Vấn Danh Tường Vi

Chương 6: Xích Long Nha




Editor: Frenalis

Tâm trí mông lung của Lâm Y Lan quay trở lại với những lời quảng cáo không ngừng của ông chủ tiệm. Cô đang suy nghĩ kỹ càng xem loại cốc pha lê nào sẽ được Mộc Lệ yêu thích hơn, chăm chú quan sát những điểm khác biệt nhỏ trên các vết nứt tự nhiên của bề mặt đá. Cô tận tâm lựa chọn từng món. Vòng tay đá thanh kim, cốc pha lê vân sóng, thảm vuông dệt tay bằng tơ mây, nước hoa Mộng Đàm... Danh sách mua sắm dài khiến Lâm Y Lan không khỏi thở dài. Ban đầu cô chỉ định đến thăm một người bạn cũ lâu ngày không gặp, vậy mà....

Khải Hy không thể rời khỏi căn cứ, hết lần này đến lần khác nhờ cô mua giúp một vài món gửi về đế đô làm quà cưới cho em gái. Một yêu cầu đầy thân thành, khó lòng từ chối, Lâm Y Lan đành làm theo.

Từng cửa hàng dần dần đi qua, túi trên tay cô ngày một nặng thêm, số tiền chi ra khiến người ta không khỏi sững sờ. Không thể không thừa nhận, mức lương của Khải Hy thực sự rất hậu hĩnh. Món cuối cùng trong danh sách là nước hoa Tuyên Lan độc quyền của cửa hàng quý phẩm trên đại lộ Hưu Ngoã. Cuối cùng, quá trình mua sắm rườm rà cũng kết thúc, Lâm Y Lan nhẹ nhõm thở phào, trong lúc vô tình giương mắt, hô hấp lập tức ngưng lại.

Người đàn ông ở góc chéo đối diện, dường như đang chọn hương liệu...

Lâm Y Lan vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt kia, với nụ cười nửa như chế nhạo, pha lẫn sát khí và sự khinh bỉ lạnh lùng, cô sẽ không bao giờ quên được. Bản năng tự vệ khiến ngón tay cô khẽ động, nhưng rồi cô mới nhớ ra mình không mang theo súng.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong cửa hàng sang trọng, khí chất nguy hiểm của người đàn ông hoàn toàn bị che giấu, trông chẳng khác gì một thường dân. Quan sát không chút dấu vết, Lâm Y Lan đã nhanh chóng xác định được mục tiêu của anh.

Dù có vẻ như anh đang chú tâm vào sản phẩm, thực chất là đang lặng lẽ theo dõi các vệ sĩ trong tiệm, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua, vài lần dừng lại ở chiếc hộp pha lê trưng bày giữa tiệm, nơi cất giữ báu vật của tiệm: Xích Long Nha màu hồng vàng.

Xích Long Nha không phải là răng rồng, mà là một loại thảo dược quý hiếm.

Nó có hình dạng như chiếc răng, dài chừng nửa thước, với nhiều sợi rễ mảnh bao quanh, toàn thân lấp lánh màu hồng vàng đẹp mắt. Đây là loại linh dược tốt nhất để trị thương, chỉ mọc trong rừng nguyên sinh, số lượng rất ít, giá trị vượt xa vàng. Ngay cả cửa tiệm sang trọng nhất trong thành cũng chỉ sở hữu một cái, đặt trên nền nhung đen như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ đá quý đỏ.

Mặc dù an ninh trong thành phố hỗn loạn, nhưng cướp giật công khai trong một cửa hàng quý hiếm có nhiều vệ sĩ do quý tộc Hưu Ngoã mở ra.... , chỉ khi điên mới dám làm điều đó. Lâm Y Lan rũ mắt suy nghĩ trong giây lát, sau đó ra hiệu cho người phục vụ, đưa cho anh ta một túi tiền vàng.

Chẳng bao lâu sau, Xích Long Nha được cẩn thận lấy ra khỏi hộp pha lê sạch bóng, đặt vào một chiếc túi lụa và buộc chặt. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, nó được trịnh trọng trao cho một cô gái trẻ.

