Chương 39: Quái sự
Lúc này đã gần đến giờ Tỵ, bầu không khí dưới tầng dần trở nên náo nhiệt, tuy nhiên trên lầu vẫn còn khá thưa thớt. Khương Thiên thong thả đi đến bên cạnh đám người, chắp tay nói:
“Tại hạ Khương Thiên, hân hạnh được gặp mặt chư vị”
“Hạnh ngộ hạnh ngộ, ta gọi Đường Sùng Tiến”
“Muội là Vương Tiểu Uyển”
“Vương Phúc Kiến”
“Th·iếp thân Lạc Thiến Nhu”
Sau khi mọi người thay phiên nhau báo ra danh tính, lúc này Đường Sùng Tiến mới huơ tay chỉ sang chiếc ghế bên cạnh:
“Vị huynh đệ này trước tiên cứ ngồi xuống đây đã. Lúc nãy bọn ta có điều mạo phạm, kính xin huynh đệ chớ trách”
“Chuyện nhỏ mà thôi” Khương Thiên gật đầu mỉm cười, đoạn lại đặt mông ngồi xuống. Đợi hắn an tọa rồi Vương Tiểu Uyển mới tò mò hỏi:
“Tiểu muội nhìn Khương đại ca rất lạ mặt, chắc hẳn không phải cư dân trong thành này?”
Khương Thiên lắc đầu cười khổ:
“Cư dân trong thành này nhiều như vậy, chẳng lẽ cô nương còn có thể nhớ mặt hết những người mình từng gặp sao. Bất quá cô đoán trúng rồi, tại hạ là người từ nơi khác đến, vào thành chỉ để mua sắm một vài thứ”
“Oa, ta biết ngay mà” Vương Tiểu Uyển vỗ tay reo lên.
“Hóa ra chỉ là con trai nhà buôn” Vương Phúc Kiến khịt mũi khinh thường, không để ý đến ánh mắt tiểu muội đang liếc mình.
“Vậy Khương huynh đệ đã mua được thứ mình cần chưa?” Đường Sùng Tiến hứng thú hỏi.
“Vừa mới xong xuôi thôi, tại hạ đang định ghé vào tửu lâu này nghỉ chân một lát rồi sẽ rời thành” Khương Thiên không nhanh không chậm đáp.
Trong mắt Vương Tiểu Uyển thoáng qua vẻ thất vọng, nàng mỉm cười nói:
“Thành Bá Lăng trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đã là tòa thành lớn nhất, thổ sản tự nhiên cũng vô cùng phong phú. Nếu Khương huynh đã cất công đến đây thì tiểu muội thật tình khuyên nên ở lại thêm vài ngày để thăm thú rồi hẵng đi cũng chưa muộn”
“Không giấu gì cô nương, tại hạ từng đến đây vài lần rồi. À, lần trước tại hạ còn may mắn được chứng kiến hội hoa đăng trên sông Tần Như, thật cũng có vài phần thú vị”
Ở thời đại này phàm nhân muốn di chuyển giữa hai tòa thành ít nhất cũng phải tính bằng tháng, câu nói “lần trước” của hắn đều được mọi người ngầm hiểu thành một lần lễ hội nào đó trong quá khứ. Đường Sùng Tiến tiếc nuối thở dài:
“Nói đến thật đáng tiếc, hội hoa đăng năm nay cũng vừa qua được vài ngày thôi. Nếu Khương huynh đệ đến sớm một chút thì…”
Gã còn chưa nói hết câu thì đã bị một tiếng gắt gỏng chen ngang:
“Cái gì mà ‘vài phần thú vị’? Đồ nhà quê như ngươi thì hiểu cái gì, sợ rằng cả đời ngươi cũng không có may mắn được chứng kiến một lễ hội hoành tráng như thế ở nơi khác đâu”
Vương Phúc Kiến lập tức lộ vẻ khó chịu, cho rằng đối phương là đang trang bức bản thân đi nhiều biết nhiều.
