứa đầy đồng tiền vàng qua.

"Tiểu thư Y Lan, đây là những gì cô yêu cầu, thêm nữa là tước gia vừa gửi thư nói rằng một tháng nữa sẽ trở về Hưu Ngoã."

*****

"Tiểu Y Lan tâm tình không tốt sao?"

Lâm Y Lan lấy lại tinh thần, nở nụ cười với bà lão bên cạnh. "Không sao, chỉ là hơi mệt thôi."

Rõ ràng là ăn không thấy ngon, bà lão nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn, không khỏi đau lòng, "Muốn lừa bà già Mã Á này không dễ đâu, nói cho nhũ mẫu nghe, con đang lo lắng chuyện gì vậy?"

"Con đang nghĩ tay nghề của nhũ mẫu bao năm vẫn giỏi như ngày nào."

Bà lão mất mát thương cảm, ngữ khí ảm đạm, "Có phải con thấy nhũ mẫu quá già rồi không? Trước kia, chuyện gì tiểu Y Lan cũng kể cho ta nghe."

"Nhũ mẫu!" Cô gái bật dậy khỏi ghế, ôm chầm lấy bà lão. "Đừng nói vậy, dù bà có già thế nào, con vẫn yêu bà, bà là người thương con nhất."

"Nhưng giờ Y Lan đã có những bí mật của riêng mình rồi." Bà lão cố ý thở dài.

"Con chỉ là..." Lâm Y Lan cắn môi, buông xuôi. "Cha sắp trở về Hưu Ngoã rồi."

Bà lão nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy yếu.

"Con không muốn gặp ông ấy, nhưng..." Cô ngập ngừng, giọng dần nhỏ lại. "Là lỗi của con, con không thể khiến cha hài lòng."

"Y Lan rất giỏi, ta luôn nghĩ rằng tước gia quá khắt khe."

"Con nghĩ lần này con lại bị mắng rồi." Những lời an ủi không giúp ích gì, cô gái lẩm bẩm một mình.

"Đó không phải lỗi của con, là tước gia ông ấy..." Bà lão lại bắt đầu lời phàn nàn đã lặp đi lặp lại suốt mấy chục năm.

Lâm Y Lan không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng tận hưởng vòng tay ấm áp, cho đến khi những lời than phiền ngừng lại. "Cảm ơn nhũ mẫu, hiện tại con đã thấy khá hơn rồi."

"Y Lan..." Bà lão chăm chú nhìn nét mặt của cô, không khỏi thở dài.

"Nhũ mẫu?" Cô gái nhạy bén nhận ra điều gì đó bất thường.

Bà Mã Á do dự một lúc, rồi nói, "Y Lan, ta nghe đồn từ những người hầu rằng dạo này tước gia rất quý một vị thượng giáo mới thăng chức, nghe nói cậu ta là ngôi sao đang lên của quân đội, có lẽ định... chọn cậu ta làm chồng cho con."

Đôi mắt xanh lục thoáng tối lại, như màn đêm lạnh lẽo bao phủ lấy mặt hồ.

"Người đó tên gì?"

"Không rõ tên, chỉ biết cậu ta là con trai thứ ba nhà họ Tần." Bà lão có chút lo lắng, chỉ biết yếu ớt an ủi. "Y Lan, có lẽ đối phương là người tốt, chắc tước gia đã cân nhắc kỹ, có thể là..."

"Con hiểu rồi, cảm ơn nhũ mẫu, xin lỗi con thấy hơi đói."

Nụ cười hoàn hảo, tiếp tục bữa ăn một cách hoàn hảo, Lâm Y Lan không nói thêm lời nào.

*****

Tần Lạc, xuất thân từ thế gia quân nhân nhà họ Tần.

Xem lại hồ sơ quân đội từ các đồng nghiệp cũ, Tần Lạc có nhiều chiến công hiển hách, danh tiếng vang dội, thăng tiến rất nhanh. Gần đây, anh ta đã cứu một nghị sĩ trong cuộc nổi loạn và lập đại công, được trao huân chương hoàng gia. Chỉ thị mới là điều chuyển đến Hưu Ngoã để hỗ trợ phòng thủ và chỉnh đốn, không lâu nữa sẽ đến nơi.

"Rầm!"

Một binh sĩ to lớn bị quật mạnh xuống đất, không kìm được tiếng rên rỉ đau đớn.

"Người tiếp theo."

Chờ một lúc vẫn không thấy ai đáp lại.