Dù là trong một cửa tiệm danh tiếng nhất Hưu Ngoã, số người có khả năng mua món đồ đắt đỏ như vậy cũng không nhiều. Tất cả đều quay lại nhìn, nhưng tiếc là cô gái quay lưng nên không thấy được dung mạo. Chỉ nghe người phục vụ niềm nở hỏi cô có muốn sử dụng dịch vụ hộ tống miễn phí hay không, cô gái lắc đầu, cầm lấy túi lụa, bỏ vào túi xách rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Người đàn ông kín đáo theo sau cô, giữ khoảng cách, trông giống như một người đi đường ngẫu nhiên.

Chiếc áo khoác màu bạc bao bọc lấy vóc dáng thon thả, mái tóc ngắn màu đen cắt sát làm nổi bật chiếc cổ trắng mịn. Dáng lưng duyên dáng không khiến kẻ bám đuôi để tâm thêm chút nào, mục tiêu sắc bén của hắn chỉ tập trung vào phần túi lụa thò ra khỏi chiếc túi xách.

Cô gái bước đi nhanh nhẹn qua các con phố, tiến lên hành lang bên ngoài của đại thần điện.

Đại thần điện Hưu Ngoã vốn được xây dựng để thờ cúng các vị thần cổ xưa, những khối đá vuông vức cao lớn sừng sững, các đường thẳng trên đó đã có chút hao mòn. Từ sâu trong thần điện, tiếng ca tụng thần linh vọng ra xa xăm, mờ ảo mà thiêng liêng. Cô gái nhẹ nhàng bước qua hành lang vắng vẻ, chưa một lần ngoảnh đầu lại. Ánh nắng chiếu lên những cột đá lớn, tạo nên các vệt bóng tối chồng chéo, trong không gian mờ ảo chỉ còn lại tiếng gót giày khẽ vang lên.

Người đàn ông thoáng ngây người, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tăng tốc, lặng lẽ đi theo qua một khúc quanh. Đột ngột dừng lại, đồng tử anh co rút mạnh.

Bóng dáng mảnh mai đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại hành lang trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim. Ngón tay anh vẫn đặt trên cò súng, nhưng không có cảm giác nguy hiểm của một cái bẫy. Đôi mắt anh bỗng bị thu hút bởi thứ gì đó.

Cuối hành lang là bức tượng nữ thần số mệnh kích thước bằng người thật.

Nữ thần xinh đẹp mang vẻ mặt đầy nhân từ, tay cầm chiếc cân phán xét số phận của loài người. Trên chiếc cân có khắc hình thanh kiếm và quyền trượng, biểu tượng của sự trừng phạt và vinh quang. Qua thời gian dài, bức tượng đã có chút hư hại, nhưng vẫn giữ nguyên sự uy nghiêm.

Anh từng bước tiến lại gần, cho đến khi đứng trước bức tượng nữ thần.

Trên đĩa cân bằng đá trắng có một chiếc túi lụa màu vàng, nổi bật dưới ánh mặt trời.

Khung cảnh tĩnh lặng như một phép màu từ thần linh.

Anh nhấc chiếc túi lụa lên, mùi hương đặc trưng của Xích Long Nha xộc thẳng vào mũi, cảm giác nặng trĩu trong tay nhắc nhở anh về sự chân thực của nó. Ngước mắt nhìn ra xa, dưới bậc thang dài là quảng trường trung tâm thành phố, những người bán hàng lác đác đang mời chào vài vị khách cuối cùng. Đài phun nước không ngừng hoạt động tạo nên làn sương nước, một đàn bồ câu trắng quay về tổ bay qua đầu người đi đường, tiếng chim kêu vang vọng trong gió.

