Chương 38: Mời kết giao
“Hắn đã đồng ý dời đi, muội còn rỗi hơi quan tâm làm chi?”
Vương thiếu gia khó chịu nói.
“Chẳng phải là vì người ta ngại hung danh của huynh nên mới bất đắc dĩ nhường đó sao?” Vị cô nương này cũng không chịu thua, quay sang trừng mắt liếc hắn. “Cha vẫn thường hay dạy là cần phải lấy đức phục người đấy”
“Có sao?” Tròng mắt tên họ Vương hơi híp lại, nhất thời không nhớ ra phụ thân từng nhắc đến lúc nào. Bất quá hắn rất nhanh đã gạt chuyện này sang một bên, chỉ vào mặt Khương Thiên, kiêu ngạo hất cằm:
“Thôi được, bổn thiếu gia khinh thường chiếm tiện nghi của ngươi. Cho ngươi mười quan tiền, mau cút khỏi cái bàn này”
Trong lòng gã còn nói thầm một câu “Bổn thiếu gia dám cho, để xem ngươi dám nhận không?”
“Không cần. Ta ngồi ở đâu cũng như nhau”
Khương Thiên lắc đầu, sau đó từ tốn đi sang một bên bàn khác.
“Muội thấy chưa, là hắn không chịu nhận đền bù đấy nhé” Vương thiếu gia dương dương hất cằm. Tiểu cô nương cũng không biết nói gì, người ta ăn mặc quý khí như vậy còn cần vài đồng bạc lẻ của huynh sao, tức giận hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi được rồi, mọi người mau nhập tọa đi” Lúc này tên nam tử còn lại mới lên tiếng.
Bốn người chia ra hai bên nam nữ ngồi đối diện nhau. Họ Vương lúc này liền vui vẻ hướng về cô gái váy trắng nói:
“Không biết hôm nay Vương Phúc Kiến ta gặp phải thiên đại vận may gì mới mời được Thiến Nhu nàng rời phủ. Quả thật như nắng hạn gặp mưa rào”
“Còn phải nói. Thiến Nhu tỉ tỉ đoan trang hiền thục, ngày thường đều trốn trong khuê phòng gãy đàn làm thơ, rất ít khi nhận lời ra ngoài. Nếu không nhờ ta năn nỉ gãy lưỡi, hừ, chỉ dựa vào bản sự huynh…” Vương Tiểu Uyển khúc khích cười mỉa.
“Muội ít nói đi” Vương thiếu gia tức giận liếc xéo, nhưng đáp lại gã chỉ là một cái lè lưỡi. Trong lòng gã vô cùng tức giận, tiểu quỷ này chẳng hiểu làm sao nãy giờ cứ nhăm nhe châm chọc mình. Bất quá nghĩ đến nàng là bạn tốt của Thiến Nhu, muốn công lược người đẹp còn phải nhờ nàng trợ giúp nhiều, gã đành cắn răng nuốt hận.
“Xin thiếu thành chủ chớ giễu cợt tiểu nữ. Thiến Nhu tài học sơ thiển, dung mạo tầm thường, đâu xứng với lời khen tặng của ngài”
Thiếu nữ váy trắng mỉm cười đáp, nụ cười như gió xuân khiến Vương thiếu gia ngồi đối diện không tự chủ được si ngốc nhìn nàng. Tên nam tử bên cạnh thấy biểu hiện của đồng bạn có chút thô thiển, liền tằng hắng một cái, ôm quyền chắp tay:
“Lạc tài nữ thật quá khiêm tốn. Nếu Đường mỗ ra đường mà dám nói Lạc Thiến Nhu là người dung mạo tầm thường, tài học sơ thiển, chỉ sợ chưa đầy nửa tuần trà liền bị mọi người hùa nhau ném đá tới c·hết.”
Vương Phúc Kiến lúc này mới định thần lại, vội góp lời vào:
“Khi ấy chắc chắn bổn thiếu gia sẽ là người ném viên đá đầu tiên”
Hai người ăn ý cùng cười to. Vương Tiểu Uyển cũng không nhịn được bụm miệng cười, chỉ có Thiến Nhu là hơi cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì.
