Vấn Danh Tường Vi

Chương 8: Ám Toán




Editor: Frenalis

Khi thả vài đồng tiền vào bát của người ăn mày mù mất cả hai cánh tay, Lâm Y Lan lặng lẽ rời đi. Giọng hát khàn khàn của người ăn xin lướt trong gió, người qua lại trên phố vẫn hối hả, sớm đã quen thuộc với cảnh đời vô cảm này.

Mỗi thành phố đều có kẻ ăn mày, còn ở Hưu Ngoã thì đa số là những thợ mỏ tàn phế. Họ liều mình vào sâu trong lòng đất để khai thác khoáng thạch quý báu cho đế quốc, đối diện với những nguy cơ từ các vụ nổ tinh thể không ổn định. Sau khi mất đi các chi, họ chỉ còn cách sống nhờ vào sự bố thí.

Lâm Y Lan chỉnh lại mũ quân đội, ngước nhìn trời. Từng nhóm người lác đác bắt đầu tụ tập quanh bục cao giữa quảng trường. Trên bục, một cột sắt trơ trọi đứng sừng sững, bên dưới chất đầy củi khô, bầu không khí ngột ngạt và u ám bao trùm xung quanh.

Hình phạt thiêu sống, khung hình nặng nhất dành cho tử tù tại đế quốc Tây Nhĩ, là cảnh tượng quen thuộc ở quảng trường trung tâm Hưu Ngoã.

Tiếng chuông vang dội từ tháp chuông vọng lại. Một đoàn tử tù chân trần bị áp giải ra phố, trên cổ mang sợi dây thừng nặng trĩu, hai tay bị trói chặt và rưới đầy sáp nến đỏ, tượng trưng cho tội danh không thể dung thứ. Đám lính vũ trang theo sát họ, tuần hành trên con phố dài.

Dọc hai bên phố là đám đông dân chúng tụ tập, thì thầm về những tử tù râu tóc bù xù. Có người phụ nữ đỏ mắt nhìn chằm chằm vào một tử tù nào đó, nén tiếng khóc thầm. Từng ô cửa sổ ven đường cũng thấp thoáng bóng người quan sát, sự tuyệt vọng bao trùm cả thành phố.

Thông thường, đoàn diễu hành này có sự xuất hiện của quý tộc và kẻ chỉ điểm. Họ thường mặc áo choàng trắng, được dân chúng tung hô nhiệt liệt. Nhưng lần này, tất cả đều vắng mặt. Khác với những cảnh hành hình từng mang không khí lễ hội trước đây, nếu xuất hiện vào lúc này, có lẽ họ sẽ bị đám đông phẫn nộ xé xác.

Lâm Y Lan đứng ở rìa quảng trường, theo dõi đoàn diễu hành đi một vòng quanh thành phố rồi trở về điểm xuất phát. Cột thiêu án đối diện với tòa thị chính được bảo vệ nghiêm ngặt. Trên tầng ba của ban công, các quý tộc và giới thượng lưu của Hưu Ngoã theo dõi buổi hành hình. Danh tính của những tử tù lần này đặc biệt đến mức một buổi thiêu sống đơn giản cũng phải điều động cả binh đoàn bộ binh để giữ trật tự.

Những kẻ tử tù đầy thương tích kia là các thợ mỏ, đồng thời cũng là thủ lĩnh của tổ chức nổi dậy dưới lòng đất tại Hưu Ngoã.

Vì muốn giảm nhẹ lệnh thu hoạch hà khắc, họ đã xúi giục thợ mỏ đình công, gây ra một cuộc bạo loạn ảnh hưởng đến nửa thành phố. Cuối cùng, quân bộ binh phải ra tay đàn áp mạnh mẽ mới dẹp yên được.

Sau khi nhận tin từ những kẻ chỉ điểm, quân đội đã bắt giữ các thủ lĩnh nổi dậy. Dù tra tấn cực hình, họ không khai thác được chút thông tin nào, nhưng lại thu hút nhiều đồng đảng tìm cách giải cứu. Vụ phóng hỏa tòa thị chính cũng là một trong những lần như vậy. Sau khi bí mật tra khảo và xét xử, thẩm phán đã tuyên án thiêu sống công khai. Không ai dám chắc rằng những kẻ phản loạn sẽ không gây ra thêm bất ngờ nào khác.

Nỗi buồn và sự giận dữ lan tràn trong đám đông. Là một thành phố mà phân nửa dân số là thợ mỏ, nhiều người cảm thấy đồng cảm nhưng cũng bất lực trước cuộc nổi dậy thất bại này. Dân chúng căm ghét bọn chỉ điểm, thù địch với quý tộc, nhưng dưới áp lực nặng nề của quân đội, họ không thể phản kháng, chỉ có thể chờ đợi buổi thiêu sống như một lễ hiến tế đầy đau đớn.