“Có thể là như vậy thật”
Khương Thiên cười ha hả đáp lời. Tất nhiên hắn sẽ chẳng rỗi hơi mà đi phổ cập với vị Vương công tử này về những lần tổ chức đại điển ở Vô Thủy Thần Tông, như thế nào là Long Phượng bay đầy trời, Tiên nhân ngự kiếm chúc mừng, Thành Hoàng Hà Bá dâng lễ vật đông nghịt dưới đất… Mà cho dù có nói ra cũng không ai tin.
Nhưng biểu hiện này của hắn trong mắt Vương Phúc Kiến lại trở thành nhát gan nịnh nọt. Gã đắc ý nhướng mày, muốn nói thêm gì đó để thị uy nhưng rốt cuộc lại chẳng biết phải nói gì, thế là đành buồn bực hừ lạnh một tiếng.
Vương Tiểu Uyển cũng không tiện phê bình ca ca, dù sao thì mặt mũi của thành Bá Lăng cũng chính là mặt mũi của phủ thành chủ. Thấy bầu không khí dần trở nên ngưng trệ, nàng lo lắng suy nghĩ một lúc, chợt linh quang khẽ động, thần thần bí bí nói:
“À đúng rồi, tiểu muội nghe bảo vào đêm diễn ra hội thuyền trên sông Tần Như đã xảy ra một kiện quái sự vô cùng kì lạ”
“Quái sự?” Vương Phúc Kiến kinh hô một tiếng, vội vàng hỏi lại.
“Cụ thể thì muội cũng không rõ, chỉ biết giữa lúc trời quang mây tạnh bỗng nhiên có một vòng xoáy đen khổng lồ ngưng tụ trên bầu trời, sau đó lại chợt biến mất không còn dấu vết.”
Đường Sùng Tiến liền tiếp lời:
“Chuyện này thì ta cũng có nghe nói. Đêm đó tại hạ phải đi dự tiệc với gia phụ nên không được tận mắt chúng kiến, nhưng vài vị biểu đệ biểu muội tham gia hội thơ trên thuyền đều bảo rằng vòng xoáy đen kia còn phát ra âm thanh vô cùng quái dị, dọa cho mọi người một phen sợ mất mật. Nhưng đến lúc định thần nhìn kĩ lại thì không còn thấy gì nữa, khiến bọn họ đều hoài nghi mình vừa gặp ảo giác”
“Nói như vậy tin đồn hẳn là thật rồi” Vương Tiểu Uyển sợ hãi than thở, “Vừa qua năm mới đã xuất hiện dị tượng, không biết là phúc hay họa nữa”
Mọi người nhanh chóng bị cuốn vào câu chuyện, rôm rả bàn luận đến nỗi Lạc Thiến Nhu vốn yên tĩnh nãy giờ cũng phải chêm vào một hai câu, không ai để ý đến sắc mặt Khương Thiên sớm đã chuyển thành màu xám xịt.
Thấy Lạc tiểu thư cũng hứng thú với chuyện này, Vương Phúc Kiến không nhịn được nghĩ muốn thể hiện trước mặt nàng. Hắn dương cằm đắc ý:
“Sợ cái gì, đừng nói đến dị tượng, cho dù là quỷ vật từ âm tào địa phủ trốn ra ta xem cũng không phải chuyện to tát.”
Hai vị cô nương nghe hắn khoác lác đều bất đắc dĩ lắc đầu, Đường Sùng Tiến vội khuyên bảo:
“Vương huynh, những chuyện này không nên mang ra đùa giỡn đâu”
“Giỡn cái đầu ngươi”
Vương Phúc Kiến tức giận trừng mắt liếc gã, lại quay sang xem thái độ của Lạc tiểu thư, thấy nàng ung dung nhẹ nhàng không có vẻ gì là tin tưởng lời nói của mình, trong lòng càng thêm hổ thẹn, nhìn ngó xung quanh một hồi mới căn răng nói:
“Ta tiết lộ cho các ngươi một bí mật, trong thành Bá Lăng này có tiên nhân tọa trấn”
Trái với mong đợi của hắn, xung quanh không một ai phản ứng lại trước tin tức kinh thiên động địa này. Mọi người phảng phất nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc. Đường Sùng Tiến thở dài:
“Vương huynh, huynh xem, lời này cũng thật là…”
“Sao, các ngươi dám nghi ngờ lời nói của bổn công tử à?”