Hình bóng màu xám bạc của cô gái bị ánh hoàng hôn nhuộm thành sắc vàng ấm áp. Khuôn mặt nghiêng xinh đẹp trông thật dịu dàng, sinh động. Cô nhận lấy túi giấy từ tay người bán hạt dẻ nướng, giấu nó vào ngực rồi vội vàng chạy theo vài bước, nhảy lên chiếc xe điện đang chầm chậm lăn bánh.

*****

Trên đời có những điều mãi mãi không công bằng, chẳng hạn như khoảng cách giữa người nghèo và quý tộc, nhưng có những thứ lại luôn công bằng, như bầu trời và ánh mặt trời.

Khu ổ chuột lộn xộn cũng trở nên dịu nhẹ hơn dưới ánh hoàng hôn. Người đàn ông vội vã bước qua những con hẻm chằng chịt như mạng nhện, điêu luyện như thể đã quá quen thuộc với mọi ngóc ngách. Chẳng mấy chốc, anh dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ.

Gõ cửa vài cái với âm thanh dài ngắn khác nhau, cánh cửa mở ra, lộ diện một khuôn mặt đầy râu, trán nhăn nhó đẫm mồ hôi. "Tiêu Ân sắp không qua khỏi rồi, thuốc không có tác dụng, tôi hết cách rồi..."

Chiếc túi lụa màu vàng nhạt được nhét vào ngực anh ta, lời than phiền lập tức bị nghẹn lại. Người kia tròn mắt nhìn một lúc rồi bất ngờ đứng bật dậy, quên mất đang ở cửa, va vào khung cửa với tiếng "bụp", đau đến nỗi hít mạnh một hơi. "Đây... Đây là..."

"Tát, đây là Xích Long Nha." Thấy phản ứng thất thố của bạn mình, người đàn ông khẽ mỉm cười. Edit: FB Frenalis

"Tất nhiên tôi biết! Ý tôi là không ngờ anh thực sự lấy được thứ này. Chỗ đó lính canh nhiều như kiến, sao anh làm được?" Tát mở túi lụa ra xem xét, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng kéo áo khoác của anh ra. "Anh có bị thương không?"

"Không phải đánh nhau, lấy được nó là chuyện ngoài ý muốn." Người đàn ông không có thời gian giải thích, vội giục. "Đi cứu Ân đi, đừng để cậu ấy chết. Tôi đã hứa với cha cậu ấy rồi."

"Yên tâm, giờ dù cậu ấy muốn chết cũng không được." Biết rằng thời gian không thể chậm trễ, Tát dừng mọi câu hỏi, vội vàng vào nhà. Dù vậy, lòng hiếu kỳ vẫn như móng vuốt mèo cứ gãi trong lòng. Chốc lát sau, anh ta thò đầu ra ngoài. "Anh đừng đi vội, đợi tôi làm xong rồi nói."

Người đàn ông lắc đầu, định rời đi thì một bóng dáng lảo đảo xông tới, suýt ngã, may được anh đỡ kịp.

Cậu bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi ngước lên, ánh mắt hoảng sợ, thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Rõ ràng cậu đã chạy không ngừng nghỉ, mồ hôi còn đang nhỏ xuống từ tóc.

"Phan!" Anh trầm giọng gọi, đôi mắt liếc nhanh về phía con hẻm sâu. "Có người đuổi theo cậu?"

Thấy Phan thở không ra hơi, anh búng ngón tay tạo một tiếng huýt sáo. Từ con hẻm trống không có một tiếng vọng đáp lại, rồi một loạt tiếng huýt sáo vang xa, từng đợt nối tiếp nhau. Chẳng mấy chốc, một âm thanh khác vang lên đáp lại.

"Không ai đuổi sao cậu lại hoảng loạn thế." Tiếng huýt sáo báo hiệu không có gì nguy hiểm, anh tạm yên tâm.

Phan cuối cùng cũng lấy lại hơi thở, đưa tay đầy mồ hôi ra. Trong lòng bàn tay cậu nắm chặt một chiếc túi tiền. "Em vừa trộm của một người giàu có, giờ có thể mua loại thuốc đắt tiền đó rồi."