Đống củi chất cao gần nửa người tạo thành bức tường ngăn cách cột thiêu với đám đông.

Tử tù bị xích vào cột sắt bằng những sợi xích nặng nề, chờ đợi phán quyết. Vị thẩm phán đội tóc bạc giả bắt đầu đọc bản án, lớn tiếng tuyên bố từng tội danh của tử tù.

Thông thường, đây sẽ là cao trào của buổi hành hình, mỗi câu đều sẽ được dân chúng hô vang hưởng ứng. Nhưng lần này, đáp lại chỉ là một sự im lặng tuyệt đối, bầu không khí căng thẳng chưa từng có. Thẩm phán không khỏi vội vàng, kết thúc phán quyết một cách qua loa.

Nghi thức thanh tẩy tội lỗi bằng lửa, tuy nguyên thủy và man rợ, nhưng lại được sử dụng thường xuyên vì sức răn đe và nỗi đau đớn vô hạn mà nó gây ra cho nạn nhân.

Củi đã tẩm dầu rất dễ cháy. Lửa bốc lên nhanh chóng trong cơn gió, kèm theo khói đen ngột ngạt. Nhiệt độ mỗi lúc một tăng cao, quần áo của tử tù bắt đầu bén lửa. Miệng họ bị nhét giẻ nên không thể hét lên, chỉ có những khuôn mặt vặn vẹo thể hiện sự đau đớn tột cùng. Ngọn lửa hung tợn liếm qua thân thể họ, mùi da thịt cháy khét lan khắp quảng trường.(Dã man quá, hồi đó mình từng bị phỏng nặng ở chân mà vết thương nhức từ trong xương đến nỗi ngủ không được luôn, huống chi đây là thiêu sống toàn thân, hic 😢)

Sắc mặt Lâm Y Lan trắng bệch, không thể kiểm soát được cơn đau tim đang dâng trào, sống lưng lạnh toát.

Mặc dù đứng ở xa và không nhìn rõ cảnh thiêu sống, cô vẫn không thể ngừng run rẩy. Lặng lẽ lùi lại, cô tránh khỏi tầm mắt của thuộc hạ, trốn vào con hẻm tối mà không thể kìm được cơn buồn nôn. Cô nôn đến khi trong bụng chỉ còn lại nước trong.

Cô căm ghét hình phạt tàn nhẫn đến cùng cực này, nhưng lại không thể né tránh nó.

Không biết đã bao lâu trôi qua, mùi hương nồng nặc dần tan đi. Lâm Y Lan lau mặt, ép bản thân quay trở lại vị trí cũ. Tất cả ánh mắt đều đang dõi theo cuộc hành hình, không ai nhận ra sự khác thường của cô. Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy thị trưởng và đám quý tộc rời đi, đám đông giải tán. Trên cột thiêu chỉ còn lại vài mẩu xương đen cháy xém.

"Chỉ huy, trông cô không khỏe lắm." Rời khỏi quảng trường trung tâm, An Cơ khẽ nhắc.

Lâm Y Lan nắm chặt đôi tay lạnh ngắt. "Tôi chỉ hơi đau đầu thôi."

"Hay là tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lát rồi hẵng về căn cứ." An Cơ tốt bụng đề nghị.

Căn cứ cách thành phố không xa. Nhiều binh lính sau khi hoàn thành nhiệm vụ thường la cà trong thành, không muốn quay về doanh trại khô khan. Hiếm có dịp được nghỉ nửa ngày, chỉ cần về điểm danh buổi tối, các trưởng quan thường mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lâm Y Lan quả thực không muốn quay về căn cứ. Cô quyết định buông thả cảm xúc một lần. "Cô đưa họ về trước đi. Trung úy đã phê duyệt kỳ nghỉ của tôi rồi. Mấy ngày này cứ để cô quản lý, có chuyện gì thì báo cho trung úy."

"Rõ!" Niềm vui sướng vì được tin tưởng khiến gò má An Cơ ửng đỏ. Cô ấy chào theo tiêu chuẩn quân đội.

Cửa quán rượu ồn ào khẽ rung lên khi một cô gái trẻ mặc quân phục bước vào.

Chiếc mũ quân đội kiểu dáng con tàu che nửa mái tóc, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, thân hình quyến rũ được tôn lên qua bộ quân phục, mang một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ độc đáo.

Quán rượu trong buổi chiều bỗng chốc im lặng trong giây lát. Cô gái tiến lại gần quầy bar, khẽ nói với người phục vụ một câu. Chỉ chốc lát sau, một ly rượu được đẩy tới trước mặt cô. Cô nâng ly lên nhấp một ngụm, đôi môi khẽ mím lại, khiến trái tim những người đàn ông xung quanh quầy bar như ngừng đập.