Hắn đang muốn phát tác, bỗng chân trái bị người khác đạp một cái đau điếng, vừa định mở miệng mắng chửi liền bị đôi mắt nghiêm túc của muội muội chế trụ. Lúc này hắn mới bình tĩnh lại, gương mặt tái xanh, thức thời im lặng không dám nói thêm gì nữa.
“Ca ca cũng thật là, vì muốn lấy lòng Thiến Nhu tỉ mà mang cả chuyện thần tiên ra nói khoác. Mọi người mau dùng bữa đi, Thiến Nhu tỉ, để muội gắp cho tỉ”
“Đúng đúng, thức ăn sắp nguội cả rồi. Khương huynh đệ đừng khách khí a…”
Vương Tiểu Uyển cười hì hì nói, Đường Sùng Tiến nhẹ nhàng phối hợp. Mọi người lúc này đều im lặng dùng bữa, ăn ý không nhắc lại chuyện lúc nãy,
Ước chừng qua khoảng một tuần trà thức ăn trên bàn đã được dùng hết, ba người kia lại tiếp tục hàn thuyên thêm vài câu chuyện không rõ đầu đuôi. Đa số là Khương Thiên ngồi một bên lắng nghe, chỉ khi có người hỏi hắn mới mở miệng trả lời.
Lại thêm nửa khắc thời gian, Lạc Thiến Nhu yêu kiều đứng dậy hữu lễ:
“Trong nhà còn có việc không thể nán lại lâu hơn, Thiến Nhu xin cáo từ trước”
“Để ta đưa nàng về phủ”
Vương Phúc Kiến vội vàng đứng dậy theo, trong mắt hàm chứa vẻ hưng phấn.
Lạc Thiến Nhu mỉm cười lắc đầu:
“Ý tốt của Vương công tử Thiến Nhu xin tâm lĩnh, nhưng xe ngựa Lạc Phủ đã chờ sẵn dưới lầu rồi, đành hẹn sang dịp khác vậy”
“Vậy sao, thật đáng tiếc…”
Vương Phúc Kiến lộ vẻ thất vọng, “Vậy để hôm khác cũng được”
Sau khi Lạc Thiến Nhu rời tửu lâu, Vương Phúc Kiến cũng mất hết hứng thú, liền kéo theo Vương Tiểu Uyển đầy vẻ không muốn hồi phủ.
Lúc này trên bàn chỉ còn lại Khương Thiên và Đường Sùng Tiến, họ Đường cười khổ chắp tay:
“Vương thiếu gia nói chuyện xác thực quá đáng, ta muốn giúp ngươi nhưng cha hắn là cấp trên của cha ta, ài, đành lực bất tòng tâm”
“Mỗi người một tính cách, tại hạ không tức giận”
Khương Thiên mỉm cười đáp, “Chỉ là vị Lạc tài nữ kia lúc nãy trong ánh mắt nhìn ta như có điều muốn nói, nhưng rốt cuộc lại im lặng, không biết là tại sao”
“Lạc tiểu thư tài cao chí lớn không thua đấng mày râu. Chắc hẳn thấy Khương huynh đệ là người bên ngoài vào thành nên muốn hỏi thăm vài điều, nhưng lại ngại Khương huynh đệ gặp rắc rối”
“Ta thì có thể gặp rắc rối gì chứ?” Khương Thiên ngạc nhiên hỏi lại.