Đồ ăn rất nhanh đã được bê ra. Tiểu nhị sau khi lên món cho bàn của đám người Vương Phúc Kiến liền bê một ấm trà và vài dĩa thức nhắm sang chỗ Khương Thiên, lắc đầu cười khổ:
“Xin lỗi đã khiến công tử đợi lâu.”
“Không việc gì, ta hiểu nỗi khổ của ngươi mà” Khương Thiên vui vẻ nói.
Trong mắt tiểu nhị tràn ngập sự cảm kích. Nếu lúc trước hắn thích vị công tử này chỉ vì bạc thì bây giờ hắn đã thực sự sùng bái đối phương. Nhiều tên công tử ca bị Vương thiếu kia bắt nạt, không dám gây sự với phủ thành chủ liền tìm cách trút giận lên những người có thân phận thấp hèn như hắn.
Sau khi cho tiểu nhị lui xuống, Khương Thiên nhấp một ngụm trà, khuỷu tay chống xuống bàn, nhắm mắt ngưng thần thư giãn.
Mà lúc này ở bên cạnh cửa sổ, Vương Phúc Kiến nghi hoặc liếc nhìn muội muội:
“Tiểu Uyển, nãy giờ ngươi làm gì cứ nhìn lén tên nam tử kia vậy?”
“H-ả, làm gì có. Muội chỉ hiếu kì không biết người nọ đến từ đâu. Nhìn cách ăn mặc chắc hẳn cũng là công tử thuộc gia đình giàu có, nhưng trước giờ hình như chưa từng gặp qua”
Vương Tiểu Uyển mặt đỏ như lựu, lúng túng giải thích.
“Có gì mà ngạc nhiên, thành Bá Lăng này dân số ít cũng đến vài trăm vạn, người giàu nhiều không kể xiết, muội chưa gặp qua cũng là bình thường”
Vương Phúc Kiến lắc đầu đáp.
“Hừ, chỉ dựa vào dung mạo của y cũng đã có thể nổi danh khắp nơi. Các tiểu thư khuê các khi nói chuyện tư mật thích nhất là bàn luận về ngoại hình nam tử, một đồn mười, mười đồn trăm, làm sao có chuyện chút ít danh tiếng cũng không có. Thiến Nhu tỷ, muội nói có đúng không?”
Vương Tiểu Uyển ưỡn ngực, thập phần tự tin.
Vương Phúc Kiến khẩn trương liếc nhìn Lạc tiểu thư, thấy nàng vẻ mặt hờ hững, bộ dáng không quan tâm liền thở phào một hơi, trong lòng càng thêm đắc ý:
“Chỉ dựa vào dung mạo thì có tác dụng gì. Lão tử vừa có tiền vừa có quyền, luận giàu có và quyền lực trong thành này ai dám so với Vương gia? Thiến Nhu luôn tỏ ra lãnh đạm với ta thì tất nhiên cũng sẽ không để người này vào mắt”
“Nếu Tiểu Uyển hứng thú với y như vậy thì tại sao không gọi y sang cùng trò chuyện?”
Nam tử bên cạnh Vương thiếu gia tủm tỉm nói.
“Gọi hắn sang làm gì, ngươi không thấy lão tử đang tán gái sao?”
Vương Phúc Kiến trợn tròn mắt, vừa định lên tiếng phản bác thì Vương Tiểu Uyển đã c·ướp lời:
“Ý này hay lắm. Ta lập tức sai tiểu nhị đi mời người”
…
Khương Thiên đang chống tay lên bàn nhập định, bỗng tiểu nhị lại gần nói nhỏ vào tai hắn:
“Công tử, mọi người bên bàn của Vương thiếu gia gặp ngài khí độ bất phàm, muốn mời công tử sang ngồi kết giao một phen. Mong rằng công tử nể mặt”
“Nể mặt?”
Khương Thiên không khỏi có chút kinh ngạc. Từ trước đến nay ngoài sư phụ và các vị trưởng lão ra, còn chưa có ai dám cùng hắn đề cập đến hai chữ “nể mặt”. Thiếu chủ của Vô Thủy Thần Tông còn phải nể mặt người phàm sao?
Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không hề tức giận, trái lại còn có hơi chút buồn cười, liền gật nhẹ đầu:
“Bọn họ đã thịnh tình mời khách như vậy, nếu ta từ chối thì bất kính”