Một người phụ nữ đến quán bar một mình là điều không thích hợp, nhưng bộ quân phục của cô đã tạo nên một bức tường vô hình.

Những hành vi ngang ngược vô lương của quân đội ai ai cũng biết, và thân phận đặc biệt của họ càng được đội cảnh vệ thiên vị, dân thường tránh xa, mặc dù sắc đẹp hấp dẫn, những ánh mắt thèm muốn không ngừng dõi theo, nhưng chẳng ai dám tiến lại gần để làm quen.

Âm thanh ồn ào lại từ từ trở về. Đầu ngón tay thon dài lướt trên miệng ly thủy tinh, chất rượu nóng hổi chảy qua cổ họng, khiến cơ thể lạnh lẽo của cô dần ấm lại. Mặc dù cô không nên uống rượu sau khi đã nôn quá nhiều, nhưng điều này giúp cô dễ chịu hơn một chút, vị rượu át đi cảm giác khó chịu nơi cuống họng.

Quán bar chật kín đàn ông, thỉnh thoảng có vài cô hầu rượu và gái điếm lướt qua, buông ra những câu chuyện cười thô tục và trêu ghẹo một cách rêu rao. Nhận ra ánh mắt của cô, một cô gái điếm lả lướt nhìn lại, giơ lên một cử chỉ thô bỉ, khiến đám đàn ông xung quanh phá lên cười.

Lâm Y Lan không nhìn nữa, gọi thêm một ly rượu khác. Cô không muốn về nhà, nhưng ngoài doanh trại quân đội ra, cô chẳng còn nơi nào để đi. Sau khi uống thêm một ly nữa, tâm trạng cũng ổn định lại, cô vẫn phải quay về.

Cửa quán bar mở ra, một nhóm người khác bước vào, không khí càng thêm náo nhiệt. Edit: FB Frenalis

Những bộ quân phục đồng loạt thu hút ánh nhìn của mọi người. Giữa đám đông, ánh mắt của Đái Nạp thoáng qua, nở một nụ cười ngoài ý muốn. Y ôm một cô gái điếm tiến lại, hôn lên môi cô ta rồi vỗ nhẹ lên cái mông đầy đặn của cô ta trước khi đẩy ra, chen đến bên cạnh quầy bar.

"Thật trùng hợp, cô cũng đến đây à."

Thấy tay y định đặt lên người mình, Lâm Y Lan lùi lại một bước. "Chào trưởng quan."

Những người lính khác khôn ngoan không theo sau, họ ở phía bên kia của quán bar cười nói, trêu chọc, thu hút thêm nhiều gái điếm. Mùi rượu, mồ hôi và phấn son rẻ tiền hòa quyện lại, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

"Cô muốn uống gì, tôi mời." Một đồng bạc bay thẳng vào tay người pha chế, ánh mắt Đái Nạp dán chặt vào gương mặt cô.

"Không cần đâu, tôi sắp rời đi rồi. Chúc ngài vui vẻ." Lâm Y Lan từ chối thẳng thừng.

"Ngay cả một ly cũng không thể?"

"Tôi còn có việc, mong ngài thông cảm."

"Lạnh lùng quá nhỉ. Phải chăng cô bị đày đến Hưu Ngoã vì không chịu lên giường với cấp trên ở Đặc Nhĩ?" Đái Nạp hỏi một cách khiếm nhã, vẻ lạnh lùng của cô chỉ khiến dục vọng trong y bùng cháy mạnh mẽ hơn. "Giả vờ đứng đắn làm gì? Đừng nói cô vẫn còn là trinh nữ nhé?"

Đôi mắt xanh lạnh lùng liếc qua y, cô để tiền lên quầy bar rồi đứng dậy rời đi.

Mùi phấn son bỗng nồng nặc hơn, một cô gái điếm lao vào vòng tay Đái Nạp, y lập tức ôm lấy cô ta. Nhân lúc thân hình đầy đặn của cô gái che chắn, tay Đái Nạp nhanh chóng hất một ít bột vào ly rượu, thứ chất bột đó lập tức tan biến.

Lâm Y Lan đội mũ lên, chuẩn bị rời đi. Đái Nạp đẩy cô gái điếm sang một bên và gọi cô lại, nâng ly rượu lên. "Xin lỗi, tôi đã quá đáng. Sau này sẽ không làm phiền cô nữa."

Lời xin lỗi bất ngờ khiến cô phải dè chừng, nhưng cô vẫn im lặng.

"Vậy thì uống một ly, xem như xóa bỏ hiềm khích." Đái Nạp mỉm cười, búng tay ra hiệu cho người pha chế rót thêm một ly.

Lâm Y Lan nghĩ một chút, rồi nâng ly rượu chưa uống cạn lên, uống hết trong một hơi, sau đó đặt ly xuống và quay đi.

