Chương 40: Người quen cũ
“Khương huynh đệ cũng thấy rồi đó, Vương Phúc Kiến một lòng truy cầu Lạc tiểu thư, Lạc tiểu thư hiển nhiên không coi trọng y. Bất quá y cũng không chịu bỏ cuộc, suốt ngày như cái gậy quấy phân heo bám theo, tên nam tử nào muốn tiếp cận nàng đều bị y ngầm tìm lý do gây khó dễ”
Đường Sùng Tiến tiếc hận than thở. Gã vốn cũng nằm trong đám công tử hâm mộ Lạc Thiến Nhu, cuối cùng lại bị ép trở thành quân sư bày mưu nghĩ kế cho người khác chinh phục nàng. Nỗi khổ này có ai hiểu thấu chứ.
“Vậy thì vị Vương công tử này đúng là tự coi mình thành hộ hoa sứ giả rồi. Nhưng tại hạ có điểm không hiểu, theo như lời Đường huynh nói thì chỉ những ai ý đồ với Lạc tài nữ mới gặp rắc rối, nếu nàng muốn tùy tiện hỏi vài câu thì đâu thể thành lý do để y tức giận được”
“Theo lý là như vậy, nhưng tên nhị thế tổ này vốn không thèm nói đạo lý. Lần trước Quách Đại Phú ở thành Tây tình cờ gặp nàng trong thơ lầu, hai bên trao đổi vài câu khiến Lạc tiểu thư bật cười một cái. Kết quả chuyện này không hiểu sao lại đến tai Vương Phúc Kiến, họ Quách kia liền b·ị đ·ánh đến nằm liệt trên giường nửa tháng”
“Lạc tiểu thư có biết chuyện này không?”
Đường Sùng Tiến thở dài đáp:
“Biết thì cũng chẳng làm được gì. Ở dây Vương gia đại biểu cho trời, cha nàng tuy là đại nho có chút danh vọng nhưng lại không nắm thực quyền. Còn may là thành chủ đại nhân rất coi trọng Lạc thúc thúc nên y mới không dám làm bậy”
“Ồ, tại hạ hiểu rồi”
Hai người nói thêm vài câu rồi cũng cáo từ rời khỏi tửu lâu. Khương Thiên lúc này thong thả đi trên con đường cạnh sông Tần Hoài, nhớ tới lời nói của tên Vương Phúc Kiến khi nãy, trong lòng thầm nghĩ:
“Tiên nhân mà hắn nhắc tới có phải là…”
…
Trên xe ngựa của Vương phủ, Vương Tiểu Uyển ngồi đối diện huynh trưởng, gắt giọng trách cứ:
“Sao huynh lại ngu ngốc như vậy. Nếu lúc nãy muội không kịp thời ngăn cản thì chẳng biết phải giải thích với cha thế nào”
“Là ta nhất thời hồ đồ”
Trái với tính cách coi trời bằng vu·ng t·hường ngày, Vương Phúc Kiến lúc này mặt mũi xám xịt, trên trán vẫn còn rịn mồ hôi.
“Cha đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của Mạnh lão, nếu không phải người sợ huynh mắt mù đi trêu chọc gia đình bọn họ thì cũng không dám nói cho huynh biết đâu”
“Hiểu rồi, hiểu rồi. Sau này ta sẽ chú ý hơn”
Gã xua tay ra hiệu muội muội đừng nói nữa. Lại ngồi thêm một lúc, giống như chợt nghĩ đến chuyện gì, vội reo lên:
“Muội nói xem, nếu ta muốn bái lão nhân gia làm sư phụ truyền dạy thần tiên diệu pháp, việc này liệu có thể thành không?”
Vương tiểu thư bị tiếng nói bất chợt của hắn làm cho giật mình. Sau khi định thần lại liền trừng mắt khinh thường:
“Nghĩ cũng đừng nghĩ”
“Chưa nói đến tư chất của huynh thế nào, bậc cao nhân ẩn mình như Mạnh lão tất nhiên sẽ không vì vài chuyện nhỏ nhặt mà bại lộ thân phận. Năm đó phụ thân đang tuổi tráng niên, lại nổi danh văn võ song tuyệt trong đám đồng lứa còn bị lão nhân gia từ chối ngoài cửa nữa kìa”
“Thế nhưng nếu ta cũng trở thành tiên nhân, chẳng phải là có thể phi thiên độn địa, trường sinh bất lão, tiêu dao khoái hạt không sao kể xiết. Chỉ sợ lúc đó Lạc tiểu thư còn hận không thể lập tức hiến thân cho ta, hắc hắc…”
Vương Phúc Kiến vừa nói vừa tưởng tượng viễn cảnh trong đầu đến nhập thần, khóe miệng không tự chủ nở nụ cười dâm tà, chảy cả nước dãi ra ngoài.
Vương tiểu thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vội khuyên ngăn:
“Hừ, mơ tưởng. Thay vì suốt ngày nghĩ đến những chuyện không thực tế thì huynh nên học cách quản lý gia nghiệp, đọc binh thư, quan tâm hơn đến cuộc sống dân nghèo mới thật là vương đạo. Muội thấy Lạc tỉ tỉ không vừa mắt huynh chính là vì kiểu sinh hoạt lông bông buông thả đó đấy”
Vương Phúc Kiến mặt không đổi sắc nói ra lời mà gã cho là chân lý:
“Quản lý gia nghiệp? Cả tòa thành này còn không phải đều là của chúng ta sao? Đọc binh thư hả? Đọc binh thư thì ích lợi gì, có chịu nổi một kích của thần tiên không? Còn cái bọn bá tánh vừa nghèo vừa hèn, đến tiền thuế mỗi năm cũng nộp không nổi mà muốn ta phí thời gian suy nghĩ cho chúng à? Muội đừng đùa nữa”
Nói đoạn hắn quát xa phu dừng xe, bước xuống sửa lại vạt áo chỉnh tề:
“Muội về trước đi, ta phải ghé qua Hạnh Xuân Lâu giao lưu với vài vị bằng hữu đã”
“Gỗ mục không thể điêu khắc”
Vương Tiểu Uyển tức đến thở phì phò. Đối phương là huynh trưởng của mình, nàng muốn cứng rắn cũng không có cách nào. Đành nuốt giận quay về tìm cha cáo trạng.
…
Đang là giữa trưa nhưng chỉ có vài tia nắng thả mình xuống mặt đường. Nắng còn chiếu vào hàng liễu bên bờ sông, lách qua từng khe hở trước mái hiên, bất giác trong cảnh vật vốn bình thường này lại mang một cỗ không khí mùa xuân nồng đậm.
Vừa qua tết Nguyên Tiêu, trong thành chẳng mấy ai bận rộn, bách tính di chuyển trên đường đều tương đối chậm rãi. Khương Thiên tất nhiên là càng không có gì phải gấp, hắn thả nhẹ bước chân tản bộ, thỉnh thoảng lại ngoái cổ nhìn một tấm bảng hiệu vừa được thay mới của cửa hàng nào đó.
“Tránh ra, tránh ra…”
Bỗng tiếng xe ngựa và tiếng mã phu từ đằng xa vọng đến như muốn xé toạc ý cảnh thong dong của con đường này.