"Đội... đội trưởng..." An Cơ bị các binh sĩ khác ra hiệu, đành mạnh dạn nhắc nhở. "Không còn ai nữa, tất cả đã lên sàn hết rồi."

Lâm Y Lan liếc mắt nhìn, thấy các binh sĩ trong đội mặt mày tái mét, đứng xiêu vẹo bên ngoài sân đấu, vài người còn ôm lấy cái eo, có lẽ hôm nay cô ra tay hơi mạnh.

"Buổi huấn luyện kết thúc tại đây. Các người về nghỉ đi, ngày mai tiếp tục." Lâm Y Lan tự biết mình đã hơi mất kiểm soát, bèn miễn buổi tập tối nay. Các binh sĩ như được đại xá, dìu nhau rời đi.

"Xem ra tâm trạng cô không tốt." Đái Nạp như thường lệ âm hồn không tan, tựa vào vách tường khiêu khích. "Có muốn chơi với tôi không? Tôi biết nhiều cách khiến các cô gái trẻ vui vẻ hơn."

"Cảm ơn ý tốt của trung úy, nhưng tôi nghĩ không cần đâu."

"Cô có thể quên việc tôi là cấp trên." Đái Nạp nhướn mày, vẻ mặt ái muội thản nhiên. "Tôi không cứng nhắc như trung uý Chung Tư đâu."

"Quân quy là vậy, không dám làm càn." Lâm Y Lan ra hiệu cho An Cơ đi trước, cô đã không còn kiên nhẫn để đối phó.

"Cho rằng tôi là tên đàn ông bình thường sao?" Đái Nạp chống tay lên tường, chắn ngay trước mặt, gần như chạm vào khuôn mặt cô. Thấy cô im lặng không đáp, hứng thú của Đái Nạp càng tăng lên. "Nói thật, chỉ cần thử một lần thôi, tôi đảm bảo..."

"Cút đi."

Đái Nạp sững người. "Cô nói gì?"

"Cút!"

Lâm Y Lan lạnh lùng lặp lại, đôi mắt màu xanh lục lạnh như băng, không thể bị xâm phạm.

Đái Nạp vô thức lùi lại một bước, mặt mày trở nên khó coi.

Lâm Y Lan không buồn nhìn thêm, cứ thế bước đi.

"Trưởng quan?" Một vài binh sĩ tụ lại đùa cợt. "Cô nàng này thật sự coi mình là công chúa đấy."

"Mặt mũi và dáng dấp thì đẹp thật, nhưng tính tình thì..." Ánh mắt thô tục nhìn theo bóng lưng cô.

"Công chúa của tiểu đoàn bộ binh?" Đám người cười ầm lên.

"Nghe nói được chuyển xuống từ Đặc Nhĩ, vẫn còn kiêu ngạo lắm."

"Vẻ đẹp thế này mà cũng bị ném ra chiến trường, mấy lão quý tộc đúng là lãng phí."

"Họ không lãng phí thì làm sao đến lượt bọn mình."

"Người đẹp thế này, có lẽ phải tốn chút công sức."

"Trưởng quan chắc sẽ không thất bại chứ, lão chó già Chung Tư đó đúng là phiền phức."

"Trưởng quan?" Đám binh lính bàn tán suốt một lúc lâu, mới nhận ra Đái Nạp vẫn im lặng. "Không lẽ cứ thế bỏ qua?" Edit: FB Frenalis

"Sao có thể." Bị từ chối phũ phàng, khát vọng chinh phục của Đái Nạp càng bùng lên. "Tôi tưởng chỉ là một người phụ nữ tẻ nhạt với vẻ ngoài thôi, không ngờ lại là một con mèo hoang nóng bỏng. Càng khiến tôi thích thú hơn."

Cả đám hiểu ý cười lớn, từng lời từng lời kích động, chờ ngày đội trưởng nắm được phần thưởng để chia sẻ.

*****

Quân kỷ ở căn cứ Hưu Ngoã rất nghiêm ngặt, nhưng chương trình huấn luyện không quá nặng nề. So với các tiểu đội khác, sự nghiêm khắc của Lâm Y Lan khiến binh lính kêu ca không ngớt. Người gần gũi với cô nhất - An Cơ, đã nghe vô số lời phàn nàn từ đồng đội, nhưng chưa bao giờ dám lên tiếng khuyên bảo.