Cậu bé phấn khích lặp lại. "Thật đấy, có rất nhiều vàng. Tiêu Ân sẽ không chết nữa. Bây giờ đi mua ngay, nói em biết chỗ nào có bán thuốc, em sợ chậm trễ sẽ không kịp." Nghĩ đến việc cứu được bạn, Phan gần như bật khóc.

Người đàn ông nhất thời trầm mặc.

"Em không nói dối, nhìn đây!" Phan sốt ruột chứng minh, lộn ngược túi tiền, hơn chục đồng tiền vàng rơi ra.

"Tiêu Ân đã có thuốc rồi, Tát đang cứu cậu ấy, sẽ không có nguy hiểm nữa." Nhìn đống vàng lấp lánh, người đàn ông cau mày. "Tôi đã nói không được trộm của quý tộc, cậu có muốn bị bắt và chặt tay không?"

Phan sững người, cuối cùng cũng hiểu lời anh nói, nước mắt lăn dài. "Tiêu Ân thật sự sẽ không sao chứ?"

"Ừ." Anh xoa đầu cậu bé, "Cậu làm rất tốt, nhưng quá liều lĩnh. Lần sau đừng làm vậy nữa."

Phan vừa khóc vừa gật đầu, vàng rơi tứ tung xuống đất.

Anh khuyên vài câu rồi im lặng. Sau một hồi, Phan ngừng khóc, quệt mũi.

"Em không trộm của quý tộc. Nhìn thấy người phụ nữ đó xách nhiều thứ, em đoán chắc cô ta giàu." Phan thành thật nói. "Em bảo Đại Bích véo đứa em gái năm tuổi của cô ấy một cái, rồi lôi kéo áo cô gái đó mà khóc lóc. Thời điểm hai người họ dây dưa, em thó được túi tiền. Lúc họ phát hiện ra thì em đã nhảy lên xe rồi."

"Đại Bích và những người khác thì sao?"

"Họ sẽ không sao đâu. Cô ta không có người hầu theo, chắc chắn không phải quý tộc. Nếu đi báo cảnh sát, cô ta còn bị đội cảnh vệ tống tiền nữa, bọn chúng không bao giờ bỏ qua một con mồi béo bở." Phan nhanh nhẹn nói, hợp tác với bạn bè trong khu ổ chuột rất ăn ý, biết rõ giới hạn để hành động.

Ở thành Hưu Ngoã, đội cảnh vệ chủ yếu hộ tống quý tộc đi lại hoặc đêm về, đồng thời còn tranh thủ vơ vét mấy người bán hàng rong. Trong tình hình an ninh tệ hại, dân thường hiếm khi mang theo nhiều tiền ra ngoài, hiếm lắm Phan mới gặp được một cơ hội như thế này.

"Người phụ nữ đó trông thế nào?" Người đàn ông không trách mắng nữa.

"Trẻ đẹp, có thể là tình nhân của một thương gia giàu có." Phan trở lại vẻ lém lỉnh thường ngày. "Cô ta còn có cái eo thon, nhưng em chưa kịp sờ."

Người đàn ông liếc cậu bé lém lỉnh một cái rồi cầm túi tiền lên xem xét.

Thiết kế rất tinh tế, khác hẳn những túi tiền bán ngoài chợ. Chiếc túi nhung xanh sẫm đã mòn cũ, sợi dây tua màu vàng có chút phai màu, bên trong lót lụa thêu một bông hồng nhỏ, nếu không nhìn kỹ khó mà nhận ra. Anh ngắm nghía một lúc, ánh mắt khẽ dao động, rồi lấy từ đáy túi ra một tờ giấy được gấp lại.

Trên giấy ghi một danh sách đồ cần mua, những món đã được gạch đi gần hết, chỉ còn mục cuối cùng. Nét chữ tinh tế hơi nghiêng, viết: "Cửa hàng quý phẩm số 93 phố Hưu Ngoã - Nước hoa Tuyên Lan."

Sau một hồi im lặng, người đàn ông thở dài. "Người phụ nữ đó mặc gì?"