Một cô gái điếm bên cạnh cười khúc khích, trao đổi với Đái Nạp một ánh nhìn đầy thỏa mãn.

Quán bar rất rộng, cô mới đi được mười bước giữa đám đông thì chân loạng choạng, cảnh vật trước mắt bỗng chốc trở nên mờ mịt. Cảm giác có điều không ổn khiến trái tim cô lạnh ngắt, không kịp quay đầu lại, cô lập tức đẩy đám người trước mặt ra, cố chạy về phía cửa.

Bên tai cô dường như nghe thấy tiếng hét của Đái Nạp. Những người lính đang cười đùa với đám gái điếm nhanh chóng tụ lại chặn đường cô. Một tên ngã xuống, rồi một tên khác rên rỉ lùi lại, tên thứ ba, thứ tư...

Trong lúc hỗn loạn, cô đã mở được một con đường, lao về phía cửa nhưng trước mắt cô giờ đã chẳng còn gì rõ ràng. Ánh sáng chói lòa như một vòng xoáy nuốt lấy cô, linh hồn cô như bị cuốn lên. Cô va vào ai đó rồi loạng choạng ngã xuống, cánh cửa khép lại, hy vọng cũng theo đó mà vụt tắt. Đầu ngón tay cô cố với lấy điều gì đó nhưng vô ích, chỉ trong giây lát, cô hoàn toàn mất đi ý thức.

Người mà cô va phải là một người đàn ông vừa bước vào quán bar, nhưng chẳng ai để ý đến. Trong không gian náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng, tất cả đều nhìn vào người phụ nữ đã ngã xuống.

Chiếc mũ quân đội rơi ra, mái tóc ngắn bết dính trên gò má, cơ thể cô nghiêng nghiêng tạo nên một đường cong quyến rũ, gương mặt tái nhợt yếu ớt, không ai nghĩ rằng cô vừa đánh ngã sáu tên lính.

Đái Nạp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngất xỉu của cô, cảm giác mềm mại khiến y hân hoan. "Tôi đâu có lừa cô, sau đêm nay, cô sẽ tự tìm đến tôi."

"Trưởng quan, tôi phải là người thứ hai." Một tên lính xoa cánh tay bầm tím, lớn tiếng đòi hỏi.

"Tôi bị cô ta đá mạnh lắm, tôi mới là người thứ hai." Một tên khác lên tiếng tranh giành.

"Lần trước tôi nhường rồi, lần này đến lượt..."

Tiếng tranh cãi ồn ào vang lên không dứt. Đái Nạp bế lấy cơ thể mềm mại của cô, vác lên vai, ra lệnh cho người pha chế. "Cho tao một phòng, như thường lệ."

Y nhận chìa khóa rồi bước đi, nhưng bất ngờ trước mặt xuất hiện một người đàn ông. Không ai biết từ lúc nào người đàn ông vừa bước vào quán bar đã chắn trước lối đi. Đái Nạp gắt gỏng: "Cút ra!"

"Có chuyện gì vậy." Người bạn đi cùng với anh liếc qua, hiểu ngay tình hình, vỗ vai bạn mình. "Đừng dính vào."

Lời khuyên không có tác dụng, người đàn ông ngay lập tức ra tay, cướp lấy người phụ nữ trên vai Đái Nạp, khiến y tức điên.

Người đàn ông ném cô gái ngất xỉu cho bạn mình, rồi lao vào đấu với Đái Nạp. Chỉ vài chiêu, anh đã đẩy lui Đái Nạp, khiến y không ngừng lùi bước. Đái Nạp thất thế định rút súng, nhưng một lưỡi dao sắc bén đã kề sát cổ y, tạo nên một vết máu.

Những tên lính xung quanh chuẩn bị lao vào đều khựng lại, chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã nhanh chóng hạ gục Đái Nạp, rồi xử lý nốt mấy tên lính còn lại. Anh đón lấy người phụ nữ từ tay bạn mình, bước ra khỏi quán bar tối tăm.

"Cô ấy là người của quân đội, chẳng khác nào chó cắn chó, cậu cứu làm gì? Thay đổi tính rồi sao?" Người bạn đi theo sau hỏi với vẻ không hiểu. "Là vì cô ấy xinh đẹp sao?"

Người đàn ông chỉ hờ hững liếc một cái. "Tôi nợ cô ấy một ân tình."

"Cậu nợ cô ấy?" Câu trả lời bất ngờ khiến người bạn càng tò mò, giọng điệu trở nên châm chọc. "Hai người quen nhau à? Cậu đã làm gì, lại dính líu đến người trong quân đội..."

"Không quen." Người đàn ông không để lại chút không gian nào cho sự tưởng tượng. "Cậu có thể im miệng rồi."