Là một người lính kỳ cựu, An Cơ có mắt nhìn, dù thời gian làm việc với Lâm Y Lan không lâu, cô ấy đã có sự hiểu biết nhất định. Vị chỉ huy mới này trẻ trung, hòa nhã, nhưng tuyệt đối không dễ bị bắt nạt. Những việc nằm trong lý lẽ, cô sẽ linh hoạt xử lý, nhưng một khi liên quan đến nguyên tắc, cô không bao giờ nhân nhượng. Giữ vững thể lực tốt nhất là nghĩa vụ của quân nhân, không thể lấy sự mệt mỏi hay sự lười biếng của các tiểu đội khác làm lý do để thoái thác.

Không còn cách nào khác, các binh sĩ đành cắn răng chịu đựng. Sau vài đợt huấn luyện, kỹ năng quân sự của họ cải thiện rõ rệt, sức chiến đấu cũng tăng lên đáng kể.

"Gần đây làm tốt lắm." Chung Tư ném chiếc mũ xuống, ngồi phịch xuống ghế khiến chiếc ghế phát ra tiếng kêu cọt kẹt.

"Cảm ơn trưởng quan." Lâm Y Lan vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Trung úy là kiểu người lính điển hình, nóng tính và thô lỗ, nhưng đối với cấp dưới mà anh ta quý trọng, anh ta không ngần ngại khen ngợi. Tiểu đội do Lâm Y Lan dẫn dắt vừa chiến thắng trong cuộc thi đấu định kỳ của căn cứ, khiến anh ta cực kỳ phấn khởi, âm thầm tự hào về con mắt tinh tường của mình.

"Đái Nạp gần đây còn gây phiền phức cho cô không?"

"Tôi có thể tự lo được."

"Tốt, bộ dáng đúng là một quân nhân thực thụ." Câu trả lời khiến Chung Tư hài lòng. "Nếu cần thiết, nhớ báo cáo."

"Rõ."

Lâm Y Lan hơi do dự một chút, khiến Chung Tư nhận ra. "Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng."

"Trong đội có nam binh ép buộc nữ binh làm những việc không phù hợp, có thể ngăn chặn được không?" Đây là vấn đề đã tồn tại từ lâu, cô chỉ có thể lặng lẽ chứng kiến mà không có quyền can thiệp.

"Để mặc họ đi." Chung Tư tỏ ra không quan tâm. "Lính tráng sống buồn tẻ, để họ có chút niềm vui sẽ ít gây rắc rối hơn."

"Nhưng đối với nữ binh thì điều này vô cùng tệ hại." Lâm Y Lan kiên trì khuyên nhủ. "Họ đang phục vụ cho đế quốc, nhưng lại phải đối mặt với sự quấy rối từ cả chiến trường lẫn đồng đội."

"Quân đội không cần kẻ yếu." Chung Tư chẳng hứng thú với chủ đề này. "Nếu một người lính không thể tự bảo vệ bản thân, tôi không nghĩ cô ta đủ tư cách là một quân nhân."

"Trong quân đội, nữ giới là thiểu số, về thể chất không có lợi thế, rất khó chống lại sự bất công."

"Vậy tại sao cô có thể làm được." Chung Tư dựa người vào ghế, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lâm Y Lan im lặng một lúc. "Vì tôi gặp được trưởng quan là ngài."

Chung Tư tuy thô lỗ, nhưng không có thói xấu lạm dụng thuộc hạ, điều này vô cùng hiếm hoi trong quân đội.

"Không chỉ vì tôi, mà vì cô đủ mạnh mẽ, có khả năng tự ứng phó." Chung Tư có quan điểm của riêng mình. "Những nữ binh kia biết rõ quân đội là nơi thế nào mà vẫn chọn tham gia, họ nên hiểu điều đó. Không muốn bị bắt nạt thì hãy trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng đa phần bọn họ dùng thân thể để đổi lấy đủ thứ tiện nghi, dụ dỗ lũ nhóc gây gổ, vậy tại sao tôi phải đặc biệt bảo vệ họ."

"Đó chỉ là số ít, còn rất nhiều người phải chịu đựng vì hoàn cảnh ép buộc."

"Cô quan tâm quá nhiều đến những chuyện không liên quan." Chung Tư không muốn tiếp tục, vung tay ngắt lời. "Quân đội xưa nay đều như vậy, cô không nên lãng phí thời gian vào việc này. Quản quá chặt cấp dưới chỉ khiến sĩ khí sa sút, sau này ít nói mấy lời vô nghĩa lại."